Thần Điêu Thế Giới Ta Những Năm Ấy Không Hối Tiếc
Lai lịch giường Hàn Ngọc
-Sao cơ? Bao nhiêu người? Anh hùng trong thiên hạ?
Ta đối với lời nói của Tiểu Long Nữ hiển nhiên chẳng tin. Nằm trên một khối băng, à không còn lạnh hơn khối băng nữa, anh hùng thiên hạ đều là kẻ ngu muốn chịu tội hay sao?
Tiểu Long Nữ như thấy ta không tin, phật ý:
-Hừ, ta nuông chiều ngươi, ngươi lại cho là phải chịu tội sống, thật không biết gì tốt xấu cả.
-Cái này….
Ta nhìn bộ dạng nàng có chút…chút gì đó ta cũng không rõ, bất quá xem ra nàng bảo ta nằm cái giường này quả thật không có ác ý, bèn dịu giọng cầu khẩn:
-Cô cô, cái giường lạnh này tốt ở điểm nào, cô cô có thể nói cho đệ tử biết được chăng?
Tiểu Long Nữ nói:
– Ngươi nằm cái giường này suốt đời, tự khắc sẽ biết nó tốt ở chỗ nào. Bây giờ thì nhắm mắt lại, không được nói nữa.
Trong bóng tối nghe tiếng quần áo của nàng khẽ sột soạt tựa hồ nàng trở mình. Đã nằm ngủ trên một sợi dây mà còn trở mình tùy ý, thật là ngoài sức tưởng tượng.
Hai câu cuối của nàng nghe nghiêm lạnh, ta cũng không dám hỏi thêm, bèn nhắm mắt cố ngủ. Nhưng từng luồng hơi lạnh từ bên dưới thấm lên, lại nghĩ đến Tôn bà bà đã chết…lạnh ở trên da thịt, mà đau ở trong lòng, làm sao ngủ được?
Một hồi lâu, ta không chịu nổi, đành gọi khẽ:
– Cô cô, đệ tử chịu không nổi nữa.
Chỉ nghe tiếng thở đều đều của Tiểu Long Nữ, chắc nàng đã ngủ. Ta gọi nhỏ thêm hai lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời, thì nghĩ thầm: “Mình xuống đất nằm, chắc nàng ta chẳng biết đâu.” Bèn rón rén tụt khỏi giường, đứng dưới đất, không dám thở mạnh.
Nào ngờ vừa định cất bước, thì Tiểu Long Nữ đã nhỏm dậy, chộp lấy tay trái của ta bẻ quặt ra sau lưng, rồi ấn ta ngồi xuống đất. Ta giật mình kêu lên, thì Tiểu Long Nữ đã cầm cây chổi quất vào mông…ừ…mông ta.
Thôi rồi, thôi rồi. Vốn định mở miệng ra, lại sực nhớ bằng tính cách của nàng, ta biết cầu xin cũng vô dụng đấy, bèn cắn răng nhịn đau.
Mà, quả thật năm cái quất đầu tiên rất đau, từ cái thứ sáu, Tiểu Long Nữ đã nhẹ tay dần, đến hai cái quất cuối cùng thì chỉ còn đụng vào da mà thôi. Đánh xong mười cái, nàng không chút lưu tình nhấc ta ném lên giường, quát:
– Còn thế nữa, còn bị đánh.
Được rồi! Ta nằm yên trên giường, không dám hó hé, chỉ nghe nàng ném cây chổi vào góc buồng, rồi lại nằm vắt ngang dây thừng mà ngủ. Tiểu Long Nữ bất chợt hỏi ta một câu:
– Sao ngươi không kêu khóc?
Ôi~ Ta nội tâm thầm than: “Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, bị nữ nhân đánh mông đã mất mặt, lại còn khóc lóc thì ra thể thống gì?”. Bất quá nghe nàng hỏi, vẫn khó tránh khỏi có chút ấm ức:
– Kêu khóc mà làm gì? Cô cô muốn đánh thì sẽ đánh, có xin tha cũng vô ích.
Tiểu Long Nữ nói:
– Hừ, ngươi trong bụng chửi thầm ta chứ gì?
“Ta không! Sẽ không đấy!” Ta thầm nghĩ: “Ta đau nàng còn không kịp, sao có thể chửi thầm nàng? Có điều chuyện hôm nay ta nhớ kĩ…vài năm sau đánh trả lại nàng. Có câu Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Dương Quá ta chắc không phải quân tử gì, có lẽ chưa đầy mười năm”.
-Hừ, hóa ra là thật chửi thầm ta trong bụng.
Có lẽ nguyên nhân bởi vì ta suy nghĩ quá lâu, Tiểu Long Nữ không thấy ta đáp lời, bèn nhận định. Ta vội phủ nhận:
– Đệ tử không chửi thầm cô cô đâu. Cô cô tốt hơn lão sư phụ trước của đệ tử rất nhiều.
Tiểu Long Nữ lấy làm lạ, hỏi:
– Vì sao?
-Này còn phải hỏi vì sao?
Ta hỏi lại nàng:
-Cô cô có ghét ta sao?
-Sao ta phải ghét ngươi?
Trong đêm tối, nàng khẽ lắc đầu.
Ta lại hỏi:
-Cô cô sẽ chiếu liệu cho ta suốt đời phải không?
-Ân!
Tiểu Long Nữ đáp:
-Ta đã đáp ứng Tôn Bà Bà, vậy sẽ chiếu liệu cho ngươi suốt đời.
Ta vỗ tay vào đùi nghe cách “Bạch!”, đoạn nói:
-Vậy không phải đúng rồi sao? Không ghét ta, lại còn sẽ quan tâm, lo lắng cho ta suốt đời, há lại không tốt hơn tên Triệu Chí Kính kia sao?
-Chiếu cố ngươi cả đời, lại chưa chắc trong cả đời sẽ đối tốt với ngươi.
Nàng nhàn nhạt nói.
“A, lại còn bình tĩnh phủ nhận cơ đấy!” Ta nghe nàng nói vậy, thì không quản nàng có xấu hổ hay không, đoạn nói:
– Cô cô tuy đánh đệ tử, nhưng trong lòng lại thương ta, cho nên càng đánh càng nhẹ tay, sợ đệ tử bị đau.
Có sự im lặng trong thoáng chốc từ phía Tiểu Long Nữ, ta chăm chú nhìn kĩ. Một chút ánh sáng không biết từ đâu lóe lên, cũng đủ cho ta nhìn rõ chút hồng lên trên má nàng. A ha, nàng xấu hổ khi bị ta nói trúng tâm sự đấy!
– Hừ, ai thương ngươi kia chứ, lần sau ngươi không vâng lời, ta sẽ nặng tay hơn đấy.
Ta nghe giọng nàng ôn tồn trở lại, thì tươi cười nói:
– Cô cô đánh đau hơn nữa, đệ tử cũng vẫn thích.
Tiểu Long Nữ nguýt:
– Tặc cốt đầu (đồ quỷ), ngươi một ngày không bị đòn, khéo ngủ không ngon.
Ta nhanh miệng nói:
– Nếu đánh đệ tử là người thương đệ tử, thì đệ tử sao phải buồn? Có đánh đập thế nào, cuối cùng vẫn là thương. Còn nếu là người ghét đệ tử, thì dù chỉ mắng đệ tử một câu, trừng mắt nhìn đệ tử một cái, sau này đệ tử lớn lên sẽ tìm kẻ đó tính sổ.
Tiểu Long Nữ nói:
– Ngươi thử kể xem, những ai thương ngươi, những ai ghét ngươi.
Ta nhẩm tính, nói:
– Việc đó thì đệ tử nhớ rất kỹ. Những kẻ ghét đệ tử thì khỏi cần nhắc tới, vì nhiều lắm. Còn thương đệ tử thì có người mẹ quá cố của đệ tử này, nghĩa phụ này, Quách Tĩnh bá bá, Tôn bà bà và cô cô.
Tiểu Long Nữ cười khẩy:
– Ta đâu có thương ngươi. Tôn bà bà nhờ ta chiếu liệu cho ngươi, thì ta chiếu liệu cho ngươi. Kiếp này ngươi đừng hi vọng ta có hảo tâm với ngươi.
Ta vốn đã rét run cầm cập, nghe nàng nói thế thì vã mồ hôi lạnh, bực cả mình hỏi:
– Đệ tử có gì không tốt, mà cô cô ghét đệ tử đến thế?
Tiểu Long Nữ nói:
– Ngươi tốt hay xấu thì can hệ gì đến ta? Ta cũng không ghét ngươi. Cả đời ta ở trong phần mộ này, ai ta cũng không thương, ai ta cũng chẳng ghét.
Ta vỗ đầu một cái, quên là nàng hiện tại vốn đang bất cận nhân tình, hỏi chuyện yêu ghét thì đúng là tự làm khó bản thân, bơi vậy lái sang chuyện khác:
-Cô cô đã đi ra ngoài bao giờ chưa?
Tiểu Long Nữ nói:
– Ta chưa hề rời khỏi núi Chung Nam, bên ngoài bất quá cũng chỉ có núi có cây, có mặt trăng mặt trời, chứ có gì hay?
“Chà, ở yên tại Cổ Mộ cũng không sai. Sai lầm là tại tư tưởng của nàng!” Ta tặc lưỡi:
– Ôi, Cô Cô nghĩ thế đúng là uổng cả một đời. Dưới thành ấp có bao nhiêu thứ khác lạ, hay ho vô cùng.
Ta đành kể lại đủ thứ lạ mà ta đã nhìn thấy trong quãng đời lưu lạc từ nhỏ của mình tới giờ. Lại thêm giấm thêm ớt, vừa kể vừa bịa thêm lắm điều ly kỳ cổ quái, biến ảo đa đoan. May mà Tiểu Long Nữ mười tám năm nay chưa hề rời khỏi núi Chung Nam, thành thử ta khoa trương bịa đặt gì, nàng cũng đều tin cả, cuối cùng bất giác thở dài.
Ta nhân dịp nói:
– Cô cô , khi nào đệ tử dẫn cô cô đi chơi một chuyến nhé?
Tiểu Long Nữ nói:
– Đừng nói bậy! Tổ sư bà bà đã có di huấn, người nào đã sống ở “Hoạt tử nhân mộ” sẽ không được rời khỏi núi Chung Nam một bước.
Ta nghe vậy chột dạ, nói:
– Chả lẽ cả đệ tử cũng không được rời khỏi núi Chung Nam?
Tiểu Long Nữ nói:
– Tất nhiên không được.
Ta nghe vậy cũng không lo lắm, nghĩ thầm: “Đào Hoa đảo là hòn đảo chơ vơ giữa biển, ta đến đó cũng có thể rời khỏi đó, ngôi nhà mồ này làm sao nhốt nổi ta?” lại hỏi:
– Cô cô bảo Lý Mạc Sầu Lý cô nương là sư tỷ của cô cô, hẳn cũng đã sống ở “Hoạt tử nhân mộ”, sao vẫn được rời khỏi núi Chung Nam đi các nơi?
Tiểu Long Nữ nói:
– Lý sư tỷ không vâng lời sư phụ ta, bị sư phụ ta đuổi đi đấy.
Ta cả mừng, nghĩ thầm: “Có qui củ hay thế thì cứ vậy mà làm theo, bao giờ mình muốn bỏ đi, mình chỉ cần không vâng lệnh, để nàng ta đuổi đi là được”. Nhưng ta nghĩ dự định đó phải giấu kín, không được lộ ra, kẻo mất linh.
Hai người bọn ta đang trò chuyện thì thôi, nhất thời ngừng lại, cái lạnh lại ập đến khiến cho ta toàn thân lại run rẩy, ta liền mở miệng cầu khẩn:
– Cô cô tha cho đệ tử đi, đệ tử không muốn nằm cái giường này chút nào.
Tiểu Long Nữ nói:
– Ngươi đánh nhau với cả sư phụ của phái Toàn Chân, không chịu mở miệng xin tha, sao bây giờ lại thoái chí thế à?
Ta cười, nói:
– Ai đối xử xấu với đệ tử, đánh đập đệ tử, đệ tử một câu cũng không chịu thua. Ai đối xử tốt với đệ tử, đệ tử có thể tình nguyện chết vì người đó, thì mở miệng xin tha một câu tính là gì?
Tiểu Long Nữ nói:
– Hừ, đừng tưởng là ta đối tốt với ngươi.
Tiểu Long Nữ từ nhỏ được sư phụ và Tôn bà bà dạy dỗ, nuôi dưỡng, mười tám năm chỉ bầu bạn với hai lão bà bà. Hai người ấy tuy đối với nàng cực tốt, chỉ do sư phụ muốn nàng luyện “Ngọc nữ tâm kinh”, nên từ nhỏ đã bảo phải nàng gạt bỏ mọi cái tình hỉ nộ ai lạc, hễ thấy nàng khóc nàng cười, lập tức trách phạt rất nặng. Tôn bà bà dẫu là người nhiệt thành, cũng không dám cản trở sự tu luyện của nàng, sao cho nàng có được cái tính khí lạnh lùng, tàn nhẫn, đơn độc. Nay gặp ta vừa tới, lúc ấy tuổi lại còn nhỏ, lời lẽ cử chỉ đương nhiên khác hẳn hai vị lão bà bà. Tiểu Long Nữ nàng nghe ta nói, thừa biết là không nên, nhưng vẫn cứ trò chuyện với ta không biết mệt. Lúc đầu nàng thu nhận ta chỉ vì nể lời thỉnh cầu của Tôn bà bà, nhưng sau nghe ta khăng khăng bảo nàng là người đối tốt với ta, nàng tự dưng cũng cảm thấy đúng thế thật.
Cái này…là rất lâu về sau đó Long nhi nàng đỏ mặt thừa nhận với ta đấy!
Ta nói chuyện một lúc, nghe giọng nàng không có vẻ gì là tức giận, bèn rên thật to:
– Trời ơi lạnh quá, rét quá, đệ tử chịu hết nổi mất thôi.
Kỳ thực, dù rất lạnh, có điều đã nằm lên đó một lúc lâu rồi, nếu lạnh đến cùng cực không chịu nổi, ta đã sớm rên, đâu chịu tới giờ.
Tiểu Long Nữ nói:
– Im đi, để ta kể cho ngươi biết lai lịch của cái thạch sàng (giường đá) này.
Ta cả mừng:
– Hãy quá, đệ tử không rên nữa, cô cô kể mau đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!