Điệp Viên Nữ Hoàng
Chương 15 : QUÂN VÀ SỰ HÂM MỘ
Gìơ ăn trưa…
Hân vừa kéo chiếc bàn ăn ra vừa gọi:
-Cho cháu hai tô mì!
Bác phụ bếp nhanh nhảu bưng ra 2 tô mì nóng, bốc hơi nghi ngút. Đường Minh cười toe toét, ngó xung quanh căng tin.
-Ha haaaaa!
Vừa nhìn Đường Minh, Hân vừa cười, cậu ta nhìn thẳng vào mắt hân vẻ khó chịu.
-Cười gì? Qủi Simaoha xấu xí.
-Hâhhaaaaaaa ggấu trúc có đôi mắt thâm tím…._Thấy Đưòng Minh giận thật, Hân nhỏ giọng xuống_xin lỗi…nhưng nhìn cậu trông buồn cười thật mà!
-Nếu còn cười, tôi sẽ ăn hết tô mì của cậu.
-HAHAAAAAAA_Hân không tin nên càng cười to hơn.
Thấy thế, Đường Minh nhanh như cắt đảy tô mì về phía mình, húp xoàn xoạt.
-Ê! Ăn thật hả? gấu trúc! Vậy tôi gọi tô khác_Hân thôi cười, mặt nghiêm túc.
Vì người đông quá nên Hân phải tự đi lấy bát mì của mình. Thấy trước mặt có vụ ẩu đả, Hân chen vào…một cậu bé lớp 10 đang chắp tay xin lỗi một anh lớp 12. Cậu ta lỡ tay làm đổ cốc nước ngọt lên người anh ta.
-Mày có biết chiếc áo này của tao mua bao nhiêu tiền không? Mày có đền được không hả thằng khố rách.
-Em sẽ giặt lại cho anh!
-Giặt này!
Vừa nói, anh ta vừa đổ chai nwocs ngọt lên đầu cậu bé.
-Dừng lại!
Cả đám hướng mắt về phía người nói.
-À! Mày là Ngọc Hân 11a3. Woa, đáng sợ chưa?
-Cô bé này bảo vệ công lí ghê ta!
Hân hất cả tô mì nóng vào mặt hắn ta, mắt ánh lên vẻ giận dữ.
-Muốn tôi ột trận hả?
-Á!nóng quá! Mẹ con khốn!
Hắn ta vừa che mặt vừa quờ quạng xung quanh tìm Hân. Còn cậu bé lớp mười thì lấm lét nhìn Hân với vẻ lo sợ. Hân bước ra từ đám đông trong sự kiêu hãnh, oai hùng và toả sáng. Trở lại bàn ăn, cô tức tối.
-Mì đâu? Hết rồi à?_Đường Minh nhoẻn cười.
-Bực quá! Sao trường mình lại có người hống hách thế cơ chứ!
-Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
-1 thằng bé lớp 10 làm đổ cốc nước lên người hắn mà hắn dám đánh và sỉ nhục cậu ta!
-Có chuyện như vậy sao?
-ưk`! tôi đã cho cả bát mì vào mặt hắn!
-Thảo nào tay không có gì! Hoá ra là…
-Cảm ơn chị!_Cậu bé lúc nãy tới bàn Hân, trông khá nhỏ nhắn, nhưng mắt to đáng yêu.
-Tên em là Quân, cảm ơn chị đã cứu em và cho tên kia một trận.
Hân mỉm cười, khiêm tốn:
-Chị đâu giúp được gì, trông hắn thật quá quắt.
-Chị học lớp 11a3 phải không? Wa! Hôm nọ chị giải oan cho thầy, tìm ra thủ phạm, em đã rất khâm phục chị rồi.
-Chị ơi! Em mời chị đi ăn chưa nhé!
Có vẻ như sự nhiệt tình này đã được Hân nhiệt liệt đón chào, nhưng kẻ ngồi bên cạnh thì không!
-ừ! Hình như em là lớp trưởng lớp 10a2 phải không? Chị đã gặp em một lần rồi.
Hân đứng lên đi theo cậu nhóc bỏ lại Đường Minh với một chồng bát đĩa. Nhìn theo hai kẻ đó, Đường Minh tức tối.
-Em rất khâm phục chị, vì chị đã giải oan cho thầy và tìm ra thủ phạm, thấy giai mời là đi ngay, đồ quỉ simaoha, đáng ghét, lại còn cười nói vui vẻ nữa chứ, bực quá đi thôi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!