Kế Thê - Chương 296: Chương 296
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Kế Thê


Chương 296: Chương 296



Thụy vương nghe vậy, biết là Quý phi đã dùng mưu kế xong rồi. Biểu cảm trên mặt như có như không, hỏi Nguyên Vũ đế: “Phụ hoàng không hỏi trước ý kiến của Quý phi và Cửu đệ?”

Nguyên Vũ đế hừ lạnh, rõ ràng nói cho Thụy vương biết, trẫm hạ chỉ, ai dám có ý kiến?

Thụy vương cũng không hỏi lại, đưa tới Trung thư lệnh để ông ta nghĩ ý chỉ, Gì Sáng dựa theo ý Nguyên Vũ đế, ôm ngọc tỷ đóng dấu lên tấu chương.

Thánh chỉ truyền đến ngõ hẻm Trung Quan, vốn dĩ Lưu Đồng luôn coi chuyện này không có cơ hội được đáp ứng, bị dọa nhảy dựng.

Lưu Đồng tiếp chỉ, công công truyền chỉ cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng Cửu điện hạ, có Quý phi nương nương làm dưỡng mẫu, xem ra cũng sắp tới ngày rời khỏi ngõ hẻm Trung Quan rồi.”

Lưu Đồng cảm tạ hắn ta, đưa hồng bao, công công truyền chỉ vô cùng cao hứng nhận lấy.

Cho đến lúc nhận được thánh chỉ thật sự, Lưu Đồng mới xác thực quả thật đây là cảm giác chân thật.

Lưu Cảnh Dương thò đầu tới hỏi: “Cha, đây là cái gì?”

“Thánh chỉ.”

“Thánh chỉ… Là hoàng thượng hạ chỉ sao?” Lưu Cảnh Dương hỏi.

Thường Nhuận Chi ở một bên sửa cách gọi cho con trai: “Dương Dương, con phải gọi là hoàng gia gia.”

“Gia gia là phụ thân của cha.”

“Phải.”

“Nhưng mà Hoa Trạch thúc nói, chúng ta bị nhốt ở chỗ này là lệnh của gia gia.” Lưu Cảnh Dương có chút không vừa ý: “Làm gì có gia gia nào nhốt cháu trai chứ. Con không đồng ý gọi ông ta là gia gia.”

“Ách…” Thường Nhuận Chi không thể nói câu nào, đưa tay véo nhẹ hông Lưu Đồng.

Lưu Đồng ngập ngừng mở miệng, bắt đầu dạy dỗ Lưu Cảnh Dương: “Đó là bởi vì hoàng gia gia không giống với gia gia các nhà khác, các gia gia bình thường là gia gia nhưng mà hoàng gia gia còn là hoàng thượng, vua phải xếp phía trước người thân. Cho nên Dương Dương phải biết nghe lời, ông ấy vừa là hoàng thượng vừa là gia gia.”

“Con gọi ông ta là hoàng thượng không có sai.” Lưu Cảnh Dương nói: “Cha không phải nói, vua xếp trước người thân sao?”

Lưu Đồng không còn từ nào để giải thích.

Thường Nhuận Chi cười to: “Dương Dương nhà chúng ta còn biết phản biện nữa, học được rất tốt. Đi thôi, hôm nay nương nấu canh cá cho con uống.”

Lưu Cảnh Dương gật đầu: “Canh phải màu trắng cho thêm chút đậu phụ, đệ đệ cũng uống.”

“Được, cũng cho đệ đệ uống.”

Thường Nhuận Chi nắm tay Lưu Cảnh Dương đi, Lưu Đồng ngồi tại chỗ nở nụ cười, tầm mắt chạm đến thánh chỉ trên tay, tươi cười lại nhạt dần.

Làm một đứa nhỏ không mẹ nhiều năm, đột nhiên nhảy ra một dưỡng mẫu, cảm giác này thật sự có chút mới mẻ độc đáo.

Đối với thánh chỉ của Nguyên Vũ đế, Lưu Đồng cũng không có để ở trong lòng. Nhưng mà vào ngày hôm sau, Quý phi lại bắt đầu tặng đồ đến tiểu viện của bọn họ.

Ăn, mặc, dùng, toàn là đồ tốt. Cho dù sau khi Thụy vương trở về cũng chưa làm rõ ràng tới vậy.

Thường Nhuận Chi có chút lo sợ, hỏi Lưu Đồng: “Quý phi nương nương đang làm cái gì vậy, không sợ bệ hạ khó chịu?”

Lưu Đồng cũng cho là như vậy, nhưng trên thực tế, Nguyên Vũ đế lại mở một con mắt nhắm một con mắt.

Bởi vì mỗi thứ Quý phi đưa cho Lưu Đồng, bà ta đều nói qua cùng Nguyên Vũ đế.

Ở trong mắt Nguyên Vũ đế, Quý

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN