Chú À!!! Đừng Nên Thế!!! - Chương 74: Bắt gà của người khác để làm chi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Chú À!!! Đừng Nên Thế!!!


Chương 74: Bắt gà của người khác để làm chi


“Thi Thi à, chúng ta lại gặp mặt, thật có duyên phận rồi!” Đột nhiên xuất hiện người đàn ông kia hướng về phía Tô Thi Thi lộ ra tươi cười, vươn ra một bàn tay, như là muốn bắt tay cô.

“Tần Phong?” Tô Thi Thi vừa nhìn thấy anh, bên tai trực tiếp hồng đến chỗ cổ, xấu hổ hận không thể đào hố chui vào.

Vừa rồi… Vừa rồi cô nói với Bùi Dịch những lời này, anh ta chẳng phải là đều đã nghe được?

Trời ạ, cô không muốn sống nữa.

Bị Bùi Dịch trêu đùa đã đủ thương tâm, bây giờ còn bị anh ta nghe được cô bị người ta gọi là tình nhân của Bùi Dịch, thật là không còn tí mặt mũi nào rồi.

“Thi Thi a, em không cần bối rối. Em xem dáng em xinh đẹp như vậy, bị người khác đồn là tình nhân là vinh hạnh của em rồi. Dù sao cũng không phải ai cũng có tư cách làm tình nhân của Bùi Dịch.” Tần Phong quả thực là tự vạch áo cho người xem lưng, không biết anh ta là cố ý hay không, tóm lại lời này nói ra làm hai người phía sau sắc mặt đều đã trầm rồi.

Tô Thi Thi ghé mắt nhìn Bùi Dịch, nghiến răng hỏi: “Anh nghĩ xem có nên diệt khẩu không?”

Cười lăn lộn rồi, Thi Thi học tính anh rồi Dịch à, còn đòi diệt khẩu kìa =))

Bùi Dịch lạnh lùng liếc Tần Phong một cái, trong phút chốc, chỉ cảm thấy bên trong xe nhiệt độ giống như đến dưới 0 độ.

Tần Phong thân thể kìm lòng không đậu run run một phen, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an: “Bùi Dịch, chúng ta là bạn thân, cậu hẳn không…”

“Dừng xe!” Bùi Dịch nhàn nhạt nói.

Chỉ nghe két một tiếng, siêu lái xe kỹ thuật cao đã sớm đang chờ nghe lệnh lệnh, chỉ có hai giây liền dừng lại xe.

“Ném cậu ta xuống.” Bùi Dịch tựa vào ghế, lạnh giọng nói.

“Không phải chứ? Đừng có đùa, đây là ở giữa đường cái. Bùi Dịch, cậu đây là trái với quy tắc giao thông hiểu không? Ùn tắc giao thông là tại cậu! Này, buông! Bùi Dịch, lái xe của cậu khí lực sao lại lớn như vậy? Người này tìm ở đâu ra, cho tôi, tôi cũng muốn… Này, khi nào hai người đi đăng ký kết hôn nhớ mang tôi theo, tôi là người nhà của Thi Thi, muốn cho Thi Thi bao lì xì…”

“…” Cửa xe vô tình đóng.

Tô Thi Thi quay đầu nhìn Tần Phong lẻ loi giữa đường chính, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt. Bùi tiên sinh quả nhiên hành động dứt khoát, trước sau chưa tới 30 giây liền giải quyết xong toàn bộ vấn đề.

Cô lại âm thầm đưa mắt nhìn vị lái xe kia. Vị lái xe bí ẩn nàythực ra là cao thủ. Vừa rồi ông cầm lấy cánh tay Tần Phong, ngay cả người cao 1m8 như anhkhí lực phản kháng đều không có.

“Cô gái, em thử nhìn chằm chằm người đàn ông khác tiếp tục xem?” Bên cạnh truyền đến một thanh âm đầy đe dọa.

Tô Thi Thi lập tức ngồi thẳng thân thể, nhìn không chớp mắt, nhưng chính là không muốn nói chuyện với anh.

Lúc này Bùi Dịch đột nhiên nói: “Tần Phong làm việc ở công ty bên cạnh. Tôi đón cả cậu ấy.” Anh nói xong quay đầu nhìn Tô Thi Thi, thanh âm lại phai nhạt vài phần, “Cho nên đón em chỉ là thuận tiện.”

Tô Thi Thi khóe miệng rụt rụt, rất muốn nói cô không muốn loại thuận tiện này. Chẳng qua trong lòng không biết sao, đột nhiên có chút rầu rĩ.

Thì rra đến đón cô chẳng qua là thuận tiện.

“Sao vậy mất hứng rồi hả?”

Tô Thi Thi kinh ngạc. Bùi tiên sinh vậy mà quan tâm thế giới nội tâm của cô sao?

“Hiện tại tôi muốn về biệt thự, thuận tiện đón em cùng trở về.”

Tô Thi Thi triệt để hết chỗ nói rồi. Quả nhiên quan tâm đều là mây trôi.

=.= đừng như vậy, anh mà như vậy người ta đi mất đó, thích thì nói thích, quan tâm thì quan tâm, mắc gì cứ thuận tiện rồi sẵn tiền vậy chài

Nửa giờ sau, hai người về tới biệt thự. cách không xa khi xe chưa đi vào, đột nhiên nghe đến bên trong truyền đến một trận kêu khóc.

“Tiểu Ưu? Quản gia?” Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng là Đoàn lão gia đến gây chuyện, vội vàng mở cửa xe nhảy xuống.

“Chết tiệt!” Bùi Dịch một cái không chú ý, chỉ thấy Tô Thi Thi trong xe nhanh như chớp liền nhảy xuống, tâm rút mạnh một phen, mở cửa khác bước ra, cũng nhanh chóng xuống xe.

Lái xe ngồi ở trên ghế lái âm thầm lau mồ hôi lạnh. Xem ra kỹ năng dừng xe của ông còn phải luyện nữa, vừa rồi may mắn Tô tiểu thư không té ngã, bằng không, chức vị của ông sợ là khó giữ được rồi.

“Tô tiểu thư, tiên sinh, các người đã trở về?” Tiểu Ưu cùng quản gia vừa thấy đến Tô Thi Thi trở về, ánh mắt cứu mạng rơm rạ, hướng hai người đã chạy tới.

“Xảy ra chuyện gì rồi hả?” Tô Thi Thi vội vàng đỡ lấy Tiểu Tu, lo lắng nóng nảy.

Cô sớm nên nghĩ đến, cô có Bùi Dịch che chở, Đoàn Kế Hùng không dám làm gì cô, chỉ có thể đối với bọn người làm trong biệt thự của họ…

Nhưng cô suy nghĩ nhiều.

Tiểu Ưu chỉ chỉ trong viện, khóc không ra nước mắt nói: “Tô tiểu thư, cô mau đi xem một chút, Đại Cẩu tử cùng Tiểu Vịnh chúng nó…”

“Sao vậy…” Tô Thi Thi nói còn chưa nói xong, liền nhìn đến trong sân chạy đến hai bóng dángmột cái màu đen, một cái hoàng mao. Kia không phải là chó ngao Tây Tạng cùng chú chó cô nhặt về.

Ngay sau đó, lại nghe phía trước truyền đến thanh âm rầu rĩ.

Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, hiện lên ý nghĩ cực kì không tốt. Ngay sau đó, cô thấy phía trước cả một đội hình, quả thực nghĩ muốn đem tròng mắt mình móc ra làm bi để ném.

Chính là thấy phía trước chạy thẳng đến một đám ngựa, có cao có thấp, trắng có đen có, thô sơ giản lược vừa thấy, ít nhất cũng hơn mười con.

“Xèo xèo…” Ở trong đó một cái trên lưng ngựa, có hai con sóc, chính đang dùng vẻ mặt tò mò nhìn các cô.

Sau lưng là ngựa đầu đàn, theo sát là hai con ngựa vằn, còn có một con chim đà điểu, con mèo tam thể hiếm quý, còn có bốn con thỏ tai dài, năm con thiên nga…

“Khách khách lộc cộc…” Đến cuối cùng Tô Thi Thi nhìn đến bầy gà sợ tới mức chạy loạn khi đó, đã triệt để vô cảm rồi.

Cô quay đầu nhìn Bùi Dịch: “Anh xem có giống vườn bách thú không?”

Bùi Dịch sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi để hình dung. Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua quản gia.

Quản gia sợ tới mức run cầm cập, lắp bắp nói: “Không phải chúng tôi, là này hai… hai con chó làm!”

“Chúng nó đem động vật trong trang viên đều đuổi chạy tới trong biệt thự chúng ta, không chịu thả về, có thể làm sao đây?” Quản gia muốn khóc đến nơi rồi. Ông cho tới bây giờ chưa thấy qua cặp chó nào như thế, nói chúng nó thích gà vịt cùng chơi cũng được, nhưng đem cả một đoàn ngựa cùng đà điểu chạy tới là ý tứ gì?

“Những thứ này đều là của trang viên này?” Tô Thi Thi kinh ngạc. Cô không nghĩ tới trang viên vậy mà nuôi động vật hoang dại như vậy nhiều.

Tiểu Ưu tiến lên nói: “Tôi nghĩ đại cảu tử có thể biết được Tô tiểu thư thích ngựa, cho nên đem ngựa chạy tới rồi. Rồi nhất thời không khống chế được, động vật tới hơi nhiều…”

Tô Thi Thi xấu hổ cười cười, cô nuôi chó, nó như vậy săn sóc cô?

Mới là lạ!

Tiểu Ưu mới vừa nói xong, chỉ thấy đại cẩu tử cực kỳ chân chó nhào sang bên cạnh, miệng ngậm con gà trở về, phóng tới trước mặt Tô Thi Thi, hướng cô le lưỡi.

Trông bộ dáng rõ ràng đang nói, để cho Tô Thi Thi giúp đem gà nấu cho nó ăn.

Tô Thi Thi không nói gì trừng mắt nhìn nó một cái: “Chưa cho ngươi ăn cơm sao? Bắt gà của người khác làm chi, thả chúng nó trở về!”

Đại cẩu tử nghiêng đầu, nghe không hiểu.

Tô Thi Thi thở sâu, đang muốn giáo huấn một phen, đột nhiên nhìn Tiểu Vịnh đến đứng bên cạnh đại cẩu tử động một phát.

Tô Thi Thi sợ tới mức lập tức lùi về sau, cùng thời khắc đó, Bùi Dịch đã che ở trước mặt cô, trong mắt lãnh ý bạo phát, hiển nhiên đã nhẫn nại đến cực hạn.

Anh còn không có lên tiếng, chỉ thấy Tiểu Vịnh bỗng nhiên một móng vuốt chụp đến con gà trước mặt Tô Thi Thi, nửa chết nửa sống dưới đất.

Con gà đáng thương kêu rên cũng không kịp, trực tiếp liền tắt thở. Tiểu Vịnh cúi đầu đem gà ngậm trong miệng, co cẳng chạy.

“Gâu gâu!” Đại cẩu tử đuổi theo, hai con chó đảo mắt lại lộn xộn ở chỗ khác.

Nhìn cặp chó nô đùa, Tô Thi Thi thật muốn bắt bọn nó ra bên ngoài. Nhưng hai vị tổ tông của cô bây giờ không thể bắt chỉ có thể mời bọn chúng ra ngoài.

“Làm sao đây?” Tô Thi Thi nhìn cả sân động vật, lặng lẽ lôi kéo tay áo Bùi Dịch.

“Em cầu tôi?” Bùi Dịch nhíu mày, mi mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi hừ lạnh một tiếng, quay đầu liền hướng trong biệt thự đi đến. Dù sao bẩn cũng không phải sân của cô, cô nhiều chuyệnnhư vậy để làm chi?

Bùi Dịch mặt lập tức trầm, đối với quản gia lạnh giọng nói: “Đem tất cả mọi thứ đều đuổi tới hậu viện đi, cho người suốt đêm làm một bức tường chặn lại. Hai con chó điên chạy đến, các ngươi bắn thuốc ngủ cho ta!”

Quản gia xoa mồ hôi lạnh, cảm kích nhìn Bùi Dịch, dẫn một đám hạ nhân đi làm việc.

Bọn họ vốn cho là hôm nay khẳng định cũng bị đuổi việc, nhưng không nghĩ tới Bùi tiên sinh vậy mà đều giữ lại bọn họ. Xem ra sau khi vị Tô tiểu thư này đến đây, chủ nhân của bọn họ thật sự thay đổi rất nhiều.

Bên này Bùi Dịch đi vào trong nhà, nghe thấy Tô Thi Thi đang gọi điện thoại

“Được, vậy thì 7h gặp tại cửa rạp chiếu phim.” Tô Thi Thi cười tít mắt nói xong, để điện thoại vào trong túi. Quay đầu, nhìn đến Bùi Dịch chính là đang vẻ mặt âm trầm nhìn chính mình.

“Ai gọi tới?”

Tô Thi Thi mặt mày nhíu lại: “Đàn ông.”

Bùi Dịch mặt lập tức giống như giông bão sắp tới: “Em lặp lại lần nữa!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN