Điệp Viên Nữ Hoàng - Chương 37 : Sống hoặc chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Điệp Viên Nữ Hoàng


Chương 37 : Sống hoặc chết



Trở lại với chuyến dò mìn của bà Ana. Hân gõ nhẹ vào bức vách tường. Không có gì cả. Rồi bỗng bà Ana bỗng khựng lại trước một bức tường thép gỉ.

-Đây rồi._Bà Ana lấy khẩu súng tialare rồi khoanh tròn trên vách tưởng thép. Mảng thép gỉ lập tức bị đổ xuống.

Đằng sau bức tường đó tối om và có mùi ẩm mốc còn hơn cả tầng hầm mà mọi người đang đứng.

…* * *

6.00

Ông Long cầm theo chiếc vali ngồi ở bể bơi – biệt thự của người giấu mặt. Ông vừa rốt ruột vừa lo lắng. Đúng 6.00 có người đến trao đổi thật. Nhưng ông thật sự bất ngờ vì kẻ trao đổi không phải là kẻ giấu mặt mà là thuộc hạ của ông ta. Tố Trinh!

-Cô tài thật…Tôi không biết kẻ nào đã tiết lộ chuyện tôi ăn bớt hàng. Hoá ra là cô…Tôi đã nuôi ong tay áo. Ha ha ha ha…_Ông Long cười như để xoá đi sự đau đớn vì có người phản lại mình.

-Chuyện đó để nói sau…tiền đâu?

-Các người cho tôi là thằng ngu ư? Con tôi còn chưa thấy mặt, các người định lấy cả hàng rồi giết cả người đúng không?

-Chỉ cần ông giao hàng, tôi đảm bảo sẽ đưa cậu ta về an toàn.

-Các người không đời nào làm vậy. Ta xác định tới đây là để giết hắn ta và trả thù cho con. Hãy nói với lão ta rằng nếu là quân tử thì hãy ra đây quyết đấu một trận.

-Ông thật sự rất thông minh nhưng đáng tiếc, trí khôn của ông bây giờ chỉ là “zero” mà thôi.

Lập tức hai hàng đàn em chĩa súng vào nhau.

-Được thôi! Thử quyết chiến một trận xem người của ta hay người của ngươi dũng mãnh hơn.

Tiếng súng nổ liên hồi. Ai cũng tìm một chỗ an toàn để núp, và cứ chốc chốc lại giơ súng ra bắn. Người của ông Long ít hơn nên thua hoàn toàn. Lúc này súng của ông Long đã hết đạn. Hết đạn bây giờ đồng nghĩ với việc sẽ chết. Thằng Xoăn đã ở đằng sau ông Long tự lúc nào. Ông Long thấy vui vì tới phút cuối vẫn còn có một người trụ lại bên mình.

-Ông đi tìm cậu chủ đi. Hãy để tôi ở lại.

-Mày nói gì vậy. Ta xác định tới đây là…

-Xin ông hãy đi ngay. Đừng hi sinh ở nơi này, cậu chủ là người thừa kế nếu cả hai cùng lầm vào nguy hiểm thì quả là hoạ diệt vong cho tổ chức.

Ông Long nhìn thằng Xoăn một hồi lâu. Trong mắt tên thuộc hạ đẩy lên một niềm hi vọng làm ông Long không thể không nghe theo.

-Đúng! Không thể vì một phút nông nổi mà làm cả hai cùng chết được. Phải cứu lấy con trai và trả mối thù này.

-Cảm ơn!

Ông Long ôm thuộc hạ trung thành lần cuối rồi chạy đi. Nhìn ông Long chạy xa rồi thằng Xoăn mới bước ra chỗ Tố Trinh!

Hắn bỏ súng rơi xuống mặt đất.

-Mày phản bội bang chủ rồi cũng có lúc phải trả giá…

Như sợ phảỉ nghe những lời trăng trối tiếp theo của thằng Xoăn. Trinh bắn liên hồi vào trán kẻ đang nguyền rủa mình.

…* * *

Đường hầm tối trải dài 2 km. Đã qua 6.00. Quả bom sắp nổ. Không tìm thấy ánh sáng ở bên ngoài, Hân cảm giác như mình sẽ chết ở nới này. Cô khuỵ ngã, mệt tới nỗi không thể đi tiếp được. Nhưng có một bàn tay đã nắm lấy ta cô và kéo cô lên. Lần nào cũng vậy. Luôn là Đường Minh. Còn nhớ, khi biểu diễn cô đã và Đường Minh cũng kéo cô lên như bây giờ. Đường Minh im lặng. Tất cả chỉ bước đi để tìm lối thoát.

…* * *

6.25

Lạc Văn không hiểu rốt cuộc tại sao cậu đã làm quả bom nổ chậm lại nhưng nó vẫn từng phút một trôi đi.

Không phải là do trình độ mã hoá và khoá quả bom của cậu, mà do có kẻ đang cố làm cho nó nổ nhanh hơn dự kiến.

…* * *

-Đây rồi!_Bà Ana đang định rút súng ra để bắn cánh cửa.

Hân có thể chắc chắn sau cánh cửa kia là sự sống. Nhưng điều làm tất cả ngạc nhiên lại không phải là cánh cửa.

Từ bóng tối nhìn ra có thể thấy một bóng người quen thuộc đang dựa lưng vào tường cạnh cánh cửa.

-Tôi đợi các người lâu lắm rồi!_Nhược Bằng tiến tới phía Quyên Quyên và ra đòn.

Bà Ana thấy vậy cũng lao theo tiếp ứng.

-Mau rút súng ra!

Thấy bà Ana nói, Hân hiểu ý bà muốn làm gì.

Cô đã chuẩn bị tư thế đỡ lấy khẩu súng nhưng khi bà Ana ném khẩu súng thì lập tức bị Nhược Bằng đá vào bóng tối.

Hai người giao đấu với Nhược Bằng có vẻ mệt nhưng cậu ta chẳng mệt chút nào. Nhược Bằng hất vang bà Ana xuống sàn. Quyên Quyên cũng bị nốc ao ngay lập tức. Đường Minh xông vào yểm trợ, lần này là hai đối thủ ngang tầm gặp nhau. Họ đã từng là bạn. Hân không tìm thấy khẩu súng đâu cả, chỉ còn nước đạp cửa thôi. Cô ra sức lấy thân mình xông vào cánh cửa nhưng vô dụng. Bà Ana và Quyên Quyên giúp sức, cánh cửa hơi lung lay.

…* * *

[-Kì phùng địch thủ! Ngượi chắc chắn không thắng nổi ta đâu. Thời gian chỉ còn 10 giây].

Lạc Văn cố gắng đánh thật nhanh những dòng mã mở. Chữ số cứ lẫn vào nhau trên màn hình. Tại sao ma trận không hiện ra, chỉ cần có ma trận, tất cả sẽ dừng lại.

9…8…7…6…5…4…3…2…1

-Ma trận!

Lạc Văn mỉm cười nhìn lên màn hình. Ma trận đang hiện lên màn hình. Bom sẽ nổ chậm lại 10 phút.

[-Ôi! Cái tên này…mi cũng giỏi thật đấy!]

…* * *

-Có chuyện gì xảy ra thế này?_Quyên Quyên thốt lên.

-Bây giờ là mấy giờ rồi?

Hân gắng sức đấy cánh cửa ra.

-Không tin được! Chúng ta thoát rồi…Thời gian bom nổ đã qua rồi bây giờ là 6.30.

Tất cả như lặng đi vì sung sướng.

Đường Minh đã bi hạ đo ván. Chỉ còn lại hai người, cánh cửa vẫn đóng im lìm.

-Đến lúc này! Chúng ta phải hợp sức lại.

Nhược Bằng vẫn nhìn với vẻ lạnh lùng. Cậu ta ra đòn rất chuẩn xác. Bà Ana đã né được nhưng không đánh nổi cậu ta một cú. Quyên Quyên nhảy lên định tấn công thì bất ngờ bị cậu ta túm lấy và quăng xuống đất một cách thô bạo. Chỉ còn Hân. Hân dính giầy lên tường và chạy trên đó. Hai người một dưới, một trên đánh nhau bằng tay không. Cậu ta di chuyển rất nhanh. Móng tay sắc nhọn của cậu ta cào vào má Hân toé máu. Cuối cùng hắn tóm được cổ Hân và định bóp cho tới chết thì bỗng có một tiếng kêu lớn vang lên. Nhược Bằng nằm gục xuống đất.

Phải 3 giây sau Hân mới nhận ra Đường Minh đã dùng súng để bắn vào đầu Nhược Bằng.

Không hiểu sao Hân lại chạy tới ôm Đường Minh và thở rất mạnh. Chỉ một chút nữa, nếu không có Đường Minh có lẽ Hân đã chết.

…* * *

-Chỉ còn 2 phút nữa thôi…_Chàng trai giơ lên một lá bài…

-Là sống hay chết đây…?

…* * *

Hai người cứ ôm nhau như vậy cho tới khi có luồng ánh sáng từ bên ngoài rọi vào. Hân nhìn thấy những bóng người đàn ông quen thuộc. Những người cảnh sát lờ mờ hiện ra. Hân ngất đi trên tay Đường Minh. Hoá ra ông Long đã bất chấp xông vào nên cảnh sát buộc phải phá cửa.

-Ngoài kia đã cho di tán các khu dân cư.

Quả bom thực sự đang nằm ở đâu? Cảnh sát vẫn chưa điều tra được. Hân mắt nhắm mắt mở sau cơn ngất ban nãy. Cô đang ở trên lưng Đường Minh, mọi thứ hỗn loạn. Có rất nhiều người chạy ra từ toà nhà.

Khi Đường Minh vừa kịp leo lên xe cứu hộ thì cả toà nhà to lớn nổ tung. Khói đen toả mù mịt khắp trời. Tất cả đã tan hoang và Hân biết mình không thể làm được gì. Hiện tại Hân chỉ muốn biết kẻ cầm đầu là ai? Công lí sẽ thắng tất cả. Hân tin như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN