Kế Thê - Chương 290: Chương 290
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Kế Thê


Chương 290: Chương 290



Edit: Bộ Yến Tử

Thụy vương ở lại tiểu viện, uống chút rượu cùng Lưu Đồng đến lúc ngà ngà say mới rời khỏi đó.

Lưu Cảnh Dương rất hiếu kỳ về Thụy vương, chờ khi Thụy vương đi rồi, khẩn trương hỏi Lưu Đồng: “Cha, tại sao đột nhiên lại có một bá bá nhảy ra vậy?”

Lưu Đồng cười giải thích: “Bá bá đi Yến Bắc đánh nhau, đã đi nhiều năm bây giờ mới trở về.”

Vẻ mặt Lưu Cảnh Dương vô cùng khát khao: “Đi đánh giặc có phải đi làm đại anh hùng hay không? Con cũng muốn làm đại anh hùng.”

Lưu Đồng bật cười, Thường Nhuận Chi xoa đầu con trai cười nói: “Dương Dương còn nhỏ lắm, chờ Dương Dương lớn một chút, cũng có thể rèn luyện thân thể học võ công, vì đương đại chuẩn bị làm anh hùng.”

Lưu Cảnh Dương vui sướng gật đầu.

Muộn rồi, người trong nhà đều ngủ, nhưng Lưu Đồng lại ngủ không được, mở cửa sổ, lẳng lặng đứng ngốc bên cửa sổ.

Thường Nhuận Chi dỗ tiểu nhi tử đi ngủ, đứng dậy cầm áo ngoài phủ thêm cho Lưu Đồng, tựa vào cánh tay hắn.

Lưu Đồng đưa tay ôm lấy thê tử.

“Chàng đang nghĩ gì vậy?” Thường Nhuận Chi ôn nhu hỏi.

Lưu Đồng cười cười: “Ta đang nghĩ, Ngũ ca đã trở về, sợ là chúng ta không rời khỏi nơi này được. Trên vấn đề thức ăn sẽ không có người hà khắc chúng ta, chỉ là Dương Dương đọc sách cần dùng bút mực và sách vở, ta muốn nhờ người đưa một ít tới đây.”

“Dạ.” Thường Nhuận Chi gật đầu.

Thụy vương trở về, cũng nói rõ cuộc sống của bọn họ không còn quá mức kham khổ nữa.

Mặc dù sống kham khổ, nhưng mà bọn họ đã quen rồi.

Thường Nhuận Chi xoa mặt Lưu Đồng nói: “Đây là chuyện tốt, sao thiếp thấy tâm tình không tốt lắm?”

Vẻ mặt Lưu Đồng vẫn bất động, một lúc lâu sau lại thở dài nói: “Không có gì, chỉ là nghe Ngũ ca nói, thân thể phụ hoàng không chịu được mấy năm nữa, trong lòng có chút tư vị không rõ.”

Thường Nhuận Chi ôm lấy thắt lưng hắn, không biết nên khuyên hắn như thế nào.

Tình cảm với cha mẹ dứt bỏ không được, đó là chuyện rất thường tình của con người.

Coi như khi đổi chỗ, Thường Nhuận Chi cảm thấy nếu như Nguyên Vũ đế là phụ thân của nàng, chuyện nàng phải làm là phải suy nghĩ thật nhiều vào nên làm như thế nào để sống lâu hơn trong đại nạn.

Nhân tâm là thịt dài, vết thương kéo thành vết sạo dài qua đầu, lại cắt mấy đao, thần kinh cũng sẽ không có phản ứng gì.

Nhìn biểu cảm có chút mờ mịt của Lưu Đồng, trong lòng Thường Nhuận Chi không khỏi mềm nhũn.

Đây là chồng của nàng… Bề ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm lại mềm mại hơn bất cứ ai.

Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, dịu dàng nói: “Bệ hạ tuổi tác đã cao, chàng không cần quá khổ sở.”

Lưu Đồng yên lặng gật đầu.

Hắn xoay người, nhỏ giọng nói với Thường Nhuận Chi: “Nhuận Chi, dựa theo thế lực hiện tại của Ngũ ca, cho dù phụ hoàng không đồng ý cho chúng ta rời khỏi ngõ hẻm Trung Quan. Nói vậy Ngũ ca muốn thả người, phụ hoàng cũng không có cách. Nhưng Ngũ ca không cố ý thả chúng ta ra ngoài… Nàng sẽ vì vậy mà bất mãn với Ngũ ca sao?”

“Vậy chàng có không?” Thường Nhuận Chi không đáp mà hỏi ngược lại.

Lưu Đồng nghĩ một lát, nói: “Sẽ không, ta hiểu Ngũ ca, huống chi quả thật ta không biết rời khỏi nơi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN