Giáo sư biến thái em yêu anh
Chương 8: Chính diện
” Có cho cậu cũng không dám, cũng không nỡ đi.” nhìn cô ấy cười tươi rói hết mặt lên trời đầy tự luyến khi nghe tôi nói vậy a.
” Ai biểu bạn trai của ai đó chính là nam Thần công nghệ IT của đại học S làm chi, để bây giờ cô bạn của tôi mới có bộ dáng vênh vênh tự đắc như vầy chứ.” tôi nói xong cũng cảm thấy thật là bi ai cho bản thân Fa của chính mình đi.
Haizzz…..Fa đâu có vui gì ….
” Tớ biết rồi, không để cho bạn trai soái ca của bà biết đâu. Yên tâm đi. Nhưng nếu bà có cái ý này thì tớ không chắc bạn trai của bà không biết đâu à nga.” vừa nói vừa uy hiếp ý ở trong lời nói đều được tôi bộc lộ ra hết.
” Tớ biết rồi, Tâm à.” vừa vỗ ngực vừa kiên định hướng tôi mà thề thốt.
” Biết vậy thì tốt. Tớ cũng muốn bao tử của tớ còn được hưởng phúc nên sẽ giúp Tín Phong canh chừng bạn gái của anh ta. Hì..hì..hì, cậu thông cảm nga.” nói như là bất đắc dĩ lắm á.
” Cậu là người bạn tốt quá ha. Có thực quên bạn nha.” sao tôi nghe trong lời nói này có chút hận ý vậy kà.
” Cũng không thể trách tớ a.” cười cười nhìn bả cầu hòa.
Tôi vội lãng sang chuyện khác liền ngay sau đó.
Tôi sực nhớ ra chuyện ban nãy chưa nói xong.
” Nè Linh tớ không cần cậu tra gấp đâu. Cứ từ từ tra đi, tớ không gấp có duyên sẽ gặp lại tên «biến thái mặt lạnh» kia thôi à.”
” Gì !!!”. Bả làm như kinh ngạc lắm á.
” Bà chưa biết tên của người ta ra sao cả, có cần phải đặt một cái tên khó mà quên được ngay khi nghe đến từ lần đầu không vậy.” bả thắc mắc hỏi tôi, tôi nghĩ sao mà ai cũng không hiểu ý nghĩa tên tôi đặt cho hắn ta vậy kà.
Nếu như ấn tượng ban đầu của họ, cũng y như tôi thì liệu họ có không đặt một cái tên hơi khó nghe như vậy cho một người mà lần đầu tiên mới gặp không?
Tôi nghĩ chắc là không đâu.
Chắc chắn họ cũng vì cái vẻ mặt yêu nghiệt kia hút mọi sự không vui đi. Chỉ lưu lại một niềm rung động thôi đi.
Tôi tuy lúc đầu cũng có hơi rung động, nhưng trên sự rung động cũng chi là sự «không ưa» thôi.
̉
” Thì..thì…nếu bà ở trong hoàn cảnh lúc đó của tôi bà sẽ hiểu được thôi.”
” Thôi không nói với bà nữa tới giờ tôi phải đi học rồi.” tôi lãng sang chuyện này để chuồn le đi.
Chứ còn ở đây dây dưa có khi chưa trễ giờ học cũng sẽ vì cái bà tám này mà trễ a.
” Bye…bye…bye. Có gì tối gặp nha.” tôi vội chạy ra cửa vẫy tay vội với bả.
” Ê…ê..ê…ê Tâm tớ chưa nói xong mà, cậu chưa giải thích chưa rõ ràng mà… ê…ê…này… cái con nhỏ này…#@$&….”.
Tôi chạy vội lấy sách trên bàn học nên không có nghe rõ những chữ sau này của Linh…Nhưng tôi biết bây giờ, không đi thì tôi sẽ trễ giờ mất a….
Tôi chạy một mạch từ tầng ba xuống dưới lầu một, xuống xong mới nhẹ nhàng mà thở ra một hơi đầy mệt mỏi.
̣
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!