Chỉ là vai phụ - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Chỉ là vai phụ


Chương 19


Sau khi sấy tóc cho Mễ Đóa xong, cả hai cùng xuống bếp để nếm thử tay nghề của Mễ Đóa. Vương Tử Vũ đi đến bên nồi cơm còn đang cắm điện nhưng ruột nồi cơm lại đang ở bên ngoài, bên trong đó chỉ có nước mà không có gạo. Mễ Đóa gãi đầu cười gượng:

“Em… hình như quên nấu cơm rồi.”

Vương Tử Vũ gật đầu sau đó đi ra bàn ăn nhìn ba món ăn mà không dám động đũa. Dạ dày của anh vốn không khỏe, lỡ ăn nó vào rồi liệu có phải nhập viện không? Mễ Đóa thấy anh cầm đũa lên vội ngăn lại:

“Hay là đừng ăn, em sợ nó có vấn đề.”

“Em cũng nhìn ra nó có vấn đề sao? Vậy thì bỏ đi.” – Vương Tử Vũ nói rồi quay lưng đi ra ngoài.

Dù cô lo cho sức khỏe của anh nhưng cô vẫn cảm thấy buồn khi anh không dám động vào đồ ăn do cô làm. Mễ Đóa chán nản đổ mấy món ăn vào xô rác rồi lẩm bẩm:

“Tiểu Vũ đáng ghét. Đồ ăn Kỳ Anh là ngon nhất đúng không? Anh sang nhà chị ta mà ăn. Không được, em không cho anh qua đó. Anh cứ chờ xem, sẽ có ngày em nấu ăn còn ngon hơn chị ta.”

Vương Tử Vũ quay lưng đi và hơi nhếch môi lên cười. Anh không cố ý làm cô thất vọng, anh cũng biết nấu ăn là việc khổ sở nhất đối với cô, cũng biết những thứ đó là cô dành cả ngày để nấu cho anh nhưng những thứ đó thật sự không thể ăn được. Anh đi lên lấy áo khoác đưa cho Mễ Đóa rồi nói:

“Bây giờ chắc siêu thị vẫn còn mở cửa.”

Mễ Đóa gật đầu, bây giờ mới có hơn 8 giờ tối, có siêu thị nào đóng cửa tầm này đâu chứ. Cô mặc áo khoác rồi cùng anh đi đến siêu thị, điều mà đã lâu rồi hai người không làm với nhau. Do siêu thị cách nhà cũng không xa lắm cho nên cả hai quyết định đi bộ.

Mễ Đóa và Vương Tử Vũ vừa ra khỏi cổng, cũng là lúc Đan Sa và Jun đến, Đan Sa đang định mở cửa xe xuống gọi bỗng bị Jun cản lại:

“Hai người bọn họ đi đâu mà lại ăn mặc thế kia?”

Đan Sa bây giờ mới để ý, Vương Tử Vũ và Mễ Đóa lúc này mặc quần áo ở nhà bên trong, khoác áo khoác bên ngoài. Nhìn bọn họ cô lại nhớ đến bộ phim mà cô và Mễ Đóa mới xem cách đây không lâu, cô quay sang nói với Jun:

“Có khi nào bọn họ đi siêu thị không?”

“Anh không biết, hay là cứ ở đây chờ xem sao thế nào.” – Jun tắt đèn xe đi và nói.

Nhìn Vương Tử Vũ mới Mễ Đóa lúc này giống như một cặp vợ chồng mới cưới cùng nhau đi mua đồ về nấu ăn vậy. Khuôn mặt của Mễ Đóa rạng rỡ đến lạ thường, Vương Tử Vũ cũng không giấu được niềm hạnh phúc trong ánh mắt. Bọn họ bây giờ chính là tiêu điểm trong siêu thị bởi vì nhan sắc vô hạn và phong cách khác biệt ấy. Sau khi mua khá nhiều đồ, cả hai mới bắt đầu rời khỏi siêu thị để trở về nhà. Hai người họ không biết, ở phía sau bọn họ, một cô gái đang siết chặt tay rồi quay lưng đi. Cô ta chưa từng thấy ánh mắt hạnh phúc đó của anh khi ở cùng cô ta.

Đan Sa và Jun thấy Vương Tử Vũ và Mễ Đóa vui vẻ trở về nhà với túi lớn túi bé thì cũng mỉm cười hạnh phúc cùng họ. Jun nói:

“Anh nghĩ chúng ta không nên làm phiền họ.”

“Em cũng nghĩ vậy, đồ ăn này giờ tính sao?”

“Về nhà em ăn đi.”

Phía bên trong nhà, bây giờ Mễ Đóa đang ngồi một chỗ còn Vương Tử Vũ bắt đầu bắt tay vào nấu ăn. Rất lâu rồi cô mới được nhìn bộ dạng tất bật trong bếp của anh như vậy. Cô tự hỏi, có phải Kỳ Anh được ngắm bộ dạng này suốt hai năm qua rồi không? (Au: Không có nhé!). Vương Tử Vũ vẫn bận rộn thái cà rốt, không quay đầu lại nhìn cô mà nói:

“Em rảnh như vậy thì vào giúp anh đi. Đừng nhìn anh chằm chằm như vậy chứ?”

Mễ Đóa giật mình, là anh cấm cô vào giúp mà sao giờ lại đòi cô vào giúp chứ. Còn lâu nha, Mễ Đóa không muốn lại phá hỏng bữa tối đâu. Nghĩ vậy cô nhanh chóng chạy ra ngoài sau khi bỏ lại câu nói:

“Không giúp, em ra xem phim đây?”

Vương Tử Vũ thở dài, anh chỉ muốn có cơ hội được thân mật với cô hơn nhưng lòng tự tôn không cho anh nói ra. Ai trách anh ngày xưa quá nuông chiều cô cơ chứ. Sau khi nấu xong, anh ra phòng khách, đúng như dự đoán của anh, Mễ Đóa lại đang ngủ rồi. Anh tắt tivi đi rồi lay người Mễ Đóa:

“Dậy ăn cơm thôi.”

Mễ Đóa trong bộ dạng ngái ngủ choàng tay ôm lấy cổ Vương Tử Vũ, anh cũng hết cách chỉ còn biết bế cô vào phòng bếp thôi. Bây giờ chắc chỉ có thức ăn mới đánh thức được cô thôi. Mùi thức ăn thoảng qua cánh mũi khiến Mễ Đóa tỉnh ngủ, trên bàn toàn những món cô thích. Cô nhanh chóng bắt đầu công cuộc ăn uống, Vương Tử Vũ ngồi bên cạnh giúp cô buộc gọn tóc lại rồi dịu dàng nói:

“Ăn từ từ thôi, không ai cướp của em đâu.”

Từ hành động cho đến lời nói của Vương Tử Vũ làm cho Mễ Đóa bất ngờ đến mắc nghẹn. Cô vội vàng cầm lấy ly nước lọc để uống cho trôi miếng gà nuốt vội lúc đó. Cô đúng là không thích ứng kịp với hoàn cảnh này, cô quay sang nhìn anh, mặt anh vẫn lạnh lùng. Cô chợt nghĩ, anh làm sao có thể nói ra lời nói dịu dàng như vậy được chứ. Chắc là cô đang mơ rồi, nhưng giấc mơ cũng thật kỳ lạ, nó rất thật, tóc cô đúng là đã buộc lên rồi.

“Ăn đi.” – Vương Tử Vũ lạnh nhạt nói khi thấy cô đang ngẩn người.

Phải như vậy chứ. Cô có lẽ quen với sự thờ ơ này của anh hơn. Cuộc chiến với thức ăn kết thúc, cô nhanh chóng chạy ra ngoài xem phim còn bát để anh rửa. Anh nói vọng ra ngoài:

“Trong lò vi sóng có bắp rang.”

Nghe vậy cô liền nhanh chóng chạy vào lấy ra vừa xem phim vừa ăn. Vương Tử Vũ rửa bát xong liền lấy laptop xuống ngồi cùng cô. Cô xem phim, anh làm việc, như vậy có chút kỳ lạ nhưng ít ra cũng có không khí của một gia đình nhỏ.

“Tiểu Vũ, em không cần anh phải ấm áp với em, em chỉ cần anh quan tâm em và ở bên em mỗi ngày như lúc này là đủ rồi”. – Mễ Đóa mỉm cười nhìn anh nói.

Anh không trả lời cô nhưng anh tự nói với chính mình: ‘Anh rất muốn ấm áp với em nhưng lại sợ sự ấm áp của anh sẽ mang đến tổn thương cho em.’

Nửa tiếng sau, Mễ Đóa chính thức ôm bắp rang đi ngủ, Vương Tử Vũ để laptop sang một bên, sau đó nhẹ nhàng lấy bắp rang ra khỏi tay cô sau đó bế cô lên phòng anh. Đặt cô nằm xuống giường và đắp chăn cẩn thận cho cô sau đó anh cúi xuống hôn lên môi cô. Cảm giác khi môi anh chạm vào môi cô hoàn toàn khác với khi môi anh chạm vào môi Kỳ Anh. Nó khác ở chỗ nó có hương vị của tình yêu.

“Em không cần phải cố gắng tốt hơn ai cả, chỉ cần em là chính em mới là điều tốt đẹp nhất.” – Anh nói nhỏ vào tai Mễ Đóa.

Tất cả những điều đó, Mễ Đóa có thể cảm nhận được nhưng cô không biết đó là mơ hay là thật nữa. Nếu là giấc mơ, cô ước giấc mơ ấy sẽ mãi không kết thúc…

Trưa hôm sau, ngồi ăn cùng Đan Sa trong căng tin cô chợt nhớ Vương Tử Vũ nói tối nay sẽ về ăn cơm cùng cô. Cô không muốn anh bận rộn cả ngày ở công ty rồi lại còn phải bận rộn với căn bếp vì làm bữa tối cho cô nữa. Nghĩ vậy cô liền gọi điện cho bà Vương: “Mama, tối nấu cơm cho con nha, đi học về con sẽ qua lấy.”

Bà Vương nghe Mễ Đóa nói vế trước đang vui mừng vì nghĩ cô sẽ về ăn cơm cùng gia đình nhưng khi nghe vế sau liền thở dài chán nản. Bà cũng nghe Jun và Đan Sa nói rồi, anh và cô bây giờ cũng đã thân thiết hơn. Nhưng chừng nào anh còn chưa chia tay với Kỳ Anh, bà vẫn còn lo anh lại làm tổn thương cô. Bà Vương nói: “Tối hai đứa qua nhà ăn, gọi cả Đan Sa nữa. Ba mẹ sẽ đợi.”

“Vâng, như vậy cũng được ạ.” – Mễ Đóa nói.

Như vậy ăn xong Vương Tử Vũ cũng không phải rửa bát, nghĩ vậy Mễ Đóa chợt nhận ra, sau này cô sẽ cùng anh chăm chỉ qua đó ăn cơm hơn vậy. Vừa có người nấu cho ăn, vừa có người rửa bát cho luôn.

“Sa Sa, tối qua nhà chị ăn cơm nha.”

“Chị không cần mời, ngày nào em chẳng ăn cơm ở đấy.” – Đan Sa cười nói.

Đan Sa sớm cũng coi ông bà Vương như ba mẹ ruột, ngày nào cũng qua đó ăn trực rồi. Hơn nữa mọi người bên đó cũng rất quý Đan Sa và còn muốn cô dọn đến đấy sống nữa chứ. Nhưng Đan Sa sợ nếu cô đến đó Mễ Đóa sẽ nghĩ lung tung nên cô phải từ chối ngay.

Chiều hôm đó, vừa học xong ca cuối, Mễ Đóa kêu Đan Sa về trước đi còn cô đi có chút việc. Cô đã nhắn tin cho Vương Tử Vũ để nhắc anh về khu biệt lập ăn cơm rồi nhưng cô sợ anh chưa xem tin nhắn nên đã bắt taxi tới công ty đợi anh. Dù sao bây giờ cô cũng không có việc gì làm nên đến đợi anh cũng được. Đến công ty, cô gọi cho anh mấy cuộc nhưng không có người bắt máy. Cô gọi cho Jun mới biết anh về nhà từ sớm rồi, hơn nữa điện thoại của anh để quên ở công ty. Jun mang điện thoại xuống cho cô rồi nói:

“Anh đưa em về.”

“Vâng, nhưng anh có biết tại sao anh ấy về nhà sớm không?” – Mễ Đóa hỏi bởi vì cô đang hy vọng anh về nhà sớm vì để chuẩn bị bữa tối cho cô, chứ không phải vì việc khác.

“Anh không biết nhưng nó nói chuyện điện thoại với ai đó rồi về luôn.”

Cô khẽ gật đầu, điện thoại gia đình để quên ở công ty còn điện thoại công việc thì luôn mang theo. Nếu như người gọi khiến anh vội vàng như vậy có khi nào là Kỳ Anh không? Cô vội xua cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu vì cô không muốn làm ảnh hưởng tới tâm trạng cô. Nhưng chuyện có thể khiến anh vội vàng như vậy ngoài liên quan đến Kỳ Anh ra thì chẳng có chuyện gì khác cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN