Huyền Thoại Liên Minh (LOL)
Cánh cửa định mệnh
Nếu như có người nói số phận là do ông trời định đoạt thì có lẽ đúng cũng có lẽ sai. Cuộc sống này như 1 vòng xoáy bất tận đưa ta đến hạnh phúc, rồi lại đẩy ta vào khổ đau.
Thứ 3 ngày 13 tháng 7 năm 2015
Một ngày định mệnh trong cuộc đời tôi, một ngày mà có lẽ dù có chết tôi cũng không thể quên được.
Tôi tên là Long một đứa bất hạnh. Cha tôi là 1 nhà khảo cổ, ông ấy mất trong 1 lần khai quật lăng mộ pharaong, lúc đó tôi chỉ mới chưa đầy 2 tuổi. Còn mẹ tôi, một người hiền lành chất phác, cũng mất vì căn bệnh ung thư quái ác. Người thân duy nhất của tôi là bà, bà đã nuôi tôi khôn lớn. Nhưng rồi thời gian cũng đã cướp đi người bà yêu thương ấy của tôi.
Tôi sống bơ vơ, vất vưởng, nay đây mai đó. Cho đến 1 ngày, cái ngày định mệnh, cái ngày thứ 13 của tháng 7, cái ngày mà theo quan niệm là này xui xẻo, cái ngày mà tôi tròn 13 tuổi. Ngày hôm đó, Tôi đang chui rúc trong con hẻm vắng, đang cố gắng “liếc đông lườm tây” xem có nhà nào có thể chôm chỉa được gì không, thì bỗng nhiên trời nổi gió lớn,mây đen ùn ùn kéo đến. Tôi nghĩ bụng:”hazz…phải về thôi. Trời đã sang rồi, chắc cả kiếm chác được gì đâu.” Thế là tôi lại trở về cái nhà ổ chuột rách rưới. Tôi tính ôm cái bụng đói định đi ngủ thì bỗng nhiên tôi thấy có một cái gì đó quái lạ xảy ra. Gió bắt đầu thổi mạnh và lạnh hơn, tự nhiên tôi cảm giác mọi thứ xong quanh tôi rùng rơn đến lạ thường. Ngoài đường, mưa bắt đầu rơi. Mưa giáo đầu…lách tách, lách tách… rồi bắt đầu âm ầm, cơn mưa ập đến. giông-tố-gió-mưa đó là lẽ thường tình của tự nhiên. Nhưng điều kì lại là ở chỗ những con người dường như không chuyển động, họ đứng dưới trời mưa mà không hề cử động, họ đứng im một cách lạ thường. Rồi đâu đó xung quanh tôi, một giọng nó vang lên:
– Đi thôi. Đã đến lúc rồi.
Tôi rùn rợn nhìn xung quanh:
– Ai vậy? Ai đang lên tiếng vậy?
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh một cách sợ sệt, giọng nó đó lại vang lên:
– con là người được chọn. Đã đến lúc rồi, chúng ta đi thôi.
Dứt lời, trước mặt tôi, một cánh cổng hiện ra, trên đó có những hoa văn cổ quái kì dị. Đột nhiên cánh cổng mở lớn, một sức mạnh nào đó hút lấy tôi rồi kéo vào trong cánh cổng. Xuyên qua không gian, vượt qua thời gian, mọi thứ chói lòa trước mắt tôi.
Mọi thứ mờ dần…. mờ dần….
Ánh nắng chói chang của mặt trời làm tôi bừng tỉnh giấc, nói là tỉnh nhưng cũng phải cố gắng lắm tôi mới có thể mở được đôi mắt nặng trĩu của mình. Một cảnh tượng đáng sợ đập vào mắt tôi. Xung quanh tôi chỉ là cát và cát, cái nắng nóng đang thiêu đốt tôi từng giây từng phút. Tôi đang ở trên một đại sa mạc. Tôi cố gắng bước đi, cố gắng với hi vọng thoát khỏi cái sa mạc rộng lớn này. Nhưng dường như ông trời không muốn cho tôi được sống, tôi càng cố gắng hi vọng bao nhiêu thì lại càng tuyệt vọng bấy nhiêu. Bước đi trên bờ cát nóng rát 1 cách nặng nề, và rồi tôi đổ gục xuống. Tôi ko thể tiếp tục, tôi không từ bỏ nhưng lại cũng không thể tiếp tục được nữa rồi. Tôi thầm căm thù kẻ đã đưa tôi đến đây. Quá mệt mỏi, một lần nữa tôi lại bất tỉnh.
Trong khoảnh khắc đó, trong khoảnh khắc mà cái chết và sự sống đang giằng xé trong tôi, tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ -một nguồn năng lượng màu tím kì bí- đang ra sức bảo vệ tôi trước nắng, gió và bão cát. Một lần nữa, tôi tỉnh dậy, lúc này bầu trời đã về đêm, tôi lê lết cái tấm thân tàn tạ của mình, cố gắng đứng dậy và tìm cái gì đó để bỏ vào bụng-thật sự thì hai ngày nay tôi chưa được ăn bất cứ thứ gì. Bước đi trong cá giá lạnh của sa mạc về đêm, tôi cứ thế bước đi, tìm kiếm 1 thứ gì đó, 1 thứ mà chính tôi cũng không biết là gì.
Bất chợt một cơn gió tạt mạnh vào mặt tôi, trên trời, mặt trăng như đang dần bị những đám mây nuốt chửng. Gió bắt đàu thổi mạnh hơn….mạnh hơn…..và mạnh hơn nữa…. Chúng như muốn thổi bay tôi lên không trung. Nhưng không, dưới chân tôi như bị thứ gì đó ghì chặt lấy. Tôi nhìn xuống, mặt đất như bị thứ gì đó điều khiển, từng hạt cát cứ trườn lên và liên kết với nhau tạo thành 1 kết ấn giữ chặt lấy chân tôi, tôi hoảng hốt dãy dụa, nhưng càng dãy dụa nó càng giữ chặt. Rồi đột nhiên trước mắt tôi có một luồng sáng bắm thẳng tới
Đập tan cái kết ấn bằng cát đó và cứu thoát tôi. Giọng nói quen thuộc lại vang lên:
– Xin lỗi, ta đưa con đến nhầm chỗ….
Ngay khi nghe giọng nó đó cất lên thì tôi nhận ra ngay đó chính là cái giọng nó vang lên ngay trước khi tôi bị đưa vào cánh cổng đến thế giới này. Sao khi nghe câu nó đó tôi tức muốn hộc máu, tự nhiên lôi người ta đến đay khiến người ta gặp nguy hiểm rồi lại xin lỗi một cách lãng xẹt với cái lí do tào lao. Nhưng điều quan trọng đối với tôi hiện giờ là làm sao để thoát khỏi đây? Làm sao để tôi có thể trở lại được cái nhà ổ chuột rách nát của tôi. Tôi đang định lên tiếng hỏi thì một lần nữa cánh cổng đó lại xuât hiện, cái cánh cổng đưa tôi đến với nơi này lại xuất hiện, nó lại hút tôi vào trong.
Lại là cái cảm giác đó…cảm giác vượt qua không gian…
Tôi tỉnh dậy chẳng hiểu sao tôi lại đang nằm trong 1 ngôi mộ. Cố gắng đào bới lớp đất phía trên để thoát ra,cũng may ngôi mộ tôi nằm trong đó là 1 ngôi mộ nhỏ, không chỉ có lớp đất mỏng bào phủ ngoài ra không có gì khác. Tiếp tục đào bới. Một lúc sau…. từ dưới lớp đất, 1 cánh tay một lên rồi cánh tay thứ 2, cả 2 cánh tay cứ có gắng ngọ nguậy tìm cách thoát khỏi mặt đất. Chỉ sau vài phút, một thân hình trồi lên khỏi mặt đất-đó chính là tôi-tàn tạ đến không ngờ. Quần áo thì còn tạm ổn nhưng mà…. cái mặt lấm lem,đôi tay sưng tấy lên do lúc nãy dùng tay không để đào cát thoát ra, còn cái miệng thì….thôi rồi….từ miệng tôi phun ra 1 đống cát, không biết nó chui vào miệng tôi lúc nào.Tôi nhìn xung quanh: “đây là đâu?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!