Trâm Ii: Kẻ Yểu Mệnh
Q.2 - Chương 5: Hồi 3 (Tiếp)
“Đâu ra cái lý đó! Tên khốn Vương Uẩn, hằng ngày xưng huynh gọi đệ, đến lúc cần kíp lại phá hỏng việc của chúng ta!”
Trên đường về, Chu Tử Tần dẫn bọn họ qua xem bãi kích cúc của Tả Kim Ngô Vệ. Gã đứng chống nạnh ngoài rìa sân, nhìn vào bãi cát bằng phẳng, không giấu vẻ hậm hực.
“Ai chẳng biết hắn sắp được điều sang Tả Kim Ngô Vệ, quan mới nhậm chức ba ngọn lửa(*) chẳng phải danh chính ngôn thuận, tự dưng lại nảy ra chủ ý vớ vẩn này!”
(*) Ý nói quan viên mới nhậm chức, ắt phải làm vài ba việc có lợi cho dân chúng trước đã. “Ba ngọn lửa” ở đây ý chỉ ba việc làm đầu tiên, phải rực rỡ, thu hút sự chú ý như ngọn lửa thắp lên vậy.
Trương Hàng Anh ngập ngừng góp lời: “Nhưng… nhưng tôi thấy Vương đô úy nói cũng có lý, Tả Kim Ngô Vệ chức vụ trọng đại, sát hạch nghiêm ngặt cũng phải thôi…”
“Huynh còn chưa vào Tả Kim Ngô Vệ, đừng đứng ngay về phe Vương đô úy như thế chứ!” Chu Tử Tần đang tức mà không biết trút vào đâu: “Huynh có biết tài kích cúc của đám Tả Kim Ngô Vệ có thể coi là hàng đầu kinh thành không? Mỗi năm các nha môn trong kinh thi kích cúc, Tả Kim Ngô Vệ luôn giành được quán quân. Huynh nói xem, một thường dân như huynh, đi đâu tìm được người lập đội cùng huynh đánh đây? Trận này thua chắc chứ còn gì nữa!”
Thua chắc ư?
Trương Hàng Anh ngẩn người ra.
“Cũng không bảo là thua thì không cho huynh vào nữa, nhưng nếu chúng ta không đánh được một trận ra hồn để họ xem, thì khả năng làm khó dễ huynh sẽ càng cao.” Chu Tử Tần trỏ tay hỏi: “Một đội kích cúc ít nhất cũng phải năm người. Sùng Cổ biết chơi kích cúc không?”
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Tôi từng chơi rồi.”
“Hàng Anh, huynh thì sao?”
Trương Hàng Anh gật đầu: “Tôi cũng chơi rồi.”
“Còn thiếu hai người…” Chu Tử Tần ngồi thụp xuống gốc liễu cạnh bãi kích cúc, gập ngón tay rầu rĩ tính, “Gọi ai được nhỉ… Để xem xem mấy kẻ giỏi kích cúc có tiếng nhất trong kinh…”
“Chiêu vương gia.” Hoàng Tử Hà buột miệng.
Chu Tử Tần gật đầu: “Không sai, Chiêu vương chơi kích cúc rất giỏi, có điều người thường ai mà mời nổi gia? Đừng nói mời, ngay cả gặp mặt còn khó, cả ngày Chiêu vương đâu có ở trong phủ…”
Chẳng đợi gã nói xong, Hoàng Tử Hà đã vịn lan can, tung người nhảy vào bãi cầu trước mặt.
Trận cầu trên bãi vừa kết thúc, cát bụi vẫn bay mù mịt. Song cô xăm xăm băng qua màn bụi đất như không thấy, chạy thẳng về chỗ nghỉ ở phía đối diện.
Nghe tiếng chân chạy đến, hai người đang chọn gậy kích cúc ngoảnh lại.
Tròng mắt Chu Tử Tần suýt nữa rớt ra ngoài.
“Chiêu vương? Sao… sao lại khéo thế, còn cả Ngạc vương nữa?”
Hoàng Tử Hà khom người thi lễ với Chiêu vương Lý Nhuế, Chu Tử Tần đứng đằng xa không nghe được họ nói gì, chỉ thấy Chiêu vương cười cười gật đầu, rồi đưa cây gậy kích cúc trong tay cho cô.
Hoàng Tử Hà một tay cầm gậy, một tay dắt thớt ngựa cạnh đó, tung người nhảy lên ngựa. Chiêu vương cũng nhảy lên một thớt ngựa khác, hai người nhìn nhau rồi đồng loạt thúc ngựa chạy như bay về phía quả cầu đang nằm trơ trọi giữa sân.
Chu Tử Tần vội vã từ ngoài vào, đến gần Ngạc vương Lý Nhuận đang đứng một bên cười quan sát, hỏi: “Ngạc vương, bọn họ… làm gì vậy?”
Lý Nhuận cười đáp: “Dương công công đánh cuộc với Chiêu vương, xem ai đánh được cầu vào trước.”
Sao tự dưng Dương Sùng Cổ lại đánh cuộc với Chiêu vương? Chu Tử Tần vẫn còn ngơ ngác, lại hỏi: “Cuộc cái gì?”
“Chưa giao hẹn, chỉ bảo nếu thắng thì Chiêu vương phải nhận lời một việc.”
Chu Tử Tần phì cười: “Sao Dương công công dám chắc thắng?”
“Nếu không phải hắn phách lối như thế, đời nào Chiêu vương đáp ứng mau mắn vậy? Ngươi cũng biết Chiêu vương không chịu được lời khích bác mà.”
Trong khi hai người trò chuyện, hai thớt ngựa một trái một phải đã xông đến bên quả cầu, nhanh nhẹn vô cùng, gần như chạy đến cùng lúc.
Hai cây gậy kích cúc đồng thời vung lên, gậy của Chiêu vương nhằm thẳng vào bên dưới quả cầu, còn gậy của Hoàng Tử Hà nửa đường lại đổi hướng, đánh thẳng vào gậy của Chiêu vương.
Hai cây gậy đạp vào nhau đánh “cạch”. Hoàng Tử Hà không thể chặn đứng thế đánh của Chiêu vương, song cũng làm giảm lực đánh ít nhiều. Trong khoảnh khắc Chiêu vương mải nhìn theo trái cầu bay ra, cô đã thúc ngựa chạy về phía cầu đang rơi xuống.
Quả cầu rơi xuống cách cầu môn không xa. Chu Tử Tần thầm than nguy hiểm, suýt nữa là bị Chiêu vương đánh cầu vào rồi.
Mọi người đều đợi cô đánh cầu về phía cầu môn Chiêu vương, bản thân gã cũng ghìm cương đứng nguyên tại chỗ, giơ gậy trỏ cô cười nói: “Dương công công, thúc ngựa qua đây nào! Ta muốn xem xem ngươi có thể…”
Lời còn chưa dứt, gã bỗng thấy cô cười với mình, rồi khom người vung cây gậy trong tay lên, đánh thẳng vào trái cầu.
“Bộp” một tiếng, quả cầu bay vèo vào lưới, rơi xuống cầu môn sau lưng cô
Những người đứng xem đều tròn mắt kinh ngạc, không hiểu cô phá cầu môn của mình là ý gì.
Trái lại, Hoàng Tử Hà hớn hở thúc ngựa chạy về phía Chiêu vương cười hỏi: “Chiêu vương gia, vừa rồi chúng ta chỉ nói ai đánh cầu vào trước là thắng, đâu giao hẹn cầu môn nào thuộc về ai đâu?”
Chiêu vương cứng họng: “Dương công công, đánh cầu vào lưới mình cũng tính ư?”
“Thứ nhất, khi nãy chúng ta không hề phân định đâu là cầu môn của ai, nên cầu môn sau lưng nô tài cũng không thể tính là của nô tài được, đúng không nào? Thứ hai, ai bảo nô tài kém cỏi, tài nghệ không bằng người, để mời Chiêu vương gia ra tay tương trợ, đành giở hạ sách, lợi dụng sơ hở của gia vậy?” Cô vừa nói vừa cười tươi tắn, dù bày trò xỏ lá, trông vẫn khả ái vô ngần, khiến Chiêu vương vừa buồn cười vừa bực, không nhịn được vung gậy tét nhẹ vào mông con ngựa cô cưỡi, phá lên cười: “Đáng ghét quá, dám lừa cả bản vương.”
Hai người đã phân thắng bại, Chiêu vương lại đang vui, bèn thúc ngựa chạy ra ngoài sân nghỉ.
“Tử Tần cũng đến à? Còn tiểu tử kia là ai vậy?”
Chiêu vương trỏ Trương Hàng Anh hỏi.
Chu Tử Tần vội thưa: “Là bạn của chúng tôi, lần này muốn xin vào Tả Kim Ngô Vệ, không ngờ lại gặp chút rắc rối.”
Chiêu vương quay sang cười hỏi Hoàng Tử Hà: “Vậy ra ngươi tìm ta đánh cuộc là vì gã ư?”
“Xin Chiêu vương gia tha tội!” Hoàng Tử Hà nhất nhất thuật lại mọi chuyện.
Nghe nói là đấu kích cúc với Tả Kim Ngô Vệ, Chiêu vương nổi hứng: “Hay đấy! Lần này ta phải giúp các người đánh bại đám Tả Kim Ngô Vệ, dạy cho chúng biết, ai mới là cao thủ kích cúc đệ nhất kinh thành! À phải, phe ta còn những ai?”
Hoàng Tử Hà trỏ mình, Trương Hàng Anh, Chu Tử Tần.
“Thêm cả ta mới được bốn thôi à?” Ánh mắt Chiêu vương dừng ở Ngạc vương Lý Nhuận.
Lý Nhuận cười gượng: “Chuyện này…”
“Chuyện này chuyện kia gì nữa, Thất ca à, còn thiếu một chân thôi, huynh đi hay không?”
“Thì đi vậy.”
Hôm sau, vừa tảng sáng, Hoàng Tử Hà đã bị tiếng chim ríu rít ngoài song đánh thức.
Sực nhớ ra hôm nay có việc quan trọng, cô vội bật dậy, vớ ngay miếng vải bó ngực thật chặt, rồi chọn một bộ áo tay bó chẽn mặc vào, chạy ra sân vận động gân cốt.
Sáng mùa hạ, dọc hai bên đường nở đầy hoa thủy lạp, những đóa hoa trắng muốt rợp đường, ngát hương thanh mát.
Ngang qua chuồng ngựa, cô sực nhớ ra gì đó, bèn chạy đến hỏi Vương bá quản lý đàn ngựa: “Vương bá, sáng nay tôi muốn mượn Na Phất Sa một lúc được không?”
“Được thôi, vương gia nói thớt ngựa đó chịu theo ngươi rồi, muốn cưỡi lúc nào cũng được.”
“Tốt quá! Đa tạ Vương bá!” Cô mừng rỡ nhảy cẫng lên, chợt nghe thấy Địch Ác bên cạnh khịt mũi rồn rột, bèn ngoảnh sang nhìn nó. Rồi sợ Địch Ác hỉ mũi vào mình, cô lập tức lấy tay bịt mũi nó lại, nhưng khi nhìn vào mắt Địch Ác, cô tức thì nhận ra điểm bất thường. Trong đôi mắt to cồ cộ của Địch Ác, in cả bóng một người cao lớn rắn rỏi.
Hoàng Tử Hà ngập ngừng quay đầu lại: “Vương gia.”
Lý Thư Bạch đứng sau cách cô chừng ba bước, bình thản hỏi: “Sáng sớm đã đi đâu thế?”
“Nô tài đi… đấu kích cúc với Tả Kim Ngô Vệ.” Hoàng Tử Hà xưa nay không dám dối kẻ này. Trận cầu hôm nay vừa mở màn, ắt Lý Thư Bạch se rõ như lòng bàn tay. Cô còn phải nhờ y đưa mình về Thục, nên chẳng thể giấu giếm được y.
“Tả Kim Ngô Vệ à… Vương Uẩn sao?” Y nhướng mày.
“Vâng, Chu Tử Tần cũng mời Chiêu vương Ngạc Vương đến, chúng tôi họp thành một đội, đấu với Vương Uẩn.” Hẵng tạm chưa nhắc đến Trương Hàng Anh vội.
Lý Thư Bạch một mình giữ mấy chức, trong triều lại nhiều việc bận rộn, đâu thừa thời gian để ý tới cô, chỉ “ừm” một tiếng rồi dắt Địch Ác ra, tung mình lên ngựa.
Hoàng Tử Hà thở phào nhẹ nhõm, đang cởi dây cương của Na Phất Sa thì Lý Thư Bạch lại quay đầu ngựa, ngồi trên yên nhìn xuống bảo cô: “Đám người ở Tả Kim Ngô Vệ xưa nay vốn thô lỗ, chơi kích cúc cũng nổi danh hung tợn trong kinh đấy.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, đương đoán xem y có ý gì, lại nghe thấy y nói thật nhanh, thật khẽ: “Ngươi… nhớ cẩn thận, đừng để bị thương.”
“Vâng.” Cô gật đầu, ngập ngừng ngẩng nhìn y.
“Lỡ như bị thương, ngày lên đường lại phải hoãn.”Y buông một câu giải thích rồi kéo cương giục ngựa quay đầu, đi thẳng.
Chỉ còn lại mình Hoàng Tử Hà dắt Na Phất Sa chầm chậm đi qua con đường lát đá xanh nở đầy hoa thủy lạp, lòng ngập những hoang mang.
Khi cô cưỡi Na Phất Sa chạy đến sân cầu, Trương HàngAnh đã đứng một mình ở ngoài rìa.
“Trương nhị ca.” Cô nhảy xuống ngựa, bấy giờ mới phát hiện mình đã quên bẵng một việc, “Huynh không có ngựa à?”
“Nhà tôi làm sao mua nổi ngựa?” Trương Hàng Anh ngượng ngùng phân trần, “Thế nên thường ngày tôi cũng chẳng mấy khi chơi kích cúc, tôi đánh kém lắm.”
“Không sao, lần này chúng ta lôi kéo được cả Chiêu vương và Ngạc vương, người của Tả Kim Ngô Vệ bất luận thế nào cũng phải kiêng dè. Phần thắng của bên ta không nhỏ đâu.” Hoàng Tử Hà an ủi.
“Ừm, dù sao cũng phải đa tạ huynh và Tử Tần huynh.” Trương Hàng Anh nhìn cô đầy cảm kích.
Hoàng Tử Hà xua tay: “Không có gì, chúng tôi sẽ không để huynh về Đoan Thụy Đường chịu khổ nữa đâu.”
“Đúng thế, hôm nay nhất định phải giúp huynh vào được Tả Kim Ngô Vệ, sau đó đến Đoan Thụy Đường chọc lão già kia tức chết luôn.” Giọng Chu Tử Tần vang lên từ phía sau. Gã dắt ngựa đến, vỗ vỗ vào cổ ngựa, “Tiểu Hà, chào hỏi đi.”
Con ngựa nọ liền ngoan ngoãn gật đầu với hai người.
Nghe thấy tên con ngựa, Hoàng Tử Hà bỗng có một dự cảm chẳng lành: “Tiểu Hà ư?”
“Đúng thế, Hà trong Hoàng Tử Hà.” Chu Tử Tần âu yếm xoa đầu ngựa đáp.
Hoàng Tử Hà và Trương Hàng Anh lẳng lặng nhìn nhau, đều trông thấy biểu cảm câm nín trên mặt nguời kia.
Mặt trời mùa hạ vừa lên, cả thành Trường An đã bắt đầu nồng nực.
Bên Tả Kim Ngô Vệ tới hơn trăm người, ngoài đô úy Vương Uẩn, các đội trưởng như Hứa Tùng Vân hầu hết đều có mặt, còn thêm cả phò mã Vi Bảo Hoành.
Trông thấy bọn họVương Uẩn bước đến cười hỏi: “Có ba người các vị thôi ư? Ô, chỉ có hai thớt ngựa, thế thì làm sao thành một đội được?”
Y cười hết sức ôn hòa, song Hoàng Tử Hà càng nhìn càng thấy bứt rứt. Cô biết rõ y ghét mình, thậm chí có lẽ còn căm hận, nhưng ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng hòa hoãn, hạng người như thế mới là đáng sợ nhất.
Chu Tử Tần cười đáp: “Vội gì chứ, còn hai người nữa, đợi lát họ đến, chắc chắn huynh sẽ nhận thua ngay.
“Ồ…” Vương Uẩn liếc Hoàng Tử Hà rồi hỏi; “Lẽ nào là Quỳ vương gia?”
Chu Tử Tần chớp mắt: “Không phải, nhưng cũng thừa sức đánh bại huynh.”
“Vậy ta chống mắt chờ xem.” Vương Uẩn cười cười, quay người trở về chỗ. Chu Tử Tần thoáng thấy phò mã Vi Bảo Hoành đang lau cây gậy trong tay, thì buột miệng “ối” lên: “Không phải chứ, Vương Uẩn ác quá!”
“Sao thế?” Hoàng Tử Hà hỏi.
“Vi Bảo Hoành cũng ra sân!”
“Phò mã giỏi kích cúc lắm ư?”
“Đâu chỉ giỏi! Năm xưa nếu không phải hắn thể hiện xuất sắc trong trận kích cúc mồng Một Tết tại cung Đại Minh, một mình thao túng cả trận đấu, đánh bại năm cao thủ kích cúc của Thổ Phồn thì đâu được hoàng thượng khen ngợi, còn lọt vào mắt xanh Đồng Xươngcông chúa?”
“Ác thật…” Hoàng Tử Hà nhìn con “Tiểu Hà” ngoan ngoãn nhu mì của Chu Tử Tần, lại nhìn Trương Hàng Anh không có nổi thớt ngựa, rồi nhìn xuống cổ tay mảnh dẻ của mình, không khỏi lo lắng trước trận cầu sắp tới.
Đúng lúc cô đang bế tắc thì từ bên ngoài sân rộ lên tiếng hô vạn tuế, ra là hoàng đế dẫn Quách thục phi và ĐồngXương công chúa đến.
Hoàng đế vận thường phục đen, vừa bước vào vừa cười nói với con gái. Đám cung nhân đã tức tốc kê xong ngự tọa, Quách thục phi còn tự tay bày hoa quả điểm tâm cho hoàng đế, hết mực săn sóc, lại phủ cả gấm đoạn lên ngăn bụi.
Quách thục phi tuổi tác xấp xỉ hoàng đế, song vì chăm sóc thường xuyên nên vẫn đầy phong vận, mặt hoa da phấn, nõn nà hồng nhuận tựa trân châu.
Dung mạo Đồng Xương công chúa rất giống Quách thục phi, nhưng đường nét cứng hơn, ngũ quan nhìn cũng mờ nhạt hơn mẹ, tuy đang ríu rít nói cười cùng hoàng đế, mặt mày rạng rỡ, song vẫn không giấu được vẻ sắc sảo mà mong manh, tựa như một lớp băng mỏng, chỉ chực vỡ tan.
Hoàng đế ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh rồi cười nói: “Nghe nói Thất đệ, Cửu đệ cũng tham gia trận cầu này, trẫm bèn tức tốc đến ngay! Đúng là việc trọng đại hiếm thấy, không thể bỏ lỡ được.”
Hoàng đế Đại Đường hầu như ai cũng mê kích cúc, năm xưa Mục Tông hoàng đế mới gần ba mươi, trong lúc chơi bị kẻ hầu lỡ tay đập trúng đầu, đến nỗi băng hà. Kính Tông nối ngôi, lại vì mê trò này mà mới mười tám tuổi đã bị hoạn quan mưu hại. Nhưng phong trào kích cúc trong hoàng thất chỉ có tăng không giảm, đương kim hoàng thượng tuy đánh không giỏi nhưng lại rất thích xem, nhất là hôm nay có hoàng thân quốc thích tham dự, ngài bèn bỏ cả triều chính mà đến.
Mọi người nhất loạt hành lễ tham kiến hoàng đế. Chẳng rõ có phải Hoàng Tử Hà quá nhạy cảm hay không, song cô luôn cảm thấy lúc nhìn lướt qua mình, nụ cười của hoàng đế thoáng đanh lại.
Có lẽ, trông thấy cô, Người lại nhớ tới Vương hoàng hậu trong cung Thái Cực.
Đợi hoàng đế ngồi xuống, Chiêu vương và Ngạc vương mới song song cưỡi ngựa tiến vào giữa vòng vây của mọi người. Thấy họ đi về phía Hoàng Tử Hà, Vương Uẩn hiểu ngay trợ thủ mà bọn Hoàng Tử Hà mời đến là ai.
Song y vẫn thản nhiên như thường, tựa hồ không hề để ý, chỉ mỉm cười tiến lại tham kiến hai vị vương gia, nói mấy lời hàn huyên khách sáo, cử chỉ phóng khoáng tự nhiên, cả vẻ kinh nhạc pha mừng rỡ khi trông thấy hai người cũng đúng độ tuyệt hảo.
Hoàng Tử Hà đành lẳng lặng cho Na Phất Sa ăn cỏ.
Chu Tử Tần trơ trẽn nhất, thấy hai vương gia không đem theo ngựa để thay đổi, liền bảo thẳng Vương Uẩn: “Vương huynh, tôi có chuyện này muốn thương lượng, bên chúng tôi thiếu một thớt ngựa, chi bằng huynh cho mượn đi?”
Người của Tả Kim Ngô Vệ nghe vậy đều cười thầm, vào trận mới mượn ngựa đối phương, quả là chuyện lạ chưa từng có xưa nay.
Song Vương Uẩn chẳng hề để tâm, vẫn thản nhiên hào sảng như trăng thanh gió mát, giơ tay ra sau làm hiệu:
“Chúng ta đem tới hơn mười thớt ngựa kia, Tử Tần ưng con nào thì cứ lấy.”
Chu Tử Tần cũng chẳng khách sáo, trỏ ngay con ngựa nâu cao lớn bên cạnh Vi Bảo Hoành: “Lấy thớt này đi!”
Vi Bảo Hoành cười: “Tử Tần thực tinh tường quá!”
“Khỏi phải nói, ngựa được huynh chấm ắt là tốt nhất rồi, tôi vẫn bái phục mắt nhìn của huynh mà.” Dứt lời, Chu Tử Tần ngang nhiên dẫn thớt ngựa nâu lại, nhét cương vào tay Trương Hàng Anh: “Mau lên ngựa đi, phải làm quen một lát.”
Vi Bảo Hoành tuy là phò mã, nhưng tính tình rất thoải mái dễ chịu. Hắn tiện tay dắt một con ngựa đen khỏe mạnh cạnh đó, cười nói: “Đổi ngựa thì vẫn thắng huynh như thường.”
Sân đấu đã được cào phẳng, Chiêu vương Lý Nhuế và Vương Uẩn rút thăm, xác định phần sân của đôi bên, rồi hai đội bắt đầu mặc áo đấu. Phe Hoàng Tử Hà áo đỏ, bên kia áo trắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!