Thiên Đạo Thần Hoàng - : Tán Tu Trần Vũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Thiên Đạo Thần Hoàng


: Tán Tu Trần Vũ



[Nguồn: https:// or https://.com]

Khác với Vô Tận đại lục của người phàm, thì Thiên Lâm đại lục là nơi mà thế giới tu tiên giả tung hoành, toàn bộ Thiên Lâm đại lục vô cùng rộng lớn, không ai biết Thiên Lâm đại lục lớn đến mức nào, họ chỉ biết nơi này có nhân tộc, yêu tộc và một số siêu cấp cổ tộc.

Nơi này, danh san khắp chốn, động thiên phúc địa nhiều vô số kể. Trong đó tồn tại không ít cấm địa thượng cổ và di cảnh (di tích thắng cảnh)

Trong những năm tháng xa xưa vô tận, lời đồn về Thần Tiên trường sinh bất lão truyền từ đời này qua đời khác. Nhân loại đối với điều này, rất tin không chút nghi ngờ.

Trong Thiên Lâm đại lục có ba nghìn tả đạo, tám trăm bàng môn, một trăm lẻ tám thượng môn.

Tu sĩ ở cái thời đại này đông như kiến, tùy tiện ngó một cái là có một đống.

Tu sĩ tay mang ngũ hành, chân giẫm âm dương, siêu thoát sinh tử luân hồi, một lòng truy cầu đại đạo vĩnh hằng trong truyền thuyết.

Khổ tu, lịch lãm, tham ngộ, ác chiến, trải qua vạn kiếp vẫn giữ vững niềm tin. Rồi sẽ có ngày đứng trên tất cả, nhìn chúng sinh nhỏ bé dưới chân.

Đến ngày ta đứng trên đỉnh chín tầng trời, mới phát hiện đại đạo ta truy cầu vốn chỉ là con đường ta đã trải qua, mà chính nó cũng chỉ mới bắt đầu!

Đại đạo rộng lớn mịt mờ, nhưng lại có nhiêu người theo đuổi!

Bây giờ là giữa mùa thu, lá cây cũng vàng yếu, khắp nơi có là theo gió mà rơi, khí trời mát mẻ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Lúc này ở trong một căn nhà tranh đơn sơ, xuất hiện một thiếu niên tuổi tác tầm mười bảy tuổi đó là Trần Vũ, trên người mặt một bộ đồ trắng được một bàn tay khéo léo chấp vá lại nhiều chỗ, bộ dáng hắn cũng coi như tuấn tú, đang nhắm mắt hấp thụ linh khí trong viên hạ phẩm linh thạch.

Gió lặng lẻ thổi qua, bên ngoài sân nhà hắn đặt hơn hai mươi chậu hoa, bên trong trồng hoa dại rất bình thường. Ven đường đạo tràng núi trước có đầy các hoa dại, không ai thèm chú ý thậm chí nhổ như nhổ cỏ. Nhưng hoa dại đặt trong nhà hắn trông thật đẹp.

Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu vào từ khung cửa sổ, ánh sáng hơi tối nhưng có thể nhìn rõ vật dụng trong nhà.

Trong nhà hắn không có vật dụng gì quý giá!

Hai chiếc giường gỗ cũ kỹ phủ vải mỏng, một cái bàn vuông thiếu một chân. Một hòn đá chồng lên thành bếp, cái nồi đen tuyền, công cụ làm bếp đơn giản. Một ít chum đất bể chứa rau muối, thịt muối. Vách tường treo đồ dùng hàng ngày đơn giản, rách nát chỉ duy nhất có một bộ đồ màu trắng của nữ nhân được mai chấp vá ít hơn của hắn.

Một hồi lâu sau Trần Vũ phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở mắt ra nhìn xa xa ra phía ngoài sân, trong lòng cảm thán nói:

“Không biết khi nào ta có thể đạt đến Luyện Khí cảnh tầng ba, nếu như ta có thêm linh thạch thì tốt quá!”

Trong Thanh Phong thành linh thạch rất quý giá, chỉ có các gia tộc hay các môn phái lớn, mới có thể xuất ra lượng lớn linh thạch cho những đệ tử hạch tâm tu luyện. Đối với những tán tu như hắn trong một tháng chỉ có thể hấp thụ một hai viên hạ phẩm linh thạch để tu luyện, nên tốc độ tu luyện của hắn rất chậm chạp. Trừ khi hắn đầu nhập vào các gia tộc lớn hay là làm đệ tử của Thanh Vân Tông.

Nghe nói, trong Thanh Vân Tông các đệ tử ngoại môn một tháng đã có tới 20 viên hạ phẩm linh thạch để tu luyện, còn chúng nội môn đệ tử thì đến 50 viên hạ phẩm linh thạch, đây là một con số mà những tán tu như hắn hằng mong ước.

Tuy rất hấp dẫn nhưng Trần Vũ vẫn không muốn gia nhập vào các Tông phái hay các gia tộc lớn, hắn không muốn mình bị hạn chế, hắn muốn được tự do tự tại, nhưng đáng buồn những tán tu như hắn lại không có tương lai, cộc sống thì bấp bênh, ngày mai mắn có thể có được hai ba viên linh thạch để tu luyện, nếu ngày đen đuổi thì chẳng có lấy một viên linh thạch.

“Huynh đã luyện hóa xong viên hạ phẩm linh thạch rồi à!”

Một tiếng nói dịu dàng vang lên kèm theo một mùi hương nhàn nhạt bay qua, đó là một cô gái trẻ tuổi tầm mười bảy tuổi, hoa nhan nguyệt mạo (diện mạo xin đẹp như hoa như trăng).

Nàng tên DiệpTuyết Vân, lúc năm tuổi cha mẹ nàng mất sớm không nơi nương tựa, cũng mai nàng gặp được Trần Vũ nên theo hắn phiêu bạc. Tuyết Vân cũng như Trần Vũ cũng là một tán tu thực lực của nàng chỉ là Luyện Khí cảnh tầng hai trung kỳ.

“Ta đói quá, muội làm ít đồ ăn đi!”

Tu luyện một thời gian dài khiến hắn cảm thấy đói bụng nên nhớ đến mấy con yêu thú lần trước hắn bắt được không bán hết chỉ chừa lại một ít làm thức ăn. Tuy là người tu tiên nhưng hắn cũng phải ăn uống mới sống được, chỉ khi đến Kim Đan cảnh thì mới có khả năng không ăn mà sống được.

“Được muội vào làm cơm đây!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN