Kế Thê
Chương 292: Chương 292
Edit: Bộ Yến Tử
Trò chuyện được một lát, thấy Nguyên Vũ đế có chút mệt mỏi, Tần Quý phi vô cùng tinh mắt đứng dậy cáo lui.
Gì Sáng tiễn bà ta tới cửa, Quý phi dừng lại một lát hạ giọng hỏi: “Bệ hạ vẫn không đồng ý thả Cửu hoàng tử ra?”
Gì Sáng gật đầu, giận dữ nói: “Bệ hạ thật sự rất bướng bỉnh, không thể chọc vào.”
Quý phi thấp giọng nói: “Bệ hạ đang nắm chặt Cửu hoàng tử đấu võ đài cùng Thụy vương, đại khái bệ hạ cảm thấy, làm như vậy ông ấy càng tốt hơn Thụy vương nhiều.”
Gì Sáng kinh ngạc, sau đó nhìn xung quanh thấp giọng nói: “Quý phi nương nương nói cẩn thận.”
Quý phi gẩy búi tóc, cười nói: “Yên tâm đi, cái đinh trong toàn bộ cung điện không nhất định nhổ sạch, nhưng nơi này của bệ hạ sẽ không giữ lại người có ác ý với Thụy vương.”
Quý phi có thâm ý nhìn Gì Sáng, Gì Sáng thản nhiên nhìn lại.
“Gì tổng quản là người thông minh.”
Quý phi cười cười, Gì Sáng cúi đầu: “Quý phi nương nương tán thưởng.”
Quý phi cũng không nói nhiều, chỉ hỏi Gì Sáng: “Trừ Thụy vương, lúc bình thường có hoàng tử nào đến thỉnh an bệ hạ không?”
“Hồi nương nương, Nam Bình vương có tới vài lần, các vương gia và hoàng tử khác… Nô tài không có gặp qua.”
Quý phi gật đầu, nói: “Đã biết, làm phiền Gì tổng quản.”
Quý phi đi rồi, trong lòng lại khó tránh khỏi có chút nhớ nhung.
Sau khi Thụy vương về kinh làm một ít động tác, thân là Quý phi đương nhiên bà ta vẫn có cách riêng để biết.
Thụy vương cũng không có cấm cản các vương gia hoàng tử vào cung thăm bệ hạ chỉ trừ phế Thái tử, nhưng nghe Gì tổng quản nói ngoại trừ Thụy vương cũng chỉ có Nam Bình vương tới, các vương gia và hoàng tử khác ngay cả bỏ ra chút thời gian đến điểm danh cũng không làm.
Là cảm thấy bệ hạ trúng gió tê liệt thì trở thành cá thịt cho người ta xâu xé, cho nên không đến tỏ ra chút hiếu tâm nào hay là cảm thấy một khi vào cung sẽ bị Thụy vương khống chế, không thể nào rời cung?
Quý phi lắc lắc đầu.
Mặc kệ là tình huống nào, bọn họ thân là con cái lại không ở trước mặt vua cha thị tật, thậm chí đến thăm hoặc phái người đến hỏi thăm sức khỏe đều không có chính là sự thật.
Cũng không biết có phải vì vậy mà bệ hạ thất vọng đau khổ?
Xem xét một lượt, ngược lại cũng chỉ có Thụy vương và Nam Bình vương có chút hiếu tâm —— chữ hiếu này coi như hơn phân nửa là xen lẫn không ít tư tâm, nhưng ít ra hai người bọn họ chịu bỏ ra chút thời gian.
Vậy thì, bà ta cũng nên nghĩ đến tương lai của chính mình.
Quý phi vừa đi, vừa vuốt ve bàn tay mình.
Người hầu đã đi theo bà ta rất nhiều năm, từ cung nữ đã biến thành lão cô cô tâm phúc thấp giọng hỏi: “Nương nương nghĩ gì vậy?”
Quý phi thấp giọng nói: “Ta đang nghĩ, kế tiếp nên làm sao đây.”
“Làm sao đây?”
“Thụy vương nhập chủ trong cung là chuyện sớm muộn, hắn không phải con của đích mẫu hoàng hậu, sau khi đăng cơ tất nhiên sẽ tôn Hiền phi lên làm Hoàng thái hậu. Cung phi chúng ta, có con trai thì theo hoàng tử rời cung lập phủ, do hoàng tử thân sinh cung phụng hết quãng đời còn lại, còn không có con, một là ở trong cung phí hoài dư sinh, hai là bước vào từ đường hoàng tộc ăn chay niệm phật, đến cuối đời cũng là vô vọng…”
Tâm phúc ngầm hiểu: “Nương nương không có con cái, bây giờ muốn năn nỉ bệ hạ lập nương nương làm hậu, tương lai cũng có thể làm Hoàng thái hậu. Hoặc là, cũng chỉ có thể ghi tạc một vị hoàng tử
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!