Thần Điêu Thế Giới Ta Những Năm Ấy Không Hối Tiếc - Giường Hàn Ngọc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Thần Điêu Thế Giới Ta Những Năm Ấy Không Hối Tiếc


Giường Hàn Ngọc



Tiểu Long Nữ gật đầu, coong coong hai tiếng, dải lụa trắng quét ngang từ trái sang phải.

Xét về vai vế, Hách Đại Thông cao hơn một bậc, Tiểu Long Nữ trước khi động thủ lẽ ra phải kính trọng bậc trên, nhường trước ba chiêu; đằng này nàng vừa tiến tới đã hạ sát thủ, chẳng còn theo qui củ võ lâm gì hết. Hách Đại Thông nghĩ thầm: “Nữ hài nhi này võ công tuy cao, nhưng tựa hồ nó chẳng hiểu gì cả. Rõ ràng là chưa bao giờ lâm địch tiếp chiến, có mạnh mấy cũng không đáng sợ”. Bèn tay trái để theo kiếm quyết, tay phải vung trường kiếm chiết giải dải lụa trắng của nàng ta.

Các đạo sĩ đứng quanh nhiều lớp, ngưng thần quan chiến. Dưới ánh nến lung linh, chỉ thấy một bạch y thiếu nữ, một lão đạo áo xám, dải lụa bay như cầu vồng, trường kiếm động như chớp, một bên má hồng, một bên tóc bạc, càng đấu càng kịch liệt.

Hách Đại Thông múa lấy chục đường kiếm nóng lạnh, chỉ luận riêng về kiếm pháp, thì trong phái Toàn Chân lão đứng thứ ba thứ tư; vậy mà đấu đã mấy chục chiêu với một cô nương, rốt cuộc vẫn chưa chiếm được chút nào lợi thế. Hai dải lụa của Tiểu Long Nữ cứ uốn lượn như linh xà, điều chuyển như ý, hai trái bi vàng không ngừng phát tiếng coong coong, càng khiến người ta kinh tâm động phách. Hách Đại Thông đánh lâu không thắng, tuy chưa sa vào thế hạ phong, nhưng thiết tưởng với thân phận thịnh danh đã lâu trong giang hồ, giả dụ sau trăm chiêu có đánh thắng được một thiếu nữ, thì cũng chẳng vẻ vang gì, thế là trở nên nôn nóng, kiếm pháp biến đổi từ nhanh sang chậm, chiêu thức tuy chậm hẳn lại so với lúc trước, song kình lực dồn cho thanh kiếm thì lớn gấp vài lần. Ban đầu lưỡi kiếm còn né tránh sự chuyển dẫn của dải lụa, bây giờ uy lực đã tăng, liền chuyển sang thế đuổi chém dải lụa trắng.

Đấu thêm vài chiêu, nghe coong một tiếng, trái bi vàng và lưỡi kiếm đụng nhau; Hách Đại Thông nội lực thâm hậu, hất trái bi vàng bắn ngược vào mặt Tiểu Long Nữ, rồi thừa thế truy kích, trong tiếng hoan hô của các đạo sĩ, mũi kiếm lướt theo dải lụa trắng, đâm thẳng tới cổ tay Tiểu Long Nữ, buộc nàng nếu không buông dải lụa trắng ra, ắt cổ tay sẽ bị trúng kiếm. Ai ngờ Tiểu Long Nữ tay phải lật nhanh một cái, đã chộp lấy lưỡi kiếm, rắc một cái, thanh kiếm bị gãy làm hai đoạn.

Các đạo sĩ cùng kêu lên kinh hãi, Hách Đại Thông nhảy vội ra phía sau, tay cầm đoạn kiếm gãy, ngẩn người sững sờ. Hách Đại Thông làm sao có thể ngờ nổi, một cái bao tay mỏng mảnh dệt bằng tơ lụa, lại là một thứ binh khí sắc bén do sư tổ nàng ta truyền lại, tuy nó mềm và mỏng, song đao kiếm chẳng những không làm gì nổi, mà còn bị nó bẻ gãy như chơi.

Hách Đại Thông sắc mặt trắng bệch, bị đại bại, nhất thời chưa biết cái bao tay của Tiểu Long Nữ có cơ quan xảo diệu gì, chỉ biết quả thật nàng ta đã luyện được công phu thượng thừa đao thương bất nhập, thì run run nói:

– Được được được, bần đạo chịu thua. Long cô nương, cô nương cứ việc mang thằng bé kia đi.

Tiểu Long Nữ nói:

– Lão đánh chết Tôn bà bà, nói mỗi câu chịu thua là xong ư?

Hách Đại Thông ngửa mặt lên trời cười ha hả, buồn bã nói:

– Ta quả thật quá hồ đồ!

Rồi đưa thanh kiếm gãy miết ngang qua cổ họng. Bỗng keng một tiếng, tay bị chấn động, một đồng tiền từ ngoài tường bắn vào, đánh rơi đoạn kiếm gãy xuống đất. Hách Đại Thông nội lực thâm hậu, muốn đánh rơi thanh kiếm khỏi tay lão, hoàn toàn không phải chuyện dễ. Hách Đại Thông kinh ngạc, nhưng qua công phu dùng đồng tiền búng rơi kiếm, biết rằng sư huynh Khưu Xứ Cơ đã về tới, ngẩng đầu lên, nói:

– Khưu sư ca, tiểu đệ vô năng, làm nhục lây bản giáo, tùy sư ca xử lý.

Chỉ nghe từ bên ngoài tường vang lên tiếng cười hồn nhiên, rồi tiếng nói:

– Thắng bại là chuyện thường, nếu mỗi lần thua lại cắt cổ, thì sư ca của đệ có đến mười tám cái đầu cũng không đủ.

Lời chưa dứt, Khưu Xứ Cơ tay cầm trường kiếm đã từ bên ngoài tường nhảy vào.

Khưu Xứ Cơ tính tình hào sảng, khi phiền não hay đùa bỡn, chĩa kiếm đâm tới cánh tay Tiểu Long Nữ, nói:

– Môn hạ phái Toàn Chân Khưu Xứ Cơ xin thỉnh giáo láng giềng cao quý.

Tiểu Long Nữ nói:

– Lão đạo sĩ này cũng vui tính đấy.

Tả chưởng giơ ra, lại đã nắm lấy trường kiếm của Khưu Xứ Cơ. Hách Đại Thông vội kêu to:

– Sư ca, cẩn thận!

Nhưng không kịp nữa, Tiểu Long Nữ dồn sức ra tay, Khưu Xứ Cơ dồn sức ra lưỡi kiếm, lực tay của người này đấu với lực tay của người kia, rắc một cái, trường kiếm lại gãy đôi. Nhưng Tiểu Long Nữ cánh tay bị tê dại, ngực đau tức. Chỉ một chiêu nàng đã biết Khưu Xứ Cơ võ công cao hơn hẳn Hách Đại Thông, “Ngọc nữ tâm kinh” của mình thì nàng chưa luyện thành, thực không thể thắng nổi lão đạo sĩ, bèn ném đoạn kiếm gãy xuống đất, tay trái kẹp thi thể Tôn bà bà, tay phải cắp lấy ta, nhún hai chân, thân hình nhẹ nhàng bay lên, qua bờ tường mà ra ngoài.

Khưu Xứ Cơ, Hách Đại Thông và cái đạo sĩ thấy Tiểu Long Nữ tự nhiên biểu lộ tuyệt kỹ khinh công, thì nhìn nhau kinh ngạc. Khưu, Hách hai người đã giao đấu với nàng, biết nàng võ công tuy tinh, song rốt cuộc vẫn chưa bằng mình, riêng công phu khinh thân như thế kia thì quả là chưa từng thấy. Hách Đại Thông thở dài, nói:

– Thôi rồi, thôi rồi!

Khưu Xứ Cơ nói:

– Hách sư đệ, sư đệ tu tập đạo pháp bao nhiêu năm mà vẫn không chịu đựng nổi một thất bại cỏn con hay sao? Mấy sư huynh sư đệ bọn ta đi Sơn Tây chuyến vừa rồi cũng chả kết quả gì, nhưng có sao đâu?

Hách Đại Thông hỏi:

– Thế nào, không ai bị tổn thương chứ?

Khưu Xứ Cơ nói:

– Chuyện hơi dài, chúng ta đi gặp Mã sư ca đi.

Tiếng nói của hai lão đạo sĩ, hòa lẫn theo tiếng gió, rít lên bên tai ta…

Kể từ lúc đó, ta với Toàn Chân giáo, trên danh nghĩa mà nói, hẳn là “ân đoạn nghĩa tuyệt” đi?

Chỉ biết sau khi Tiểu Long Nữ ra khỏi Trùng Dương cung, bèn đặt ta xuống đất, đoạn ôm thi thể Tôn bà bà cùng ta trở về “Hoạt tử nhân mộ”. Nàng đặt thi thể Tôn bà bà xuống chiếc giường Tôn bà bà vẫn nằm, rồi nàng ngồi xuống chiếc ghế bên giường, chống tay lên cằm, ngẩn ngơ im lặng. Ta, hẳn là ảnh hưởng bởi tâm tính trẻ nhỏ chăng? Nhìn thi thể Tôn bà bà, lòng không nhịn nổi đau đớn, lại phục xuống mà khóc tấm tức hồi lâu. Tiểu Long Nữ nói:

– Người chết rồi, còn khóc làm gì? Ngươi có khóc nữa, Tôn bà bà cũng chẳng nghe được đâu.

Ta chợt sững người, lời lẽ này của nàng sao quá tàn nhẫn vô tình? Chỉ là cố bình tâm suy nghĩ cho kỹ, thì cũng đúng thế thật, lại càng đau lòng hơn, bất giác lại khóc òa lên.

Ta không để ý, có lẽ Tiểu Long Nữ đã lạnh lùng nhìn ta hồi lâu. Lúc đó, sắc mặt nàng thản nhiên:

– Ta mai táng bà bà thôi; hãy đi theo ta.

Nàng ôm thi thể Tôn bà bà đi ra khỏi phòng, theo sau là ta vẫn đang chùi nước mắt. Lối đi trong nhà mộ không có đèn đuốc gì, dù cho có căng mắt ra cũng khó nhìn rõ bóng trắng của Tiểu Long Nữ, bởi vậy nên ta đành bám sát theo, không dám chậm nửa bước. Tiểu Long Nữ quẹo qua quẹo lại mấy lần, đi một hồi, đẩy một cánh cửa đá rất nặng, lấy trong túi ra bùi nhùi đánh lửa, châm vào hai đĩa đèn dầu trên một cái bàn đá. Ta nhìn tứ phía, bỗng chốc không khỏi lạnh người run rẩy, thấy trong một tòa đại sảnh bày một dãy năm cỗ quan tài bằng đá; nhìn kỹ, thấy hai cỗ quan tài đậy nắp rất khít, ba cỗ quan tài kia để hở nắp một nửa, cũng không biết bên trong có thi thể hay không.

Tiểu Long Nữ chỉ cỗ quan tài thứ nhất bên phải, nói:

– Bà bà tổ sư ngủ ở đây.

Chỉ cỗ quan tài thứ hai ở bên phải, nói:

– Sư phụ ngủ ở đây.

Ta nhìn theo tay nàng chỉ cỗ quan tài thứ ba ở bên phải, tim đập dồn, hồi hộp không biết nàng sẽ nói ai ngủ ở đó. Nắp cỗ quan tài này không đậy kín, lỡ có xác người trong đó thì mục nát mất hay sao? Chỉ nghe Tiểu Long Nữ nói:

– Tôn bà bà ngủ ở đây.

Bấy giờ ta mới biết cỗ quan tài này còn để trống, thì thở dài nhẹ nhõm; lại nhìn hai cỗ quan tài còn lại, lòng hiếu kỳ nổi lên:

– Còn hai cỗ quan tài kia?

Tiểu Long Nữ nói:

– Sư tỷ Lý Mạc Sầu của ta ngủ ở một cỗ, ta ngủ một cỗ.

Lý Mạc Sầu?

Tất nhiên ta biết ả là ai chứ! Tao ngộ trước kia của Cô Cô và Dương Quá, ả không phải là cũng góp một tay sao? Chỉ là không nghĩ đến một cỗ quan tài nơi đây là dành cho ả. Ta ngẩn người:

– Lý Mạc Sầu… Lý cô nương cũng sẽ về đây ư?

Tiểu Long Nữ nói:

– Sư phụ của ta đã an bài như vậy, sư tỷ sẽ phải trở về. Nơi đây còn thiếu một cỗ quan tài, bởi vì sư phụ ta không dự liệu có ngươi tới đây.

Ta giật mình, vội nói:

– Đệ tử không, đệ tử không đâu!

Tiểu Long Nữ nói:

– Ta đã đáp ứng Tôn bà bà sẽ chiếu liệu cho ngươi suốt đời. Ta không rời khỏi chốn này, thì tất nhiên ngươi cũng sẽ ở đây.

Ta nghe nàng nhơn nhơn nói đến đại sự sống chết, có chút bực bội, cũng chẳng kiêng dè gì, nói:

– Cứ coi như cô cô không cho đệ tử ra khỏi đây, khi nào cô cô chết, đệ tử sẽ rời chốn này.

Tiểu Long Nữ nói:

– Ta đã nói sẽ chiếu liệu cho ngươi suốt đời, thì ta sẽ không chết trước ngươi.

Ta cảm thấy buồn cười, nói:

– Vì sao? Cô cô lớn tuổi hơn đệ tử kia mà! Lại nói, cho dù Cô Cô có trẻ hơn đệ tử đi chăng nữa, ai chết trước ai còn chưa chắc đâu!

Tiểu Long Nữ nói:

– Trước khi chết, dĩ nhiên ta sẽ giết ngươi trước.

“Ta giời ạ!”

Ta giật thót, thầm nghĩ lấy lúc trước đọc Thần Điêu, bỏ qua khúc đầu truyện, không nghĩ đến Tiểu Long Nữ có một mặt như thế này, bèn cảm thấy mình thất sách.

Lại nghĩ “Chưa chắc đâu. Ta có chân, ta không biết trốn đi hay sao?”

Tiểu Long Nữ đến bên cỗ quan tài thứ ba, đẩy nắp ra, ôm thi thể Tôn bà bà định đặt vào, ta cảm thấy không nỡ, nói:

– Hãy cho đệ tử nhìn bà bà một lúc nữa.

Tiểu Long Nữ ánh mắt nhìn lấy ta. Ta dường như thấy được chút gì đó khó chịu trong mắt nàng sao?

Dưới ánh đèn dầu leo lét, ta không còn để ý ánh mắt Tiểu Long Nữ nhìn lấy ta nữa, mà chăm chú ghi nhớ lấy hình ảnh cuối cùng của Tôn bà bà. Chỉ thấy, bà bà mặt mũi vẫn sống động như khi còn sống, lại muốn khóc òa lên. Tiểu Long Nữ liếc ta một cái, đoạn đặt thi thể Tôn bà bà vào trong quan tài, đẩy nắp lại, “cạch” một tiếng, cái nắp đậy rất khít với cỗ quan tài.

Nàng dường như sợ ta lại khóc, bèn đảo mắt qua chỗ khác, nói:

– Ra thôi!

Phất tay áo trái một cái, hai đĩa đèn dầu cùng tắt, lập tức tối đen như mực. Ta sợ nàng lỡ tay nhốt ta ở lại trong mộ thất, vội theo ra ngay.

Ở trong hầm mộ không phân biệt ngày đêm. Chúng ta đã gặp đủ chuyện suốt nửa ngày, bây giờ đều đã mệt. Tiểu Long Nữ bảo ta nằm ngủ ở buồng của Tôn bà bà. Ta từ nhỏ một mình lưu lạc giang hồ, thường tá túc qua đêm ở các ngôi miếu hoang, lá gan vốn to, nhưng bây giờ bảo ta ngủ một mình trong mộ thất, nghĩ đến mấy người chết nằm trong quan tài đá, quả là sợ hãi vô cùng, không nói nên lời. Tiểu Long Nữ nói mấy câu, vẫn không thấy ta thưa, bèn hỏi:

– Ngươi có nghe thấy không đó?

Ta rất thành thực:

– Đệ tử sợ.

Tiểu Long Nữ hỏi:

– Sợ cái gì?

Này còn phải hỏi? Ta dĩ nhiên không nói được là bản thân sợ ma, bởi thế giới này chuyện sinh tử diễn ra như cơm bữa, bởi vậy nói:

– Đệ tử không biết. Đệ tử không dám ngủ một mình.

Tiểu Long Nữ cau mày:

– Thế thì ngủ cùng buồng với ta vậy.

Bèn dẫn ta sang buồng của mình.

Ta nhìn nàng bước đi trong Cổ mộ thành thạo, biết nàng đã quen với bóng tối. Nay thấy nàng mới thắp một cây nến, bèn biết là vì ta, nội tâm không khỏi cảm động. Mà ta, ban đầu thấy nàng tú mỹ tuyệt luân, y phục trên người lại trắng bóng như tuyết không lấm bụi trần, thì cứ ngỡ rằng khuê phòng của nàng hẳn phải được trần thiết cực kỳ trang nhã, ai ngờ bước vào buồng thì hết sức thất vọng, thấy bên trong trống trải, chẳng khác gì nơi để mấy cỗ quan tài. Một tấm đá xanh dài làm giường, trên giường có trải tấm đệm cỏ, một tấm vải màu trắng làm chăn, ngoài ra không còn vật gì khác.

Ta lúc đó nghĩ thầm: “Không biết mình nằm ở đâu? Chỉ sợ nàng bắt ta nằm dưới đất”. Vừa nghĩ thế, thì Tiểu Long Nữ nói:

– Ngươi lên giường của ta mà nằm!

Ta giật mình vội xua tay:

– Như thế không nên, đệ tử nằm dưới đất được rồi.

Tiểu Long Nữ cau mặt, nói:

– Ngươi muốn ở lại đây, ta bảo gì, ngươi đều phải vâng lời. Ngươi đã quen ẩu đả với bọn đạo sĩ, chuyện ấy quên đi. Nếu ngươi dám chống lệnh ta, ta sẽ lập tức giết ngươi.

“Ta ngất”

Trời đất chứng giám, ta chỉ theo lễ nghĩa đáp lời mà thôi, lại bị nàng nói thành chống lệnh, bởi vậy không dám cãi nữa, ấm ức:

– Cô cô khỏi cần dữ dằn như vậy, đệ tử vâng lời thì được chứ gì.

Tiểu Long Nữ nói:

– Ngươi còn dám cãi hả?

“Ta giời ạ! Cãi? Ta cãi chỗ nào?”

Ta bức bối ngước lên nhìn, thấy nàng trẻ trung xinh đẹp mà làm bộ dữ tợn như thế, thì lè lưỡi không nói nữa. Tiểu Long Nữ nhìn thấy, nói:

– Ngươi thè lưỡi làm gì vậy? Không phục ta phải không?

“Thôi thôi ta không nói nữa! Nói một câu lại thêm tội một câu.” Ta thầm nghĩ vậy, bèn không đáp lời nàng nữa, tụt giày, leo lên giường nằm.

Ai dè vừa nằm xuống giường, đã thấy lạnh thấu xương; ta giật cả mình nhảy luôn xuống đất. Tiểu Long Nữ thấy ta sợ cuống, tuy không hài lòng, nhưng suýt nữa phì cười hỏi:

– Làm sao vậy?

Ta nhìn thấy trong ánh mắt nàng có ý cười cười, còn tưởng đây chỉ là cú lừa, cũng cười trừ:

– Cái giường này kỳ quái lắm, hóa ra cô cô trêu chọc đệ tử.

Tiểu Long Nữ nghiêm mặt nói:

– Ai trêu chọc ngươi làm gì, cái giường nó vốn như thế, mau lên giường nằm đi.

Nói đoạn lấy từ góc buồng một cây chổi, nói:

– Mồi lần ngươi tụt xuống đất, ta sẽ đánh ngươi mười cái cán chổi.

Ta thấy nàng nghiêm mặt, đành leo lên giường nằm. Lần này có đề phòng, không sợ nữa, chỉ cảm thấy dường như dưới tấm đệm cỏ là các lớp băng dày, càng nằm lâu càng thấy lạnh, bất giác toàn thân run bần bật, hai hàm răng gõ vào nhau cầm cập. Nằm một lát nữa, khí lạnh thấu xương, thật không tài nào chịu nổi.

Ta nhìn về phía Tiểu Long Nữ, thấy mặt nàng nửa cười nửa không, có vẻ khoái trá trước sự đau khổ của kẻ khác, thì thầm bực tức, nghiến răng chống chọi với cái lạnh. Chỉ thấy Tiểu Long Nữ lấy một sợi dây chão, móc một đầu dây vào một chiếc đinh trên tường, dòng sợi dây ngang buồng, móc đầu dây bên kia vào một chiếc đinh trên bức tường đối diện, sợi dây cách mặt đất một khoảng cao bằng người, rồi nàng nhẹ nhàng nằm vắt ngang sợi dây, lấy sợi dây làm giường, tiếp đó tay trái phẩy một cái, chưởng phong quạt tắt luôn ngọn nến.

Ta vừa ngạc nhiên vừa vô cùng thán phục, nói:

– Cô cô, ngày mai cô cô dạy cho đệ tử bản sự đó được chăng?

Tiểu Long Nữ nói:

– Bản sự này có đáng gì? Ngươi mà chịu khó học, ta có rất nhiều bản sự lợi hại dạy cho ngươi.

Ta nghe ý Tiểu Long Nữ chịu thực tâm dạy võ cho mình, thì quên hết mọi sự oán trách ban đầu, cảm động quá, nước mắt tự nhiên ứa ra, nghẹn ngào:

– Cô cô, cô cô đối tốt với đệ tử, vậy mà lúc đầu đệ tử lại oán trách cô cô.

Tiểu Long Nữ nói:

– Ta đuổi ngươi đi, ngươi có oán trách ta, cũng chả có gì là lạ.

– Đệ tử chỉ mong cô cô đừng giống như sư phụ hồi trước của đệ tử, dạy đệ tử toàn những thứ vô dụng.

Tiểu Long Nữ dường như nghe được giọng ta run run, thì hỏi:

– Ngươi rét lắm à?

“Lại không?” Dù trong đêm tối khó thấy rõ sự vật, nghe hỏi thế ta vẫn là bất giác lườm nàng một cái:

– Vâng, cái giường này bên dưới kỳ quái thế nào ấy, nằm cứ lạnh thấu xương.

Tiểu Long Nữ hỏi:

– Ngươi không muốn nằm cái giường này hả?

Cái này ta rất thành thực nói:

– Đệ tử… đệ tử không muốn.

Tiểu Long Nữ cười khẩy:

– Hừ, ngươi không muốn, trong khi biết bao nhiêu cao thủ võ lâm thiên hạ muốn nằm cái giường này mà không được đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN