Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi? - 18+ - Chương 8: Hãy thử yêu em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
291


Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi? - 18+


Chương 8: Hãy thử yêu em


Nâng nhẹ mí mắt một cách nặng nhọc, thân thể tê dại cùng tấm lưng đau buốt, Hoa Thiên Tuyết khẽ chớp hàng mi đưa ánh sáng dịu dàng qua khóe mắt, không gian trở nên hiền hòa dễ chịu, đảo mắt Tuyết dừng lại nơi bóng dáng to lớn vững chắc đang ôm cô trong lòng. Dương Hạ Vũ đang nhắm chặt mi mắt chìm sâu vào giấc mộng hão huyền của hắn, Thiên Tuyết nhướng người về trước nâng bàn tay thon dài vuốt nhẹ qua những đường góc cạnh trên khuôn mặt vuông vức tuấn lãng ấy, lòng cô đau như cắt, bặm chặt môi:

“Em không muốn anh tỉnh dậy.”

Trong hắn thật hiền lành như cậu bé say ngủ, nét mặt không lạnh lùng đáng sợ nữa quả rất gần gũi đáng yêu làm trái tim Thiên Tuyết đập loạn, cô yêu chiều vân vê cánh môi mọng đỏ của Vũ, lòng hân hoan khoái chí mà cứ chà sát mãi.

– Trả thù đủ chưa?

Hạ Vũ không mở mắt, môi mấp máy làm Thiên Tuyết đứng hình úp khuôn mặt sợ hãi vào lòng hắn, cả thân thể run rẩy như con mèo bị chủ dọa, cô sợ hắn sẽ tức giận, đúng là cô trả thù hắn đó cơ mà cái bờ môi ấy thật mềm khiến cô bị hấp dẫn chứ bộ.

Đưa tay bóp chặt cằm Thiên Tuyết nâng lên cao, Hạ Vũ nheo mi hăm dọa khiến đôi mắt vốn lãnh đạm của cô trở nên gợn sóng lấp lánh, Vũ ngửa mặt cười rộ trào phúng:

– Thiên Tuyết em không cần tỏ ra tội nghiệp vậy đâu, cơ mà tội của em…

Nói đến đây hắn bỗng dừng lại đưa mâu quang quan sát khuôn mặt tái xanh của cô mà lòng nhộn nhạo vui thích, Thiên Tuyết đã đoán chắc thế nào mình cũng phải chịu sự trừng trị của hắn thôi, nhưng cô không biết mình chịu đựng được không khi tấm lưng đã chẳng còn lành lặn bao nhiêu. Hạ Vũ mảy may không hề quan tâm cô có đau hay không? Sợ hay không? Hắn chỉ biết trừng phạt, điều ấy làm Tuyết buồn tủi, những sợi tóc bê bết dính chặt vào hai bên má của cô, mồ hôi lạnh tuôn không ngừng.

Nghẹn ngào cô không nói thành lời, đôi môi trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe lún sâu đến dọa người, thân thể suy nhược này đã tàn tạ lắm rồi, Thiên Tuyết không sợ những đòn roi của hắn mà cô sợ sự vô tình khi hắn vung roi.

Dương Hạ Vũ nhìn khuôn mặt biến hóa không ngừng của Thiên Tuyết mà nhếch môi, hắn không nghĩ sẽ dùng roi để giáo huấn nữa, vì con mèo này nó đã chai sần rồi, nhưng có một thứ khác chắc chắn sẽ dạy cho cô bài học nhớ đời.

Hắn móc điện thoại trong túi bấm một dãy số:

– Đỗ Phương, Ngọc Thái mèo của tao hư rồi chúng bây muốn có thể đến lấy.

Cúp máy hắn quay mặt nhìn Tuyết, đôi tay cô sợ hãi cấu chặt vào lồng ngực hắn, ánh mắt nặng trĩu cụp mi, áp bức đến phát rồ, khóe môi hắn khẽ cong đặt nhẹ bên tai cô:

– Chuẩn bị đi chúng nó sắp đến rồi!

Dù giọng nói ấy rất nhỏ, rất êm như một cách ôn nhu chân tình khó tả nhưng lại là những con dao nhọn hoắc đâm toạc qua tim cô, đôi mắt hắn hiện lên tia thích thú làm lòng cô chùng xuống rơi thẳng vào vực sâu không đáy.

Đôi môi nhợt nhạt khẽ nâng, Thiên Tuyết ứ đọng những âm thanh khàn đục, yết hầu siết lại như có bàn tay ai đó bóp chặt:

– Hạ Vũ đừng…

Cô đang bị thương yếu đuối mà van xin hắn, ánh mắt thoảng thốt nỗi mong chờ và rồi nơi nào đó trong đáy mắt hắn cũng vươn lên những tia mềm lòng. Hạ Vũ vuốt nhẹ mái tóc, mâu quang ôn nhu nhìn thiên hạ trong lòng đầy khó hiểu, Thiên Tuyết cụp hàng mi cùng sự thất vọng tràn trề khi hắn đứng phắt dậy, bàn tay cô theo phản ứng mà đưa lên cao cố gắng nắm điều gì đó trong không trung nhưng rồi nó lại buông thõng như bị gãy rụng, không còn sức lực, không còn hy vọng. Nhếch nhẹ bờ môi cười nhạt với chính mình, Hoa Thiên Tuyết nâng thân thể đau nhức đứng dậy rời khỏi giường và quỳ thẳng dưới chân hắn.

Hạ Vũ nghiêng đầu nhìn cô tò mò, hôm nay lại muốn thế nào nữa đây, lòng hắn khoái chí khiến khóe môi giật nhẹ:

– Thiên Tuyết em muốn gì đây?

Ngước đôi mắt quật cường trong suốt cùng nhịp thở hỗn loạn, giọng nói chắc nịt như đã quyết chắc chắn về điều đó:

– Dương Hạ Vũ hãy thử yêu em đi, được không?

Ngửa cổ lên cao hắn cười to, đưa tay nắm chặt cằm Thiên Tuyết, hắn cúi người cười lạnh cùng hơi thở ấm nóng đáng sợ phảng phất khắp khuôn mặt cô:

– Yêu? Hoa Thiên Tuyết em nên biết vị trí của mình, em không xứng để tôi yêu.

Trái tim lại một lần nữa bị bóp chặt cùng dòng lệ mặn đắng rơi trên mu bàn tay hắn, đôi mắt mờ ảo lung linh sau màn sương dày đặc, Thiên Tuyết ôm chầm lấy hắn, giọng nghẹn ngào:

– Hãy thử yêu em, một lần thôi. Mà không, em sẽ làm anh yêu em hãy cho em một cơ hội, xin anh!

Tuyết nấc nhẹ trong lồng ngực Dương Hạ Vũ, nước mắt tràn mi thấm đẫm lạnh lẽo nơi làn da mịn màng của Vũ, hắn không biết vì sao mình chần chừ với sự yếu đuối. Chẳng hiểu tại sao trong lòng lại khó chịu day dứt đến thế này,khi thân thể mỏng manh có thể tan biến bất cứ lúc nào đang đau thương van cầu hắn, Thiên Tuyết im lặng cùng không gian tịch mịch yên ắng, lòng bồn chồn, sợ hãi, hoảng loạn. Ngày hôm nay sau khi đã gặp được Tuấn Kiệt và những điều cậu làm với cô, khiến cô không còn bất cứ lòng tin nào nữa.

Tình yêu, thứ mà Hoa Thiên Tuyết luôn ấp ủ cho chính mình nhưng chẳng người nào đáp lại một cách bình thường cả, người Thiên Tuyết yêu lại đem cô ra đùa bỡn, người yêu Thiên Tuyết một thời nay lại trở thành kẻ không thể nắm bắt được.

Cuối cùng thì, cô yêu ai và muốn bên ai? Dương Hạ Vũ, đối với hắn là yêu là hận, Phan Tuấn Kiệt, đối với cậu là nợ là thương.

Cạch

Cánh cửa mở toang cùng hai bóng dáng đáng sợ xuất hiện Đỗ Phương – Lưu Ngọc Thái, Thiên Tuyết bấu chặt vào gấu áo Hạ Vũ, đôi tay trắng bệch run lên, cô không muốn, thực sự là không cần đâu. Dơ bẩn!

Dương Hạ Vũ xô cô vào lòng hai tên bạn rồi quay mặt bước ra khỏi phòng, ánh mắt sa sầm cùng trái tim quằn quại khó chịu làm hắn không hiểu nổi chính mình sao lại như thế. Lắc mạnh đầu, Hạ Vũ chạy nhanh xuống dưới nhà kiếm chút nước lạnh uống cho tỉnh lại, thần trí mới ngủ dậy còn lờ mờ đây mà.

Bên trong căn phòng ấy Thiên Tuyết đứng như trời trồng nhìn bóng dáng Hạ Vũ khuất dần, trái tim se lạnh cùng tiếng cười lanh lảnh vang vọng trong tâm hồn. Đâu là yêu đâu, là hận chẳng lẽ Hoa Thiên Tuyết phải biết được những điều mình nói vĩnh viễn không bao giờ được đáp lại, đúng vậy là vĩnh viễn, nhắm chặt đôi mắt cô không thể để mặc thân thể bị hai tên khốn nạn chơi đùa, vân vê, cởi bỏ quần áo cô một cách mạnh bạo được. Thân xác còn đây nhưng hồn đã đi mất, Thiên Tuyết nâng khóe môi, giọng khinh khỉnh:

– Hà tất phải như vậy sao? Hai người các ngươi chẳng khác nào những con chó!

Chát

Đỗ Phương vung tay giáng cho Thiên Tuyết một cú nhớ đời, khóe môi cô rướm máu tươi cùng tiếng cười điên loạn, dòng máu cứ chảy dài cho đến khi tràn ra viền môi nhợt nhạt của cô hòa nhập vào làn da trắng bệch nơi cổ. Ngọc Thái, Đỗ Phương kinh hồn bạt vía đứng ra xa nhìn Thiên Tuyết cứ cười như mụ điên, miệng không ngừng tuôn những dòng huyết hàn hù người dọa quỷ.

– Chuyện gì vậy?

Hạ Vũ đang đi gần tới phòng thì nghe tiếng đánh cùng giọng cười âm tiên, đoán chắc có chuyện chẳng lành hắn vội chạy vào, đôi mắt hằn lên tia tức giận cùng nỗi đau không tả xiết trong tim hắn. Nhào tới cạnh Thiên Tuyết hắn bế xốc cô chạy ra ngoài hành lang la thất thanh:

– Nhanh đi lấy xe… cô ấy cắn lưỡi tự tử…

Đỗ Phương không phải chưa từng thấy máu, và tất nhiên hắn đã giết rất nhiều người nhưng nạn nhân chưa bao giờ là con gái cả. Điều này làm hắn hơi bàng hoàng nhưng cũng bừng tỉnh mà chạy đi lấy xe cùng Ngọc Thái.

Hoa Thiên Tuyết lặng người nhìn khuôn mặt hốt hoảng, quýnh quáng của hắn mà nhẹ lòng, đôi mắt nặng trĩu cùng nỗi đau nơi lưỡi đã trở nên tê dại, cô cười dịu dàng mãn nguyện rồi buông thõng tất cả ý thức, phó mặc mọi thứ để vùi mình vào bóng đêm trầm uất:

“Tạm biệt!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN