Nữ Nhi Của Ta Là Ngoan Nhân Đại Đế
Thiên Đế Quy Ẩn, Thu Dưỡng Tam Tiên Nữ
“Ròng rã 50 triệu năm, ta, lại trở về.”
Đỉnh núi tuyết Nam Lĩnh, một tên thanh niên mặc cẩm y màu đen đứng chấp tay, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy khó lường, khiến cho những người hung ác lạnh lùng cũng bị ấn tượng, nhưng cũng có một cỗ bá khí cao ngạo xem thường thiên hạ.
Năm ngàn vạn năm trước, hắn xuyên qua đến một thế giới huyền huyễn, và điểm xuất phát cũng chính là nơi này, trong thế giới này, thể chất của hắn còn không bằng phàm thể nhưng đến cùng…lại đi đến đỉnh cao của thế giới.
Hắn nhập Táng Địa, vượt qua di thổ, đạp biến Cửu Thiên Thập Địa, đồ tiên diệt thần, bại tận tất cả thiên kiêu.
Hắn được phong làm Táng Thiên Đế, do tại lúc trước đã tiêu diệt toàn bộ Tiên Đế, lại còn xóa đi dấu ấn của “Đạo”, làm cho tất cả những kẻ đến sau đều phải dừng bước tại cảnh giới Tiên Đế.
Hắn lập ra Thiên Đình, ngăn cản vô số lần hắc ám náo động, xưa nay chưa từng có, sau này không còn ai, trong nháy mắt tạo ra Già Thiên, Độc Đoạn Vạn Cổ.
Bây giờ, hắn đã về ở ẩn tận năm triệu năm, trở lại chốn cũ, không khỏi sinh ra ngàn vạn cảm khái.
“Đạp đạp đạp. . .”
Tại nơi trống trải của đỉnh núi tuyết, đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ, đánh gãy đi suy nghĩ của Táng Thiên Đế, khiến cho hắn không khỏi quay đầu nhìn lại nơi phá ra thanh âm kia.
Đập vào mi mắt là một tiểu Loli có vóc người yêu kiều, đại khái chỉ mới ba tuổi, mặc một bộ đồ cũ nát được thêu những cánh hoa, đôi môi đỏ vì lạnh cóng mà phát tím, hai bàn tay nhỏ chăm chú nắm chặt, trong đôi mắt toát lên một vẻ kiên nghị để Táng Thiên Đế cũng không khỏi vì đó mà rung động.
Dĩ nhiên, tiểu Loli này cũng không nghĩ rằng đỉnh núi Nam Lĩnh quanh năm bị băng tuyết bao phủ sẽ có người sinh sống, cho nên ngay lập tức bị dọa đến mức phải lùi hai bước, rồi để thân nhỏ bé ấy ngã nhào trong tuyết, lộ ra mười phần đáng yêu.
Đúng lúc này, một trận bão tuyết cao hơn ngàn thước cuồn cuộn nổi lên, che khuất bầu trời, tiểu Loli không khỏi run càng thêm run, nhưng lại không giống như người bình thường gặp tình thế này sẽ nhắm nghiền mắt, ngược lại là trừng trừng nhìn chằm chằm cơn bão tuyết, trong mắt tràn đầy thần sắc quật cường.
Lại không nghĩ rằng, cơn bão tuyết này lại khủng bố như thế, phảng phất như muốn hủy thiên diệt địa, nhưng vừa cuộn đến trước mặt tên nam tử, thì trong nháy mắt lại tan thành mây khói, tiểu Loli không khỏi lần nữa lộ ra bộ dạng ngu ngốc.
Táng Thiên Đế mỉm cười, sự lãnh khốc trong mắt biến mất không còn tăm tích, lại cười nói: “Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?”
Tiểu Loli tập tễnh bò lên, thanh thúy nói: “Ta gọi Ngoan Nhân, cám ơn ngươi cứu mạng ta.”
“Ngoan Nhân? Ngươi là một nữ hài tử, nhưng tại sao lại danh hiệu này?”
“Bởi vì trên đời này, mạnh được yếu thua, chỉ có Ngoan Nhân tài năng còn sống!”
Táng Thiên Đế lần nữa rung động, hắn có thể nhìn ra rằng nữ hài tử này không có chỗ nào bất thường, dĩ nhiên không phải là thể chất siêu phàm, càng không phải là cường giả chuyển sinh, đến cùng là đã trải qua nguy biến cỡ nào, mới có thể để nàng sinh ra một loại ấn tượng như thế đối với thế giới này.
Hơi trầm mặc, Táng Thiên Đế hỏi lần nữa: “Vậy ngươi đến đỉnh núi tuyết này để làm gì, nơi này rất là nguy hiểm a.”
Tiểu Loli nói: “Ta nghe một lão nhân dưới núi nói, trên tuyết sơn này có một loại Tuyết Liên Hoa, ăn vào có thể thu hoạch được lực lượng cường đại, cuối cùng cũng không cần phải sợ bị người khi dễ.”
“Vậy ngươi đã tìm được rồi sao?”
Tiểu Loli lắc đầu, sắc mặt ảm đạm, đem một bàn tay mở ra, thấp giọng nói: “Ta chỉ tìm được cái này.”
Táng Thiên Đế liếc nhìn lại, chỉ thấy trong lòng bàn tay nho nhỏ kia, là một hạt màu trắng trong suốt của Tuyết Liên Hoa, tỏa ra ánh sáng long lanh động lòng người, tựa như con mắt của tiểu Loli.
Bàn tay kia giờ đây đã bị đông cứng, đầu ngón tay hiện ra một màu xanh nhàn nhạt, trong gió tuyết, có chút phát run.
Táng Thiên Đế chỉ cảm thấy địa phương mềm yếu trong lòng nhất thời bị chạm đến, không khỏi không đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ kia, truyền đưa hơi ấm, nói khẽ: “Ngươi có người nhà không?”
Tiểu Loli lần nữa lắc đầu, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc hồng nhuận, cũng không cần biết là đang được ấm áp, nàng vẫn không quen bị người khác thân cận như thế.
Táng Thiên Đế nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí, tựa hồ đã quyết tâm một chuyện gì đó, trầm giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nữ nhi của Táng Thiên…Trương Thiên ta.”
Tiểu Loli như chìm vào giấc mộng, thật lâu sau đó mới phản ứng lại được, hai hàng nước mắt chảy ra giàn giụa vì vui sướng, kiên định gật đầu, cầm ngược lại bàn tay của thanh niên kia.
Cứ như vậy, bàn tay lớn của Trương Thiên nắm cánh tay nhỏ của Ngoan Nhân, từng bước một đi xuống tuyết sơn, bắt đầu cuộc lữ trình của họ.
Một năm sau.
“Tiểu Niếp Niếp, đây là nhị muội của ngươi, bởi vì là ta nhặt được tại một bụi hoa trong đêm mưa, ngươi nhớ nói cho Vũ Hình biết, về sau, ngươi va nàng phải đối xử tốt với cô bé.”
Tiểu Loli Ngoan Nhân ngắm nhìn tả lót của một tiểu hài nhi, nặng nhẹ gật đầu.
Ba năm sau.
“Tiểu Niếp Niếp, đây là tam muội của ngươi, nàng gọi Tử Nghiên.” (DG: Đệt, ở đâu ông nay nhặt được nhiều đứa thế).
“Vì sao lại không giống người ư? Bởi vì nàng là một con rồng, Thái Hư Cổ Long…Hoàng.”
Tiểu Loli Ngoan Nhân nhìn qua “tiểu thằn lằn” đang được bế trên cánh tay của Trương Thiếu, cau mày, trong mắt tràn ngập vẻ dò xét, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nhận hạ cô muội muội này.
Mười năm sau, Yến Đô thành.
Ở trong thành, người đông nghìn nghịt, tại giữa quảng trường rộng lớn có một cái bệ đài, phía trên bao gồm mười cái bình đài, tại mỗi bình đài đều có hai cây tinh trụ trong suốt long lanh dựng đứng thẳng tắp, tản ra một luồng hào quang chói mắt.
Hôm nay chính là ngày tuyển đệ tử cho tông môn Hắc Sơn vực mười năm một lần, một tháng trước, Hắc Sơn vực tại các đại đô thành bắt đầu dự tuyển nhân tài, tại bên trong đô thành, những người có độ tuổi thiếu niên đều được tranh đấu công bằng, cướp đoạt các lệnh bài gia nhập tông môn.
Còn hôm nay là chính tuyển (dự tuyển chính thức), được xưng là “Vọt Long Môn”, tất cả những thiếu niên được tấn cấp đều muốn giành lệnh bài vào tông môn tương ứng để khảo thí thiên phú. Nếu như là thiên phú tư chất tốt, trực tiếp sẽ được thăng làm đệ tử chân truyền, đệ tử hạch tâm, vừa sải bước đến Long Môn, nếu là tư chất không tốt, vậy cũng chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn thậm chí là đệ tử tạp dịch, cả một đời cũng khó có ngày nổi danh.
Cho nên chính tuyển là cực kì quan trong, hoàn toàn khác với dự tuyển trước đó, cả hai tương hợp, cơ hồ liền có thể quyết định thành tựu trong tương lai của một thiếu niên.
Trong tất cả những bình đài của tông môn thì bắt mắt nhất đương nhiên là bình đại của Hắc Sơn vực đệ nhất tông môn Lưu Vân tông, nên được đặt ở chính giữa trung ương, nghiễm nhiên là có khí phái đứng đầu vạn tông. Ngay cả đường đường là thành chủ Yến Đô, cũng muốn một mặt cung kính muốn làm đệ tử chân truyền dưới tay Lưu Vân tông.
“Mau nhìn, Trương Ngoan Nhân lên đài!”
Một câu vừa nói ra, toàn bộ bãi sân trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đem ánh mắt tập trung vào bình đài trên sân khảo thí của Lưu Vân tông rồi lại nhìn vào thân tùng của nữ tử kia.
Tóc đuôi ngựa, thân mặc quần áo luyện công được tẩy tới trắng bệch, làm nổi bật lên dáng người yểu điệu tinh tế, ngọc dung (khuôn mặt) không có bất kì một tì vết nào, tuyệt đối không có loại ngôn ngữ nào trên thế gian có thể miêu tả, tiểu Loli Ngoan Nhân chính là đã đến tuổi dậy thì, hiện tên Trương Ngoan Nhân.
Lần này, nàng cũng là người đứng đầu trong cuộc dự tuyển của tông môn, đánh bại tất cả thiên kiêu (đối thủ), thực lực không thể tranh cãi liền đoạt được lệnh bài tiếp theo vào Lưu Vân tông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!