Làm cún vẫn kiêu ngạo - Chương 9: Cô không phải chỉ có một mình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Làm cún vẫn kiêu ngạo


Chương 9: Cô không phải chỉ có một mình


Chương 9: Cô không phải chỉ có một mình

Giữa đêm khuya tối đen, ánh trăng yếu ớt qua khung cửa số hắt lên hai cái chân nho nhỏ đang cựa quậy trong một góc bếp vang lên những âm thanh xào xạc. Đó chẳng phải ai khác ngoài Bách Du đang trong thân thể của Louie. Nhân lúc người nào đó ngủ say, lén lút làm loạn.

Hơn nửa người Bách Du chìm trong bóng tối không là đang làm cái gì. Qua một lúc lâu rốt cuộc Bách Du cũng chui ra ngoài lòng còn ôm một chai rượu.

Đào Bá Thịnh đáng ghét này lần trước hắn uống gần hết rượu trong nhà rồi, tìm mãi mới thấy một chai.

Rượu thuốc Trung Quốc à, không tệ… mà, rượu thuốc Trung Quốc? có phải cái loại mà Conan uống vào là có thể trở thành Shinichi không nhỉ? Cô nhớ không lầm thì tên nó cũng như thế này.

Nhưng mà chỉ có một chai, làm sao mà đủ làm cô say cơ chứ. Lại chẳng thể ra ngoài mua. Haizz thôi vậy, méo mó có còn hơn không.

Mấy năm gần đây Bách Du thường phải tham gia các buộc tiệc xã giao, tửu lượng tự nhiên cũng không tồi. Thế nhưng cô quá đề cao tửu lượng của Louie rồi. Kết cục đương nhiên chẳng khó đoán.

Bách Du uống chưa được bao nhiêu đã chếnh choáng say, đến lượt cô nằm trên sàn ngủ cả đêm.

Cô chợt có một giấc mơ, mơ thấy cô lúc năm tuổi cùng cha mẹ và em gái đi chơi, một nơi vừa đông người vào náo nhiệt. Cô chưa bao giờ tới một nơi đông người như vậy, cứ chảy nhảy khắp nơi mãi cho đến khi cô không nhìn thấy cha mẹ và em gái đâu nữa.

Biển người mênh mông trập trùng nhưng cô có hét đến khàn cổ cũng không có một ai trả lời.

Đối mặt với những con người lạ lẫm, cô sợ hãi, tuyệt vọng bóng tối bao trùm lấy cơ thể bé nhỏ đang run rẩy nhưng lại chẳng biết nên làm thế nào.

Khuôn mặt cha mẹ trong trí nhớ cứ nhạt dần, có một ngày cô nghĩ mãi cũng chẳng thể nhớ ra hình dáng của họ, đến giọng nói cũng chẳng nhớ nổi nữa…

Bỗng nhiên hai bóng người đó nhập lại thành một, tiếng gọi từ nơi xa xôi truyền đến. Ngay cả trong mơ cô cũng có thể nhận ra tiếng gọi ấy ẩn chứa bao nhiêu là… giận dữ.

“Louie! Dậy mau!!! Còn không chịu dậy anh ném mi ra đường bây giờ!”

Sao lại biến thành Đào Bá Thịnh thế này, ồn ào quá đi… Hả? Đào Bá Thịnh?

Bách Du mở choàng mắt. Trước mắt chính là khuôn mắt phóng đại của Đào Bá Thịnh đang vô cùng giận dữ pha lẫn một chút lo lắng.

Hả?

Làm sao anh lại không lo lắng cho được, tối qua thấy tâm trạng Louie không tốt còn đòi uống rượu, sáng nay mới sớm đã thấy Louie nằm ngủ trên sàn còn ôm chai rượu trong lòng. Vừa nhìn đã biết nó làm cái trò gì rồi.

Ngủ trên sàn lạnh vậy nhỡ lại bị bệnh thì làm sao?

Vội vàng lật người Louie lên sờ tới sờ lui kiểm tra.

Bách Du bất ngờ bị Đào Bá Thịnh ‘sờ soạng’ muốn phản đối mà không được. Tuy rằng bình thường Đào Bá Thịnh cũng tắm cho cô không ít lần, tuy rằng cái thân thể này là giống đực chính hiệu nhưng mà… cô xấu hổ…!

Anh đừng có dùng cái bản mặt nghiêm túc mà ‘sàm sỡ’ người ta thế chứ, xấu hổ chết mất!!!

Người ta là một cô gái đấy!

Bách Du cật lực dãy dụa đổi lại là một ánh mắt nghiêm túc giáo dục của Đào Bá Thịnh.

“Yên nào! Sao lại ngủ trên sàn như thế, lỡ như bị bệnh thì làm thế nào?”

Bao nhiêu năm nay, cô luôn tự mình chống đỡ mọi chuyện, cho dù khó khăn cách mấy cũng phải gồng mình lên gánh vác, luôn luôn tỏ ra là một cô gái mạnh mẽ không bao giờ gục gã.

Mọi người kính trọng, nể phục, hoặc là ghen tị nhưng không một ai lo lắng cô sẽ bệnh.

Đột nhiên Bách Du thôi dãy dụa, trái tim cún không có tiết khí nhảy loạn trong ngực.

Đào Bá Thịnh kiểm tra một lượt chắc chắn rằng Louie không có vấn đề gì mới yên tâm thở phào một cái.

Vừa ngước mắt lại thấy được Louie đang dùng hai cái tay che mặt, lập tức cười rộ lên. Không kìm được ôm Louie hôn nhẹ lên mặt Louie.

“Sao mi đáng yêu quá vậy chứ!” vừa nói vừa đem Bách Du đặt lên sofa. “Sau này không được như vậy nữa nghe chưa. Ngoan ngoãn nằm đây, anh làm bữa sáng.”

Bách Du có cảm giác cái mặt đầy lông của mình nóng đến độ có thể chiên trứng được rồi.

Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, có phải chưa hôn trai bao giờ đâu hả trời!!!

Bách Du lần nữa lấy hai tay che mắt. Nhưng lại không nhịn được mà hé mắt nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp.

Hình như… cô cũng không phải chỉ có một mình…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN