Chỉ là vai phụ
Chương 4
Và từ lúc Mễ Đóa tỉnh lại, Vương Tử Vũ cũng không còn đến bệnh viện vào mỗi đêm nữa. Anh lại quay lại làm một người cuồng công việc, nhưng đêm anh không ở lại công ty, cũng không về nhà mà đến nhà Kỳ Anh. Anh chỉ muốn đến đó để tìm một sự bình yên nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ đến Mễ Đóa.
Một buổi chiều gần tan tầm, Jun vào phòng làm việc của Vương Tử Vũ và nói:
“Cậu vào thăm nhị tiểu thư đi, có khi tâm tình cô ấy sẽ khá hơn.”
Mễ Đóa tỉnh lại sau nụ hôn của Vương Tử Vũ, điều này làm Jun liên tưởng đến câu chuyện cổ tích “Công chúa ngủ trong rừng”. Bây giờ tâm tình của Mễ Đóa không tốt, ngay cả lúc thiếp đi, cũng mê man gọi “Tiểu Vũ”, vậy thì thuốc chữa căn bệnh đó chỉ có Vương Tử Vũ thôi. Thấy Vương Tử Vũ không phản ứng gì thì chỉ thở dài để lại một câu:
“Nửa tiếng nữa, phu nhân cùng chủ tịch ra sân bay để tiễn một vị khách quan trọng. Nhị tiểu thư ở một mình trong bệnh viện, đến hay không tùy cậu, Vương Tử Vũ.”
Đã rất lâu rồi, kể từ khi Vương Tử Vũ và Kỳ Anh yêu nhau, Jun chưa từng gọi tên Vương Tử Vũ mà chỉ gọi là “đại thiếu gia” hoặc “Vương tổng”. Nhưng cho đến lúc này, Jun bắt buộc phải lấy thân phận là bạn thân từ lúc mới sinh ra để cho Vương Tử Vũ biết, anh cần phải đến bệnh viện lúc này, vì Mễ Đóa đang cần anh.
“Đã lâu lắm rồi cậu không gọi tên tôi, Đỗ Triết Dạ.” – Khoé môi Vương Tử Vũ nhếch lên.
“Biết sao được, vì tôi là trợ lý Jun của Vương tổng mà. Nhưng vì Tiểu Đóa, tôi muốn dùng thân phận bạn từ khi sinh ra để nói cho cậu biết, tiểu thiên sứ của cậu sẽ ở bệnh viện một mình.” – Jun nói rồi quay người đi.
Câu nói “tiểu thiên sứ của cậu sẽ ở bệnh viện một mình” của Jun cứ vang lên trong đầu Vương Tử Vũ không thôi. Vương Tử Vũ chợt nhớ đến hình ảnh cô bé ngồi thu mình trong góc nhà khóc lúc bà nội mất, trong tim cậu lại nhói lên, hình như cậu đã quên một điều gì đó. Ký ức đó lại ùa về trong đầu cậu.
“Tiểu Vũ ca ca, em sợ lắm, em sợ phải ở một mình lắm.” – Một cô bé ngồi ôm gối trong góc nhà nói.
“Đừng sợ, anh sẽ không để em một mình đâu, tiểu thiên sứ của anh.” – Cậu nhóc xoa đầu cô bé nói.
Nhưng thời gian qua, anh đã để cô một mình rất lâu và cũng rất nhiều rồi. Để cô một mình bước vào lễ đường, để cô một mình đứng đợi trong lễ đường, để cô một mình trong đêm tân hôn, để cô một mình chờ đợi trong chính căn nhà của anh… Nhưng cách duy nhất để khiến cho mối quan hệ của hai người tốt hơn chính là anh và cô không nên xuất hiện trong cuộc đời của nhau nữa. Nhưng tại sao, khi nghĩ đến điều đó trong lòng anh lại khó chịu như vậy? Anh vẫn không ngăn cản được bản thân mình đến bệnh viện. Anh nhìn lên bầu trời đen xám xịt lấp ló một vài ngôi sao nhỏ rồi nói với chính mình: ‘Tiểu yêu tinh, cách duy nhất để cho cuộc sống bình yên đó chính là, chúng ta tạm thời đừng gặp mặt. Thời gian qua đi, em sẽ biết, chúng ta chỉ là anh em, chứ không phải một mối quan hệ khó xử như bây giờ’.
Dù đã tự dặn mình không được quan tâm đến Mễ Đóa nữa nhưng bước chân của Vương Tử Vũ cuối cùng cũng đến cửa phòng bệnh của cô rồi. Nhìn tấm thân yếu đuối ngày càng mỏng manh của Mễ Đóa, Vương Tử Vũ lại càng cảm thấy xót xa. Anh nhẹ nhàng đi vào rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, ngón tay anh khẽ chạm vào giọt nước mắt còn đọng lại trên mi Mễ Đóa và nói:
“Trong mắt của Vương Tử Vũ từng chỉ có một người con gái tên Mễ Đoá. Toàn bộ thời gian của anh ấy từng chỉ thuộc về cô ấy, và thế giới của anh ấy cũng từng chỉ có một một mình cô ấy. Nhưng bây giờ… trong thế giới của anh ấy đã có người khác rồi.” – Anh cố ý nhấn mạnh chữ “từng” như muốn nói rằng, mối quan hệ giữa cô và anh chỉ là quá khứ thôi, còn anh và Kỳ Anh mới là hiện tại.
Nói xong anh liền quay lưng đi, nhưng chưa kịp bước đi bỗng có một bàn tay bé nhỏ bám chặt lấy tay anh, một giọng nói yếu ớt vang lên, giọng nói khản đặc rất khó nghe nhưng Vương Tử Vũ vẫn nghe ra câu hỏi đó:
“Tiểu Vũ, chúng ta còn có thể quay lại như trước không?”
Lại là sự im lặng đó… Sự im lặng giống như hơn hai tháng trước khi Mễ Đóa tự sát để đòi kết hôn với anh. Ngày hôm đó Mễ Đóa đã hỏi anh: “Tiểu Vũ, nếu như em kết hôn, em muốn mời anh đến tham dự với vai trò là chú rể, anh có đến không?”. Đáp lại câu hỏi đó chỉ là sự im lặng của anh. Anh đứng im lặng một lúc lâu rồi quay lưng rời đi và hiện thực đã cho cô đáp án là anh không hề đến lễ cưới. Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh gửi đến cho cô tờ giấy đăng ký kết hôn và né tránh cô.
“Tiểu Vũ, trong mắt anh từng có em, vậy trong tim anh từng có em không?” – Mễ Đóa vẫn giữ chặt tay anh, sức lực của cô vô cùng yếu ớt nhưng cô vẫn giữ chặt tay anh vì cô sợ chỉ cần cô buông tay ra thì anh sẽ biến mất vậy.
Vương Tử Vũ hít một hơi thật sâu, có lẽ cách để cho Mễ Đóa từ bỏ chính là không để cho cô có thêm một tia hy vọng nào. Vương Tử Vũ dùng đôi tay mạnh mẽ của mình siết chặt lấy đôi vai gầy gò của Mễ Đóa khiến cô nhăn mặt vì đau. Nhưng trong vô ý, anh đã không để ý đến điều đó.
“Mễ Đóa, em hãy nghe cho rõ, nếu lúc trước anh coi em là em gái thì bây giờ cũng vẫn vậy. Trong quá khứ, anh chưa hề yêu em, hiện tại không yêu em, và tương lai lại càng không yêu em.” – Vương Tử Vũ gằn từng chữ một.
Mễ Đóa nhìn vào mắt anh, với dòng ký ức của cô, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi cả họ lẫn tên cô:
“Ai quan tâm chứ. Chỉ cần anh không ghét em, nhất định anh cũng sẽ yêu em.”
Vương Tử Vũ bỗng hét lên làm Mễ Đóa nhất thời hoảng loạn:
“Một người ngay cả bản thân còn không yêu thương nổi như em thì có quyền gì mà đòi hỏi tình yêu của người khác chứ.”
Nói rồi anh quay lưng đi, Mễ Đóa giật ống chuyền chạy theo anh, giọng nói yếu ớt của cô bỗng mạnh mẽ hẳn lên, cô gào thét trong vô vọng “Tiểu Vũ, đừng đi”. Anh rõ ràng là nghe thấy nhưng anh lại không quan tâm. Thế giới của anh, cô tồn tại với một chữ “từng” nhưng thế giới của cô, anh tồn tại với hai chữ “xa cách”. Cô và anh thực sự đã không thể quay lại như trước sao? Mọi người dù là xa lạ nhưng khi nhìn cô gào khóc như vậy đều thấy đau lòng, vậy anh có đau lòng không?
Mười ngày sau, Mễ Đóa nhờ sự bắt ép của Đinh Lãm cùng mọi người trong khu biệt lập mà cũng ăn uống khá đầy đủ và tình trạng cũng có vẻ khá hơn rất nhiều. Ngày xuất viện, ông bà Vương, chú Đỗ và cả Đinh Lãm đều đến đón cô về khu biệt lập. Cô vẫn không nói, không cười, và khi mọi người nhắc đến anh, cô cũng không khóc nữa. Bà Vương nhìn Mễ Đóa ăn từng thìa cháo nhỏ với ánh mắt u sầu, lại rưng rưng nói:
“Tiểu Đóa, tuy mẹ không phải mẹ ruột của con nhưng mẹ vẫn coi con như con gái mà mẹ dứt ruột sinh ra. Mẹ thực sự không muốn thấy con phải đau khổ như vậy?”
Mễ Đóa đặt thìa xuống rồi đi đến ôm bà Vương, tựa đầu vào vai bà Vương nói:
“Có phải con làm sai rồi không mama?”
“Con không làm gì sai cả. Con chỉ đang đấu tranh vì người mình yêu thôi. Con gái, trên đời này, nếu cứ làm người tốt sẽ bị người ta bắt nạt, chi bằng làm một người xấu để không ai dám động tới sẽ tốt hơn.” – Bà Vương vuốt tóc Mễ Đóa nói.
Mễ Đóa thấy bà Vương nói cũng không phải không có lý. Người xấu cũng có nhiều loại mà, xấu tính cách, xấu ngoại hình, xấu về nhan sắc, có cả xấu trong tâm hồn… Mễ Đóa suy nghĩ mãi mà không biết mình sẽ làm loại xấu nào. Mễ Đóa nghĩ nửa ngày trời vẫn không ra, cuộc sống tiếp theo của mình sẽ ra sao đây? Cô chợt nhớ ra câu nói của anh lúc ở bệnh viện, cô không phải từng rất quan trọng đối với anh sao? Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, cô nhất định phải cho anh thấy cô mãi mãi luôn quan trọng với anh. Nếu như cô quay lại làm Mễ Đóa của ngày trước, anh sẽ lại quan tâm đến cô chứ?
Đầu tiên, nếu không thể làm vai chính lương thiện thì làm vai phụ độc ác cũng hay mà. Nghĩ vậy, Mễ Đóa bật cười, cô cũng không cần làm gì cả, chỉ cần sống thật với bản thân mình, cô cũng đủ khiến cho mọi người khiếp sợ rồi.
“Rất lâu rồi mới thấy em cười vui như vậy.” – Jun ngồi xuống bên cạnh rồi đưa cho Mễ Đóa một ly sữa nóng. – “Đừng quên uống sữa ấm trước khi đi ngủ, lớn rồi còn không biết chăm sóc bản thân.”
“Triết Dạ ca ca, em nghĩ kĩ rồi, em nhất định sẽ giành lại được Tiểu Vũ từ Kỳ Anh.” – Mễ Đóa uống một ngụm sữa, hương vị này đã lâu rồi cô không được thưởng thức. Nó vẫn vậy, không có gì thay đổi cả, vẫn thơm ngon không cưỡng lại được.
Jun nghe vậy liền quay sang mắng Mễ Đóa:
“Em hành hạ bản thân lâu như vậy còn chưa đủ hay sao? Em còn muốn lấy mạng sống của mình ra để chơi đùa bao nhiêu lần nữa mới đủ đây hả nhị tiểu thư?”
Mễ Đóa bật cười một cách ngây ngô, vui vẻ như ngày mà cô vẫn còn chưa nhận ra cô yêu Vương Tử Vũ, nụ cười mang vẻ đẹp của thiên sứ lại pha chút tinh nghịch:
“Em sống lại rồi… Em sẽ sống thật với bản thân mình, em sẽ không cướp lại anh ấy bằng cách điên rồ ấy nữa đâu. Em sẽ là em của trước kia.”
“Em thực sự sống lại rồi à?” – Jun quay sang hỏi.
“Ừ. Nếu không thể làm một vai chính mà anh ấy yêu, em sẽ làm một vai phụ mà cả đời anh ấy không thể quên.” – Mễ Đóa cười nói, lúc trước cô luôn muốn giành lại anh nhưng bây giờ cô không chỉ muốn giành lại thân thể của anh mà cô muốn giành lại trái tim anh.
Nhìn Mễ Đóa vui vẻ trở lại, ai ai cũng cảm thấy mừng nhưng bọn họ lại không thể ngừng lo lắng. Lo rằng Mễ Đóa chỉ đang cố tỏ ra cho mọi người thấy là cô vẫn ổn mà thôi. Mễ Đoá thấy mọi người nhìn mình như sinh vật lạ, cô liền tinh nghịch nói:
“Papa, mama, con quyết định làm một người xấu tính như trước rồi. Từ hôm nay, con sẽ quay trở lại là Mễ Đóa của trước kia, mọi người cứ chuẩn bị tinh thần đi nha.”
Ông Vương thấy vậy liền vui vẻ gắp một miếng xúc xích bón cho Mễ Đoá và nói:
“Tiểu Đoá, con lấy chồng rồi mà, về nhà chồng con mà phá nha.”
“Đây là nhà chồng con mà.” – Mễ Đóa vui vẻ nói rồi đứng dậy hôn lên má ông bà Vương mỗi người một cái thật kêu rồi lém lỉnh nói. – “Con đi học đây, con sẽ không phá nhà của ba mẹ chồng đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!