Kế Thê
Chương 310: Lợi Đao
Đại khái là do thói quen, Lưu Đồng vừa nghe Thụy vương nói đến vụ án, liền nghe có chút mê mẩn.
Vừa vặn hồ sơ vụ án này còn có một phần đặt ở trên bàn đọc sách của Thụy vương, Lưu Đồng tìm đến xem, lúc này bắt đầu cùng Thụy vương thảo luận dấu vết gây án để lại.
Hai người nói suốt hơn nửa canh giờ, cho đến khi hạ nhân đến bẩm báo Thụy vương, nói có người đến bái phỏng, hai người mới ngừng đàm luận.
Thụy vương để Lưu Đồng ngồi đợi một lát, hắn ta đi gặp khách nhân, một lát nữa mới trở về.
Lưu Đồng nói: “Nhìn Ngũ ca bận rộn, chuyện trong triều gần đây rất nhiều sao?”
Thụy vương thở dài, nói: “Đều là chút việc vặt vãnh, thật ra cũng không tính là bận rộn. Lúc trước không phải kỳ thi mùa xuân sao? Sĩ tử đạt được công danh, luôn muốn tìm chỗ dàn xếp, nhưng mà chức vị quan viên lại rất nhiều, phải so sánh trí sĩ lớn tuổi cùng số lượng quan viên mới? Một đám đều đi môn đạo, đều đòi phải tìm vị trí tốt…”
Thụy vương khoát tay: “Quên đi, những việc này đều là việc nhỏ, hiện tại quan trọng nhất vẫn là vụ án ở Giang Đông. Vụ án này gây sự chú ý của nhiều người, cũng bởi vì liên lụy rất nhiều quan viên Giang Đông. Nếu thực sự những người này bị lôi xuống ngựa, không đi ra quan chức, đúng là nhiều.”
Đã lâu rồi Lưu Đồng không phá án, nhưng trình tự phá án hắn vẫn nhớ rất rõ ràng, lúc này liền hỏi: “Vụ án này đã tra được tới đâu rồi?”
“Danh sách người được lợi đã có, hiện tại muốn bắt người tra hỏi, lúc đó làm cho bọn họ phải nói thật.” Thụy vương nói: “Nhưng đệ cũng biết, trên quan trường tên nào không giảo hoạt, có được vài người nói thật? Nói làm sao cho khéo đưa đẩy, bọn họ đã tu luyện lô hỏa thuần thanh, muốn để người khác bắt lấy dấu vết, không dễ dàng.”
Thụy vương có chút đau đầu đè huyệt thái dương, dừng một lát thì nói tiếp: “Ta coi, Cửu đệ, đệ đối với vụ án này có chút hứng thú, nếu không, đệ nhận vụ án này qua thẩm tra đi? Người cũng đã đưa vào kinh, thừa dịp này thẩm vấn cho xong. Ngược lại không cần đến Giang Đông xem.”
Lưu Đồng ngồi thẳng thân thể: “Ngũ ca muốn cho đệ tiếp nhận án này?”
Thụy vương trầm ngâm một lát, nói: “Đệ mới từ ngõ hẻm Trung Quan đi ra, nếu có thể dùng vụ án sắp kết án này lập uy, sau này phá án cũng tốt chút. Chẳng qua…”
Thụy vương nhìn về phía Lưu Đồng: “Vụ án này liên lụy tới rất nhiều quan viên, cho dù là thẩm tra án, e là cũng không thể dùng hình phạt riêng. Muốn tra vụ án này cho rõ ràng, khẳng định phải đắc tội với người.”
Trái lại Lưu Đồng không sợ đắc tội với người, chính là cảm thấy hôm nay Ngũ ca hắn nói hơi nhiều.
Lưu Đồng trầm mặc một lát, trong đầu phản phúc nhấm nuốt lời vừa rồi Thụy vương nói, dùng vụ án này lập uy, sau này dễ làm án, câu nói này.
Sau này dễ làm án…
Ngũ ca đang hi vọng hắn sau này làm người phá án sao?
Lưu Đồng nhíu mày, thực ra hắn cũng không bài xích chuyện Thụy vương sắp xếp hắn làm việc, lại càng không cự tuyệt chuyện Thụy vương định vị cho hắn. Chính là, Lưu Đồng hi vọng Thụy vương nhường hắn làm cái gì, có thể nói rõ cho hắn một cách rõ ràng.
Mà không phải như thế này, mang theo chút dụ dỗ, quan hệ giữa hai huynh đệ như là hơi xa cách.
Mặc dù tương lai thân phận Ngũ ca hắn bất phàm, Lưu Đồng cũng âm thầm hi vọng, hắn ta vẫn như cũ chính là Ngũ ca của hắn.
“Ngũ ca.” Sau khi Lưu Đồng suy nghĩ cẩn thận, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thụy vương, nói: “Ngũ ca, huynh muốn đệ làm cái gì, có thể nói rõ với đệ, không cần giống như những người khác, mang theo một cái mặt nạ. Huynh như vậy… Khiến cho đệ cảm thấy xa lạ, đệ rất không được tự nhiên.”
Thụy vương bất động một lát, sửa sang lại hồ sơ cầm hờ trên tay.
Giống như là bị người ta nói toạc ra tâm sự, không cần tiếp tục che giấu, Thụy vương dài thở một hơi, duỗi tay nắn hai bên khóe mắt, vừa nhu vừa nói: “Thật có lỗi, Tiểu Cửu, đại khái thói quen của ta là như vậy, vô ý ở trước mặt đệ cũng thay đổi vẻ mặt…”
Lưu Đồng trầm mặc, trong lòng có chút không tư vị phải.
“Ngũ ca rất mệt?”
“Ừ.” Thụy vương gật gật đầu, dáng người vốn cao ngất cũng thả lỏng xuống, cả người như người không xương cốt: “Rất mệt.”
Lưu Đồng mỉm cười: “Nếu Ngũ ca mệt mỏi, cứ cho chính mình nghỉ phép, đừng bức chính mình thật chặt.”
“Khó mà làm được.” Thụy vương thản nhiên nói: “Từ ngày đó khi ta quyết định, ta đã không có thả lỏng cho dù chỉ một ngày. Một ngày không có ổn định, một ngày lại không thể lơi lỏng.”
Trên mặt Lưu Đồng có chút động dung.
Lúc trước hắn liên tục cảm thấy, Ngũ ca mạnh hơn Thái tử nhiều.
Bây giờ Thái tử rơi đài, Ngũ ca hắn chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng trong lòng hắn lại không có vui sướng mãnh liệt như vậy.
Hóa ra người ở địa vị cao, cho dù Ngũ ca hắn trí tuệ, cũng phải nơm nớp lo sợ, thủ hộ thắng tràng như bước trên băng mỏng, không được có chút thả lỏng.
Khó trách Ngũ ca hắn muốn mang mặ nạ ứng đối với mọi người, dần dần hỉ nộ không hình không sắc.
Đây đều là vì muốn đi lên vị trí tối cao, là cái giá phải trả.
Lưu Đồng cúi thấp đầu, nửa ngày sau nhẹ giọng nói: “Ngũ ca, bên cạnh người ta không biết, nhưng huynh có thể tuyệt đối tín nhiệm đệ.”
Lưu Đồng ngẩng đầu nhìn về phía Thụy vương: “Huynh cần đệ làm cái gì, chỉ để ý mở miệng là được. Đệ đệ không chỗ nào không theo.”
Thụy vương yên lặng nhìn Lưu Đồng một lát, rồi khuỷu tay chống chuyển hướng hai chân, hai tay xoa vào nhau, trầm thấp mà hữu lực nói: “Tiểu Cửu, đệ có biết khát vọng của ta không? Nếu như ta làm hoàng đế, nhất định muốn tự tay tạo ra một giang sơn hùng mạnh không thể xâm lược, một vương triều dân giàu nước mạnh truyền kỳ. Trên phương diện đối ngoại ngăn địch, ta nắm phương pháp trong tay, nhưng đối nội trị quốc, ta lại không có biện pháp phân thân. Hai chữ tham lam, luôn không thể nắm lấy. Ta, người có thể trăm phần trăm tin được, cơ hồ không có, mà đệ, cũng là một người trong đó.”
Lưu Đồng gật đầu, mắt lộ ra kích động: “Ngũ ca có thể tin được đệ, đệ thật cao hứng.”
“Ta đương nhiên tin được đệ, một đường đi tới, nếu như nói ai không rời không bỏ ta, cũng chỉ có mình Tiểu Cửu đệ.” Thụy vương hít sâu, đứng lên nói: “Đệ hỏi ta, cần đệ làm cái gì, ta đây liền nói rõ. Ta cần, sau khi ta đăng cơ vì hoàng đế, đệ, làm một cây đao trong tay ta, một thanh đao có thể tra tẫn thiên hạ lấn nhục dân chúng chi bất bình sự, giết hết dân chúng cá thịt có dị tâm.”
Lưu Đồng nghe xong cảm thấy cảm xúc mênh mông, Thụy vương lại nói tiếp: “Nếu như đệ nguyện ý, vụ án Giang Đông, đó là chuôi lợi đao thử tay đệ thẩm án.”
Lưu Đồng nắm chặt quyền, mạnh mẽ đứng lên nói: “Ngũ ca, đệ nghe huynh.”
Thụy vương bình tĩnh nhìn hắn một lát, rồi mạnh mẽ ôm lấy hắn, tay hung hăng vỗ vỗ ở trên lưng hắn: “Tiểu Cửu đã nghĩ vậy thì đệ nên làm bả đao này, nói vậy tương lai đệ sẽ là một đối tượng khiến tất cả quan viên sinh lòng e sợ. Làm mỗi vụ án, kẻ thù của đệ sẽ nhiều thêm một người. Ta đề nghị đệ làm ra quyết định này, sẽ đem sinh tử của đệ đặt tại vách núi đen, hơi không chú ý, có lẽ sẽ vứt bỏ tánh mạng…”
Lưu Đồng cúi đầu cười cười: “Nhưng mà Ngũ ca cần bả đao này, mà người có thể có tư cách trở thành bả đao, cũng chỉ có đệ, không phải sao?”
Lưu Đồng ôm lấy Thụy vương, vỗ vỗ vài cái sau lưng hắn ta: “Ngũ ca, chuyện nguy hiểm, đệ thay huynh gánh vác. Huynh không cần cô phụ khát vọng của mình, đệ chờ nhìn huynh tạo ra ra một giang sơn thịnh thế.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!