Chú À!!! Đừng Nên Thế!!! - Chương 82
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Chú À!!! Đừng Nên Thế!!!


Chương 82


Chương 82:
Tôi chơi với các người
Edit: Hương Cyndi

“Vị tiên sinh này, ngài cao bao nhiêu? Ngài nặng bao nhiêu? Cao như thế, chắc phải hơn một mét tám nhỉ?” Tống Trọng Hạo si mê nhìn Bùi Dịch, ánh mắt trần trụi, hận không thể cởi quần áo anh ra.

Dáng dấp của người đàn ông này cũng quá hoàn hảo đi!

“Á, anh Trọng Hạo, thời gian không còn sớm, em phải đi làm đây.” Tô Thi Thi vội vàng tới kéo Tống Trọng Hạo, người này không muốn sống nữa sao, không thấy sắc mặt của Bùi Dịch đã rất khó coi rồi hả?

Mưa tiếp tục như trút nước. Giờ phút này, Tô Thi Thi chỉ cảm thấy trong lòng mình gió rét thổi từng cơn, sợ hãi không thôi.

“Thi Thi, anh mượn những thứ này trước nhé!” Tống Trọng Hạo thấy sắc mặt của người đàn ông mới xuất hiện không tốt lắm, cũng không dám tiếp tục nhìn, quay đầu đi rồi ôm đống đồ đặt trên ghế salon và bàn uống trà.

“Chuyện này…” Tô Thi Thi khó xử, lén nhìn biểu cảm của Bùi Dịch, thấy anh không phản đối, yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, chuyện những bản vẽ này quả thật cô cũng không làm chủ được.

Bùi Dịch chú ý đến ánh mắt mong đợi kia của Tô Thi Thi, khóe miệng cong lên một cái, đi về phía ghế salon.

Tô Thi Thi lập tức như con mèo đi ăn vụn bị bắt gặp vậy, tóc gáy đều dựng hết lên, theo bản năng muốn tiến lên trước người Tống Trọng Hạo ngăn cản.

Không phải Bùi Dịch muốn động tay động chân chứ?

Chẳng qua là cô vừa mới tiến lên một bước, mắt Bùi Dịch liền như lưỡi dao phóng tới.

Lúc này Tô Thi Thi không dám cử động dù là một cử chỉ nhỏ.

“Anh Trọng Hạo à, là anh tự chuốc phiền phức nha” Tô Thi Thi yên lặng cầu nguyện trong lòng.

Khi cô thấy Bùi Dịch vừa đi vừa cởi áo khoác âu phục, yên lặng nuốt nước miếng một cái.

Tình cảnh bây giờ, cô có phải cần tránh đi một chút không nhỉ?

“Phi…” Một ánh mắt phóng dao tới. Bùi Dịch híp mắt nhìn Tô Thi Thi.

Vừa rồi người phụ nữ này có biểu cảm kia là có ý gì chứ?

Ách… Tô Thi Thi mạnh mẽ nuốt nước miếng. Cô cũng không biết nói gì cho thích hợp nữa.

Bùi Dịch cởi áo khoác ra, ánh mắt đảo qua ghế salon, thấy mấy tờ bản vẽ để ở trong góc kia, không nhanh không chậm bước tới.

Áo khoác nhẹ nhàng trượt xuống, lặng lẽ không một tiếng động trùm lên trên mấy tờ bản vẽ kia.

Ánh mắt Bùi Dịch lạnh như băng. Dám cùng người phụ nữ của anh thân mật như vậy, còn dám ở ngay tại nhà anh sao?

Anh ta chiếm tiện nghi của anh ư?

“Thi Thi, anh đi trước!” Tống Trọng Hạo dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc trên ghế salon và bàn uống trà, đứng lên nháy nháy mắt về phía Tô Thi Thi, rồi lại quay sang gật đầu với Bùi Dịch: “Vị tiên sinh này, chúng ta hẹn gặp lại lần tới.”

Sau đó, lúc Tô Thi Thi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã nhấc chân chạy đi.

“Người đàn ông này quá khủng khiếp đi! Hù chết mình rồi!” Tống Trọng Hạo vừa chạy vừa kêu trong lòng.

Vừa rồi nếu không phải anh ta phản ứng nhanh, đoán chừng sẽ bị người đàn ông này ném ra ngoài ngay tại chỗ ấy chứ? Vậy thì thật đáng tiếc cho những bảo bối trong ngực anh ta quá!

Nếu như Bùi Dịch biết người đàn ông này lúc trước là giả heo thịt ăn hổ[1], nhất định sẽ ném anh ta ra khỏi Bắc Kinh!

[1]Giả heo ăn thịt hổ

Vì trong tự nhiên hổ là chúa sơn lâm. Vì thế so sánh con vật có khả năng ăn thịt được hổ thì không ổn lắm. Có ý khác thế này.

Một con lợn sắp đến ngày phải nộp mạng cho hổ. Nó buồn lắm. Bỗng nhiên nó thấy trên mõm con sóc có vuơn mấy sợi lông hổ trên người. Thế là nó nảy ra ý tưởng.

Đến ngày nộp mạng nó tìm đến bên cạnh một con hổ đã chết bị kềnh kềnh ăn gần hết chỉ còn lại khúc đuôi. Đến bên khúc đuôi hổ, lợn làm ra vẻ đang ăn thịt con hổ xấu số. Giờ nộp mạng đã đến con hổ nghênh ngang bước đến. Nó bỗng thấy con lợn đang ăn thịt con gì đấy thì bỗng chột dạ hỏi:

– Con lợn kia mày đang ăn gì đấy?

Lợn ta nhỏ nhẹ:

– Chú cứ đây khắc rõ.

Chạy tới thì Hổ ta thấy lợn ta đang ngoạm nhai ngon lành khúc đuôi hổ còn lại bên một vũng máu.

Hổ ta lại hỏi tiếp:

– Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Lợn lại nhỏ nhẹ đáp:

– Con hổ này nó định ăn thịt tôi ấy mà!

Nghe xong con hổ 3 chân 4 cẳng chạy thẳng vô rừng!

Trong kinh doanh ta có thể hiểu như trên! Với tư thế là một kẻ yếu làm ra vẻ như ta có đủ khả năng hạ gục kẻ bề trên. Để khiến họ rối loạn và lúc đó tình hình sẽ có lợi cho ta.

Trong phòng khách, Tô Thi Thi lặng lẽ quan sát Bùi Dịch mấy lần, thấy anh đang nhìn qua mình, lập tức chạy ra ngoài đi: “Tôi đi làm đây!”

Ánh mắt Bùi Dịch lạnh nhạt, trong phút chốc biến thành tĩnh mịch.

Người phụ nữ này không muốn ở lại giải thích với anh sao?

Người phụ nữ đáng chết!

“Hắt xì!” Tô Thi Thi vừa chạy vừa hắt xì, nghi ngờ liệu bản thân mình có phải bị cảm rồi hay không!

Cô ngồi vào trong xe, không tới mấy phút sau, điện thoại di động reo lên, là Tống Trọng Hạo gọi tới.

“Thi Thi, bản vẽ, bản vẽ của anh! A, bản vẽ của anh rơi ở nhà em rồi! Làm sao đây? Bây giờ anh quay lại lấy liệu có kịp không?”

Tô Thi Thi cười nhẹ.

Cô cũng biết vừa rồi Bùi Dịch tức giận! Anh tức giận vậy, sao lại để Tống Trọng Hạo được như ý chứ?

“Anh Trọng Hạo à, em thấy hay là anh đừng nghĩ nữa, bỏ đi.” Tô Thi Thi dè dặt đề nghị.

Quay lại lấy sao? Đúng là đùa!

“Không được, không lấy về anh sẽ ăn không ngon ngủ không yên…”

“Dừng!” Tô Thi Thi vội vàng cúp điện thoại, nếu không lỗ tai cô nhất định sẽ bị giục chết mất.

Nửa giờ sau, chiếc xe bảo mẫu màu đen theo lệ dừng ở góc đường cạnh tòa cao ốc công ty Tiệp Khắc.

Tô Thi Thi bước xuống xe, lên tiếng chào hỏi tài xế xong, liền vội vàng chạy về phía công ty.

Mỗi ngày gần đây trước khi đi làm đều xảy ra một đống chuyện lớn, mỗi ngày cô đi làm cũng như đi đánh giặc vậy, trong lòng cũng mệt mỏi.

“Không biết hôm qua Khúc Hồng Mai có tức hộc máu không?” Tô Thi Thi nghĩ lại dáng vẻ ngày hôm qua của Khúc Hồng Mai lừa mình nhận nhiệm vụ công trình gian khách đó, liền không nhịn được bật cười.

Tô Thi Thi bước vào trong bộ phận thiết kế, nhất thời cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm.

Cô nghi ngờ đi tới chỗ của mình, không đến hai bước, bỗng nhiên liền dừng lại.

“Tô Thi Thi, chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại nhau rồi!” Vốn là chỗ ngồi thuộc về Tô Thi Thi, ngồi đó là một người đẹp trang điểm tinh tế.

Khí thế phách lối kia, cùng với kiểu tự cho mình là đúng độc nhất vô nhị đó, không phải Đoàn Ngọc Lộ thì là ai?

Trong lòng Tô Thi Thi lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn Đoàn Ngọc Lộ.

“Nhìn tôi như vậy làm gì? Sau này chúng ta là đồng nghiệp, chỗ của cô từ nay là của tôi.” Đoàn Ngọc Lộ ngẩng nhẹ đầu lên, ra vẻ cực kỳ đắc ý.

Đoàn Ngọc Tường!

Trong đầu Tô Thi Thi hiện lên chính là người này đầu tiên. Có thể để Đoàn Ngọc Lộ tới đây làm việc, cũng chỉ có tổng giám đốc thiết kế Đoàn Ngọc Tường!

Thật đúng là biết cách tính toán nha, Đoàn Ngọc Lộ kia làm sao có năng lực lọt vào công ty Tiệp Khắc này chứ!

“Sao nào, câm hả?” Đoàn Ngọc Lộ thấy Tô Thi Thi không nói lời nào, càng đắc ý.

Cô ta đứng dậy, kiêu căng nhìn Tô Thi Thi: “Vậy, chỗ ngồi của cô ở…”

“Thi Thi.” Bên cạnh truyền tới một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, Ôn Ngọc bắt đầu chạy lại, kéo Tô Thi Thi nói: “Chỗ ngồi của cô nhường cho Đoàn tiểu thư đi, cô đến phòng làm việc của tôi ở bên trong nhé.”

“Ở đây có chuyện của cô sao?” Đoàn Ngọc Lộ vừa nghe, liền trầm mặt xuống.

Cô ta đang định chỉ cho Tô Thi Thi chỗ làm việc ở góc tối kia, thì con nhỏ tổ trưởng ngu ngốc này liền chạy ra, muốn gây khó dễ với cô sao?

Chị cô nói với cô rằng, năng lực của Ôn Ngọc rất tốt, nhưng rất hay bị người bắt nạt, cô ta mới không sợ cô ấy.

“Đoàn tiểu thư, trong bộ phận thiết kế này, phải biết tôn trọng tiền bối, hiểu không?” Tô Thi Thi cười cười với Ôn Ngọc, sau đó liếc Đoàn Ngọc Lộ một cái, xoay người đi về phía vừa rồi ngón tay Đoàn Ngọc Lộ chỉ.

Quả nhiên, đồ đạc đều bị cô ta chuyển sang đây.

Cô không để ý cầm đồ lên rồi đi, tới phòng làm việc của tổ trưởng, có thể thoải mái hơn so với ở bên ngoài.

“Tô Thi Thi, cô…” Đoàn Ngọc Lộ tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Sáng nay cô ta đã bàn bạc với mẹ con Hà gia làm sao đối phó với Tô Thi Thi, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định đến công ty Tiệp Khắc. Cô ta tốn rất nhiều thời gian thuyết phục chị cô ta mới đồng ý, nhất định không thể bỏ qua cơ hội chỉnh Tô Thi Thi!

Đoàn Ngọc Lộ thấy một phần văn kiện trên mặt bàn, khóe miệng thoáng qua vẻ giễu cợt.

“Tô Thi Thi.” Cô ta gọi Tô Thi Thi lại: “Nhiệm vụ lần này tôi cảm thấy không tệ, nhưng tôi là người mới cái gì cũng không biết, hay là vị tiền bối như cô tới xử lý đi.”

Tô Thi Thi giật mình trong lòng, thoáng qua một ý nghĩ không tốt.

Khi bốn chữ “Công trình gian khách” trên văn kiện xuất hiện ngay trước mắt, Tô Thi Thi rất muốn mắng mẹ nó!

Cô cũng biết Đoàn Ngọc Lộ xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải chuyện tốt! Chẳng qua là không nghĩ tới cô ta đến công ty không mấy phút nữa, dựa vào Khúc Hồng Mai tiến lên?

Hiển nhiên không thể nào! Vậy đã nói rõ, phía sau chắc chắn có người giúp Đoàn Ngọc Lộ nghĩ kế!

Hết thảy những chuyện này, cũng chỉ có Đoàn Ngọc Tường!

“Rất tốt, các người muốn chơi phải không? Tôi chơi cùng các người!” Tô Thi Thi rút văn kiện trong tay Đoàn Ngọc Tường ra, cười nói: “Tôi đang muốn luyện tập một chút, cảm ơn cô giúp tôi giành lại, nếu không tôi thật phải xin lỗi rồi.”

“Cô!” Sắc mặt Đoàn Ngọc Lộ cứng đờ. Tô Thi Thi nên khóc mới đúng chứ? Sao lại vui vẻ vậy!

Tô Thi Thi trong lòng cười nhạt. Để cho người đáng ghét khổ sở, biện pháp tốt nhất chính là cười vui vẻ hơn cô ta!

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng 20.

Trợ lý thư ký đang nơm nớp lo sợ đứng trước bàn làm việc, bộ dạng như đại nạn ập đầu đến nơi.

Lời tác giả: Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ! Bây giờ thấy thành tích rất vui vẻ, hy vọng “Chú à, không nên thế!” mang lại cho các bạn trải nghiệm thú vị. Sắp tới hy vọng có thể mang lại cho mọi người thêm nhiều điều bất ngờ!+ “
——-oOo——-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN