Điệp Viên Nữ Hoàng
Chương 47 : Đầu mối về hình xăm.
Vượt qua 5 câu hỏi, mc hội tuyên bố dõng dạc:
-Các bạn đã vượt qua 5 thử thách, một câu không trả lời được. Vậy thì phần thưởng dành cho các bạn là cặp hình xăm số 4. Theo như tên hội, kể cả thắng lẫn thua, các bạn đều phải xăm.
Chợt nhận ra cái phần thưởng gớm ghiếc ấy, Hân và Đường Minh định bỏ chạy nhưng mọi người đã kịp giữ lại.
-Không….không….bọn em không xăm đâu anh ơi!_Cả hai mếu máo.
-Không là không thế nào! Các em đã nghe truyền thuyết về hội rồi mà, nếu không nhận thì sẽ xui xẻo cả đời đó.
-Còn chưa biết hình xăm là gì mà!_Đường Minh bỗng đổi ý rồi quay lại thuyết phục Hân.
-Này…nếu mấy cô giáo thấy được thì…
-Đừng từ chối nữa! chỉ một lần thôi…đi mà!
Nhìn ánh mắt Đường Minh cầu xin rất đáng thương và khổ sở nên Hân đành gật đầu. Thực ra cậu ta đồng ý là có chủ ý cả. Bởi lúc nãy có người ghé vào tai bảo hình xăm sẽ đánh dấu một đôi, người khác thấy không dám cướp Hân đi nữa thế nên ‘thằng bé’ mới ngoan ngoãn đưa tay ra cho người ta xăm. Thì ra hình mà cả hai được xăm là hình trái tim. Mỗi bên có một nửa. Tay Hân có một nửa mang chữ M. Còn tay Đường Minh có nửa mang chữ H. Xăm thì đẹp nhưng lúc xăm thì…..
-AAAAAAAAAAAAAAAA!
Cả hai cùng rú lên. Nhưng khi xong rồi thì trên cả tuyệt vời. Chỉ cần hai người năm tay nhau, hai nửa trái tim sẽ ghép lại làm một. (trên cả độc luôn nhá). Vòng cổ có thể mất, nhẫn có thể rơi, nhưng xăm tìh sẽ mãi in trên cơ thể cho đến chết.
Bước ra khỏi hội xăm, Hân suýt xoa nhìn cánh tay đỏ ửng.
-Đau quá đi mất!
-Hì! Đâu có gì hề hấn đâu!_Đường Minh vẫn cười toe không thèm nhìn vết xăm kêu lấy nửa lời.
Hân bỗng nhớ otìư hình xăm đại bàng sau lưng Đường Minh. Cô không thể nào giữ nổi sự tò mò nữa, đành hỏi:
-Hình xăm sau lưng cậu là sao?
Im lặng mấy phút, Đường Minh càng xiết chặt tay hơn.
-Từ lúc mình mới sinh ra , được khoảng ba tháng thì bị xăm lên lưng. Mình cũng không nhớ, chỉ nghe mẹ kể lại thôi. Không ai được can thiệp, ngay cả mẹ mình. Vì theo dòng họ thì con cháu nhà họ Đường đều phải như vậy. Đó là dấu ấn. Vì thế ngay từ nhỏ, nó đã vừa là lá chắn vừa là miếng mồi ngon cho bọn thù ghét ba.
Trí tò mò của Hân cứ lấn sâu dần. Hân lại hỏi:
-Vậy…trước hôm cậu chuyển ơtí trường..cậu có…
Hân vừa nhận ra mình thật đnág ghét vì không có lòng tin vào bạn trai. Nhưng dù sao cô vẫn muốn hỏi.
-Hôm đó mình ở biệt thự..và ngủ!_Nói rồi cậu không một chút nghi ngờ Hân.
Gìơ thì mọi chuyện đã sáng tỏ, Đường Minh không có mặt ở hiện trường. Nhưng kẻ có hình xăm là ai?, hắn chắc chắn là một người trong dòng họ Đường. Vóc dáng không phải là ông Long, kẻ này trẻ…rất trẻ. Chỉ tầm 20 đến 25 là cùng. Mà Lạc Văn..tức sát thủ hoa hồng thì lưng vẫn trắng.(kết quả của mỗi lần vào không gõ cửa khi cậu ta thay đồ.)
-Sao cậu lại hỏi thế? Có gì à?_Đường Minh nhíu mày nhìn Hân hỏi.
-Ờ…không có gì!_Hân lắp bắp trả lời. May mà cậu ta không chú ý đến thái độ bất thường đó của cô.
-Cái đêm hôm đó…
-Gì cơ?_Hân hơi khó hiểu nhìn Đường Minh.
-Cậu đã vào phòng mình…trong lúc mình đang tắm…
-Hơ…_Hân nhớ lại cái cảnh cô nhảy ùm xuống nước.
-Cậu…đã nhìn thấy gì?_Đường Minh khựng lại.
-Ờ..thì…thấy mỗi nửa trên thui à!
-Thật chứ?
-Thật!
-HÂHHÂH!_Đường Minh cười lớn. Trông mặt Hân cứ đỏ găng lên như vừa ăn phải ớt.
-Dám trêu tui?_Hân đá nhẹ vào chân Đường Minh khiến cậu ta lảo đảo.
-Thực ra lúc đó…mình còn tưởng cậu là trộm chứ! Hhâhhâh!
-Tưởng là trộm mà dám lấy đi nụ hôn đầu của người ta!
-Còn cậu thì dám rút chun quần của con trai…to gan chẳng kém.
-Lúc đó phải thoát bằng mọi giá nên mới…!
-Hahahaha!
Cả hai đang cười vui vẻ thì đột nhiên có một người cuất hiện khiến cả hai im bặt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!