Boss Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 12
_” Cậu thấy đứa bé này quen không?”
Từ Sâm nhìn bé gái rồi lại nhìn bé trai, nhìn bé gái đỡ hơn khi anh nhìn đến đứa bé trai phần tài liệu đang cầm trên tay xoạt một cái rơi hết xuống đất, cậu nhìn sếp ấp úng nói
_” Tổng Giám Đốc có nhớ đứa bé ở sân bay không chính là đứa bé gái va phải sếp còn kia đứa bé mà em bảo giống bản thu nhỏ của sếp, sếp nhìn xem” nói xong tay Từ Sâm run rẩy chỉ Eva.
Mặc Thời Khiêm theo cánh tay Từ Sâm anh nhìn thấy cậu bé khuôn mặt cũng đang quan sát anh, mắt to da trắng anh nhìn nó rồi lại nhìn kĩ hơn. Trong tâm anh giật mình nghĩ mình nhìn nhầm anh hỏi cậu nhóc
_” Cháu tên là gì?”
_” Hàn Phúc Khang, em là Hàn Tú Nhi”
_” Vậy cháu mấy tuổi?”
_” 5tuổi”
Mặc Thời Khiêm lẩm nhẩm tên cùng tuổi thằng bé anh hỏi
_” Mẹ cháu tên gì?”
_” Mẹ tên Hàn Thiên Thiên” Lisa nhìn chú xa lạ này trả lời, trả lời xong con bé nhìn chú này rồi lại nhìn anh hai, con bé oa oa bụm miệng lại giật mình hỏi anh hai
_” Anh hai sao chú này lại giống anh vậy?”
_” Anh khỏi biết, em phải hỏi chú ấy chứ”
_” Phải ha” con bé quay qua hỏi Mặc thời Khiêm
_” Sao chú lại giống anh cháu vậy?”
Mặc Thời Khiêm từ trong khiếp sợ nhớ lại, anh lấy điện thoại ra gọi thủ hạ đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy
_” Boss có gì phân phó ạ?”
_” Năm năm trước tôi nhờ cậu tra một người phụ nữ cậu có nhớ tên gì không?”
_” Boss đợi em tìm xem” vì liên quan đến vấn đề Boss giao Minh Luân thường lưu hết lại. Tìm một lúc cậu hướng điện thoại cung kính báo cáo
_” Năm năm trước Boss có gọi em điều tra một người tên Hàn Thiên Thiên”
Mặc Thời Khiêm sau khi nhận được câu trả lời anh khiếp sợ tắt máy ngồi xổm xuống nhìn hai đứa bé tay anh run run chạm vào bé gái hỏi
_” Mẹ con là Hàn Thiên Thiên sao?”
_” Đúng vậy, chú biết mẹ cháu sao?” Lisa nhìn chú này kì lạ hỏi
_” Biết.”
_” Vậy chú dẫn cháu đi tìm mẹ cháu đi”
Mặc Thời Khiêm nhìn hai đứa một lúc đứng lên bế cô công chúa nhỏ một tay còn lại dắt tay cậu bé quay lại hướng thang máy vừa đi vừa hỏi
_” Vậy ba cháu đâu mà để hai cháu đi tìm mẹ một mình?” tuy trong lòng anh có nghi vấn nhưng lo sợ điều mình nghĩ là sai anh phải nắm chắc.
_” Ba cháu không ở đây, ba cháu ở Paris.” Lisa nhanh nhẹn đáp. Eva phản đối nói
_” Đó không phải ba chúng ta, ba Alan chỉ là ba nuôi thôi”
_” Mới không phải ba nuôi, ba Alan chính là ba của chúng ta”
Hai anh em vừa đi vừa cãi vã không ai nhường ai khi đến phòng thiết kế. Lisa không cãi thắng được anh hai con bé lại oa oa khóc vừa nhìn thấy mẹ con bé càng khóc lợi hại hơn con bé thoát khỏi cái bế của Mặc Thời Khiêm chạy về phía mẹ ôm chân mẹ tố cáo
_” Mẹ ơi! Anh hai mắng con bảo ba Alan không phải ba của con”
Hàn Thiên Thiên đang rối tung lên vì đám vải lại nghe tiếng khóc cô hốt hoảng nhớ đến giờ qua giờ làm mà hai đứa đến tận đây tìm, ngồi xuống ôm cô công chúa nhỏ xoa xoa lưng con gái nói
_” Ba Alan là ba của Lisa mà đúng không, ngoan không khóc khóc sưng hết mắt sẽ xấu gái tí mẹ cho Lisa đi ăn gà rán được không nào?”
_” Vâng mẹ” nói xong con bé trừng mắt nhìn Eva nói
_” Đấy chưa anh nói mới không phải”
Tất cả phòng mẫu cùng bên kiểm vải vẫn đang đứng hình trước một lớn một bé đứng trước cửa, hai khuôn mặt giống nhau như cùng một phiên bản. Trưởng phòng thu mua lắp bắp nhìn sếp rồi lại nhìn cậu bé đừng bên cạnh sếp nói nhỏ
_” Đây là cậu chủ nhỏ sao? Tôi không nhìn nhầm chứ, Tổng Giám Đốc đã kết hôn đâu vị hôn thê mấy năm nay cũng không thấy mang bụng mà”
Một vị khác cũng phi thường ngạc nhiên nói
_” Đây chắc chắn là cậu chủ nhỏ, các người nhìn xem hai người đứng gần nhau đều giống đến từng cử chỉ cùng tướng mạo.”
Mặc Thời Khiêm càng nghe mọi người nói anh càng chắc chắn việc mình suy đoán anh nhìn Hàn Thiên Thiên hỏi
_” Cô.. cô là mẹ của hai chúng nó sao?” tuy chắc chắn nhưng giọng anh vẫn run run khi hỏi cô.
_” Tất nhiên tôi là mẹ của chúng ” nhắc đến hai đứa con giọng cô vừa hạnh phúc lại vừa kiêu ngạo vì sinh ra hai nhóc đáng yêu.
_” Vậy ba của chúng là ai”
_” Sao anh lại hỏi vậy?” cô ngạc nhiên không ngờ Tổng Giám Đốc tập đoàn lớn thế này lại tò mò cuộc sống của nhân viên.
Mặc Thời Khiêm nhíu mày nhìn ánh mắt dò xét của cô, anh chỉ tay vào cậu nhóc hỏi cô
_” Cô nhìn con trai cô và tôi xem thế nào?”
Nhìn theo cánh tay anh chỉ, cô nhìn con trai rồi lại quay ra nhìn anh, không nhìn thì thôi giờ mới để ý con trai cô giống người đàn ông này đến 98%. Cô há hốc miệng như thấy tin giật gân, cô chỉ Mặc Thời Khiêm ấp úng nói
_” Anh…. anh… là… người đàn…ông đó” cô tâm khẽ động không tin vào sự thật này.
_” Cô là nữ nhân 5năm trước?” Không những cô giật mình mà ngay bản thân anh cũng ngạc nhiên không kém cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!