Làm cún vẫn kiêu ngạo
Chương 2: Con cún háo sắc
Tình hình làm ăn của phòng khám cũng không tệ, cả Đào Bá Thịnh và Khương Phi đều bận rộn không kịp thở, Bách Du cảm thấy thời cơ thích hợp, thế là âm thâm đem cái xích dấu ở một bãi cỏ khá tốt ở phía sau, cẩn thấy dùng cỏ che đi đảm bảo không ai nhìn thấy mới yên tâm trở lại bên chân Đào Bá Thịnh. Đương nhiên trước đó cũng không quên dùng ánh mắt đe dọa con cún nào đó không được đi theo rồi.
Đào Bá Thịnh không tìm thấy sợi xích, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Louie vẫn vân đạm phong kinh ngồi bên chân mình, anh biết gần đây Louie không thích bị xích nhưng lại không thể tin được một con cún làm sao có thể… chắc là anh bỏ quên ở đâu đó rồi.
Bách Du trưng ra vẻ mặt vô tội, theo sát bên chân Đào Bá Thịnh, tỏ vẻ dù không có xích, cô vẫn không chạy lung tung. Đào Bá Thịnh hết cách đành cứ thế đem cô về nhà. Chỉ là cứ đi ba bước lại cúi đầu nhìn một cái. Chỉ sợ chú cún nhà mình nổi điên chạy đâu mất.
Điều đáng ngạc nhiên là Louie không hề chạy lung tung, luôn theo bên chân anh không rời.
Một tuần cứ như thế trôi qua, nếu không phải chính mắt anh nhìn thấy Louie ngã cầu thang, sau đó chính anh đem nó về thì chắc chắn anh sẽ nghĩ Louie của anh bị đánh tráo rồi. Bị ngã một cái tỉnh lại giống như trở thành người khác, à không là cún khác mới đúng.
Trước đây Louie rất hiếu động, thường đi bậy trong nhà, thích làm nũng nịnh bợ chủ nhân là anh đây. Lúc đi ngoài đường luôn luôn nhìn quanh có thể giật xích chạy đi bất cứ lúc nào. Nhìn thấy Ella thì khỏi cần nói. Có thể nói là một con Husky ngơ ngáo.
Còn bây giờ, yên tĩnh đến lạ, lúc ra ngoài luôn theo bên chân anh nhưng lại chẳng bao giờ có những hành động làm nũng. Mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên là chạy vào nhà vệ sinh và mang theo cái miệng ướt sũng ra ngoài. Thức ăn không ngon sẽ không ăn. Thi thoảng lại biểu hiện như hiểu được những lời anh nói.
Anh cảm thấy hình như Louie của bây giờ rất lạnh nhạt, rất kiêu ngạo.
Đôi khi khiến anh buồn chán đến phát ngát đôi khi lại không nhịn được bật cười vì những hành động của Louie. Chẳng hạn như ánh mắt lấp lánh nhìn cánh gà ở siêu thị, hay lúc cắn ống quần kéo anh vào nhà tắm.
Anh nhìn Louie đang nằm ở một góc sofa, không nhịn được kéo cô vào lòng vuốt ve.
Bách Du đã quen với hành động này của Đào Bá Thịnh. Nằm trong lòng anh suy tư.
Mỗi ngày trôi qua, xác xuất quay trở về cơ thể của cô càng nhỏ cũng không loại trừ khả năng cứ như vậy mà sống cả đời.
Tuy cuộc sống này cũng không tồi, cũng không cần lo ăn lo ở.
Nhưng cô còn có Cao Kỳ, tình trạng cơ thể như thế nào rồi, cô xảy ra chuyện thế này, anh chắc buồn nhiều lắm, không biết anh có chú ý chăm sóc sức khỏe không?
Nhất định phải tìm cơ hội nào đó thăm dò tình trạng của chính mình, có thể may mắn gặp được Cao Kỳ thì thật tốt, như vậy cô mới có thể yên tâm được.
Chỉ là Đào Bá Thịnh đi đâu cũng mang cô theo cùng, cô không tìm được cơ hội nào, một phần là cơ thể cún nhỏ bé này muốn đi xa cũng rất khó khăn.
Haizz…
Một ngày nọ tan ca, một người một cún dắt nhau về nhà, bất ngờ lại gặp được một người.
Cho dù là góc nhìn từ dưới lên cao có hơi kì lạ, nhưng liếc mắt một cái cô liền nhận ra người đàn ông đó, dáng vẻ đó, chính là người cô luôn nhớ nhung sau gần một tháng làm cún.
Cao Kỳ!
Hình như Cao Kỳ cùng Đào Bá Thịnh nói gì đó với nhau, cô cũng không để ý lắm chỉ mải miết ngắm nhìn Cao Kỳ, nhìn bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.
Hình như anh gầy đi một chút rồi, nhìn anh mệt mỏi quá, sức khỏe anh không tốt sao?
“Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Hai người đàn ông nói tạm biệt, Cao Kỳ cũng quay lưng rời đi, Bách Du bất giác đi theo bên chân Cao Kỳ, cái đuôi đung đưa. Bất chợt cơ thể nhẹ bẫng, giọng nói trầm ấp của Đào Bá Thịnh vang bên tai.
“Thì ra là một con cún háo sắc!” Thấy trai đẹp liền quên mất chủ nhân là anh đây. Lại còn cọ chân người ta, vẫy đuôi, mắt dính chặt vào người ta như thế, bao lâu rồi chưa làm thế với anh?
Bách Du nhìn người sắp khuất vào bóng tối gấp đến muốn khóc.
Có phải muốn theo người ta về nhà luôn không? Được lắm, đối với chủ thì hờ hững, đối với người khác lại một bộ nhiệt tình không kể hết, có phải cưng chiều quá nên hư rồi không?
Lần này phải dạy dỗ lại một phen mới được!
Bách Du không biết Đào Bá Thịnh nghĩ gì chỉ chăm chăm nhìn theo hướng Cao Kỳ rời đi biến mất vào màn đêm, rốt cục cũng không nhịn được mà phát ra ư…ư… não nề.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!