Kế Thê
Chương 295: Canh Lửa
Edit: Bộ Yến Tử
Nguyên Vũ đế cũng chỉ biết thở dài.
Quý phi không sinh được con, ông ta cũng thấy tiếc nuối.
Quý phi vừa nói xong liền im lặng, động tác đúc canh cho Nguyên Vũ đế cũng chậm lại.
Nguyên Vũ đế nhìn bà ta, nghĩ một lát hì hục nói: “Nhận nuôi… Một đứa?”
Nhất thời ánh mắt Quý phi sáng ngời, kích động nói: “Bệ hạ nguyện ý cho nô tì nhận nuôi một hài tử dưới gối?”
Nguyên Vũ đế thấy bà ta cười đến xán lạn, cũng cười theo gật đầu: “Tiểu nhân, không tệ.”
Nụ cười trên mặt Quý phi không hề biến mất, chần chờ hồi lâu sau đó hỏi
Nguyên Vũ đế: “Bệ hạ nói… Để nô tì nhận nuôi tiểu hoàng tử?”
Quý phi đăm chiêu: “Hoàng tử ít tuổi nhất dưới gói bệ hạ, cũng chỉ có ba bốn tuổi.”
Nguyên Vũ đế tuần du hậu cung, con cháu phồn thịnh, cho dù đến này tuổi, tần phi hậu cung có thai cũng không thiếu.
Chỉ là có thể thành công sinh hạ không nhiều, thành công sinh hạ còn có thể nuôi sống lại càng ít.
Nguyên Vũ đế thấy ông ta đã có tuổi còn có thể có con, cảm thấy ông ta chính
là minh chứng cho câu gừng càng già càng cay. Không biết hoàng tử này,
đối với hoàng đế tương lai cũng là một gánh nặng không nhỏ.
Nguyên Vũ đế gật đầu, hỏi Quý phi: “Thấy sao?”
Ý của Nguyên Vũ đế là nhường Quý phi nhận nuôi ấu tiểu hoàng tử dưới gối bà ta.
Quý phi chua sót lắc đầu: “Bệ hạ, tuổi của nô tì đã không còn nhỏ nữa. Tiểu hoàng tử còn nhỏ, làm sao nô tì còn tinh lực chơi đùa với hắn.”
Nguyên Vũ đế nói: “Có, cung nhân.”
“Nếu như nô tì có con, làm sao có thể yên tâm để cung nhân chăm sóc hắn.”
Quý phi than thở, vô cùng tiêu điều: “Hay là thôi đi, nô tì… Cũng
không có gì không tốt.”
Nguyên Vũ đế mềm lòng, giật giật miệng, Quý phi đặt chén canh xuống lau khóe miệng cho ông ta, ôn hòa nói: “Bệ hạ nghỉ ngơi đi.”
Nguyên Vũ đế gọi bà ta lại: “Quý phi.”
Quý phi mệm mại đáp: “Nô tì ở đây.”
“Ngươi nghĩ, ai, con nuôi?”
Quý phi lắc đầu: “Nô tì nào có ý tưởng này, có thể có con trai dưới danh
nghĩa của nô tì, không đến nỗi tương lai nô tì chết già không có người
thắp cho một nén nhang, nô tì đã muốn cảm tạ trời đất.”
“Tiểu, hoàng tử, ngươi, không cần?”
“Tiểu hoàng tử đều có mẹ đẻ chăm sóc, chuyện đoạt con của người ta, nô tì
không muốn làm, sợ tổn hại âm đức, đời sau đầu thai không được tốt.” Quý phi cười cười, dịch góc chăn cho Nguyên Vũ đế: “Bệ hạ cũng đừng quan
tâm nữa, chuyện này coi như bệ hạ không đề cập qua.”
Quý phi cáo từ đi rồi, Nguyên Vũ đế cảm thấy nghỉ ngơi đủ thì hỏi Gì Sáng: “Hoàng tử, không mẹ, có ai?”
“Này…”
Tự nhiên Gì Sáng biết ý Quý phi, bà ta sáng tối ám chỉ với Nguyên Vũ đế
mình không cần tiểu hoàng tử, không cần hoàng tử có mẹ còn tại thế, đó
không phải chỉ đến trên người Cửu hoàng tử à?
Gì Sáng nói: “Người thứ nhất là phế Thái tử.”
Sắc mặt Nguyên Vũ đế hiện rõ sự bất ngờ.
Gì Sáng không chú ý, tiếp tục nói: “Chiếu theo trình tự, người thứ hai là Sầm vương.”
Nguyên Vũ đế nhíu mày.
Sầm vương có đủ thân phận, nhưng mà Sầm vương phi kia mạnh mẽ kính nhi, sợ là sẽ không hiếu thuận với Quý phi.
Ông ta lắc đầu, ý bảo Gì Sáng tiếp tục nói: “Người thứ ba… Nô tài ngẫm lại, à, chính là Cửu hoàng tử.”
Sắc mặt Nguyên Vũ đế lại lạnh xuống, vừa muốn bảo Gì Sáng tiếp tục nói, đột nhiên lại nghĩ tới, Quý phi đã từng nhắc tới Cửu hoàng tử phi dường như còn rất thích nàng.
Nếu để Tiểu Cửu ghi tạc danh nghĩa Quý phi, không phải đang đề cao thân phận cho hắn sao?
Sắc mặt Nguyên Vũ đế vô cùng khó coi, cho phép Gì Sáng nói tiếp.
Gì Sáng liên tục nói thêm vài người, Nguyên Vũ đế đều không vừa lòng. Xuống chút nữa thì chỉ còn các hoàng tử tuổi còn rất nhỏ.
Nguyên Vũ đế phiền não, không muốn nói chuyện này nữa.
Quý phi mỗi ngày đều đến, lại không đề cập qua chuyện nhận con nuôi, ngược
lại là Nguyên Vũ đế, mỗi nhìn thấy Quý phi, đều sẽ nhớ tới chuyện con
nuôi.
Cả ngày ông ta không có gì làm, nên chỉ có thể cân nhắc việc này.
Vẻ mặt Nguyên Vũ đế biến hóa, Quý phi xem ở trong mắt. Quý phi cảm thấy
ngọn lửa không sai biệt lắm, lúc này lại nói tới chuyện gần đây Sầm
vương phi mới chọc ra.
Từ sau khi Sầm vương giúp đỡ Lưu Đồng ở
trên đại điện vạch trần Thái tử và Mạc gia thay mận đổi đào gả đi, Sầm
vương làm việc càng quái đản, ham thích ăn sạch cả nam lẫn nữ mọi người
đều biết, trong cung phái người răn dạy hắn ta không dưới mười lần,
nhưng mà cho đến nay Sầm vương vẫn làm theo ý mình.
Lúc trước Sầm vương sủng hạnh một nô tì trong phủ, nô tì mang thai, giấu giếm rất tốt cho đến khi trước thời gian sinh không lâu mới bị Sầm vương phi biết.
Mặc dù hài tử sinh ra được hai ngày thì chết non, nhưng Sầm vương phi lại
rất xúc động. Lần đầu tiên dùng roi ở trong phủ Sầm vương đánh nhau với
Sầm vương, trên mặt Sầm vương bị roi quật trúng, trên người Sầm vương
phi cũng không mấy tốt đẹp.
Đây là chuyện vô cùng kích động mà gần đây người người đều đang đàm luận.
Quý phi nói cho Nguyên Vũ đế nghe, thở dài: “Sầm vương thật vất vả mới có hài tử, đáng tiếc.”
Sau khi Nguyên Vũ đế nghe xong cả giận mắng Sầm vương phi: “Đố phụ, bát phụ.”
Quý phi nói: “Hài tử của Sầm vương chết non, không có liên quan tới Sầm vương phi.”
Nguyên Vũ đế lại không cho là đúng. Nếu Sầm vương phi hiền lành, nô tì kia có
thai cũng không cần gạt nàng ta, bản thân lo lắng đề phòng giấu giếm đến ngày sinh sản. Hài tử chết non, không phải là vì xương cốt yếu sao?
Nguyên nhân không phải là do Sầm vương phi không hiền lành, ghen tị bá
đạo à.
Quý phi cười nói: “Tốt xấu gì Sầm vương phi cũng là cháu gái của bệ hạ, làm gì có ai nói cháu gái mình như vậy.”
Nguyên Vũ đế hừ lạnh, Quý phi nói tiếp: “Nói tới đố phụ, nô tì lại nhớ tới Cửu hoàng tử phi.”
Tròng mắt Nguyên Vũ đế chuyển hướng lên người bà ta.
Quý phi nhẹ giọng nói: “Cửu hoàng tử phi cũng độc bá Cửu hoàng tử nhiều
năm, nói nàng ghen tị, nhưng mà nàng lại được Cửu hoàng tử kính trọng.
Lúc trước nghe nói nàng có thai, cố ý mang theo hài tử muốn tới ngõ hẻm
Trung Quan ở chung với Cửu hoàng tử, nô tì còn cảm thấy nàng quyết định
quá mức sai lầm, bây giờ xem ra, cảm thấy tình cảm phu thê bọn họ vô
cùng chân thật, làm cho người ta yêu thích và ngưỡng mộ.”
Nguyên Vũ đế nhíu mày.
Quý phi còn đang nói: “Thụy vương phái người đi xem, nghe nói Cửu hoàng tử
phi dạy dỗ hai hài tử rất tốt, tri lễ biết tiết, bình thường Cửu hoàng
tử phi còn tự mình xuống bếp, Cửu hoàng tử bị nhốt ở một nơi như vậy
cũng không có bị hao mòn đi, ngược lại còn mập lên, sắc mặt hồng nhuận,
có thể thấy được là chưa ăn Đại Khổ.”
Nguyên Vũ đế lại tiếp tục
hừ lạnh, cuối cùng Quý phi im miệng, nhìn Nguyên Vũ đế cười nói: “Nô tì
hâm mộ bọn họ, mặc dù bị rơi vào cảnh khó xử sinh hoạt kham khổ, nhưng
phu thê biết cách nâng đỡ nhau sống rất an nhàn, là người chân chính
thông thấu được cuộc sống… Là nô tì lắm miệng, bệ hạ đừng nóng giận.”
Nguyên Vũ đế mang ý tứ hàm xúc không rõ nhìn quý phi: “Ngươi, thích, Tiểu Cửu?”
“Nô tì không có mặt mũi nói bản thân thích hài tử như Cửu hoàng tử.” Quý
phi xấu hổ nói: “Nô tì chỉ thưởng thức bọn họ thôi, cũng nghĩ, nếu có cơ hội, có thể bồi thường cho bọn họ một chút.”
Nguyên nhân Quý phi thấy xấu hổ Nguyên Vũ đế hiểu rõ trong lòng, đề cập đến phế Thái tử, ông ta không muốn hé răng.
Quý phi đề điểm một chút, không có ở trước mặt Nguyên Vũ đế nhắc tới Cửu hoàng tử, nhưng lại không nói tới hoàng tử khác.
Giống như vô tình Nguyên Vũ đế nhắc tới đem Lưu Đồng ghi tạc danh nghĩa bà
ta, Quý phi nghe vậy hai mắt sáng lên, cúi đầu nói: “Hơn phân nửa Cửu
hoàng tử sẽ không đồng ý.”
Nguyên Vũ đế yên lặng suy nghĩ vài
ngày, sau đó triệu Thụy vương tới, cứng rắn hạ chỉ, muốn Cửu hoàng tử
trở thành con thừa tự của Quý phi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!