Chỉ là vai phụ
Chương 20
“Sao không nghe? Đinh Lãm à?”
Jun nhắc đến tên Đinh Lãm vì cậu nghe Đan Sa nói Mễ Đóa và Đinh Lãm hiện giờ đang có chiến tranh lạnh. Mễ Đóa lắc đầu rồi đưa điện thoại về phía trước Jun rồi nói:
“Số lạ, em không muốn nghe.”
“Là số Tiểu Vũ mà.”
Nghe Jun nói vậy cô mới chợt nhớ ra điện thoại dành cho gia đình của anh đang ở chỗ cô cho nên anh mới lấy điện thoại dành cho công việc để gọi cho cô. Mà cô lại không lưu số dành cho công việc của anh. Chuông reo lần nữa, cô vội bắt máy với vẻ háo hức sắp được gặp anh: “Alo, Tiểu Vũ, em sắp về tới nhà rồi.”
“Anh xin lỗi, tối nay anh có việc bận nên không ăn tối cùng em được.” – Đầu dây bên kia Vương Tử Vũ lên tiếng nhưng sao cô không cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh như vậy chứ.
Nụ cười bỗng trở lên gượng gạo: “Anh đang ở cùng Kỳ Anh à?”
“Ừ, cô ấy bị bệnh không có ai chăm sóc, cho nên…”
“Cho nên anh ở đó chăm sóc.” – Cô cướp lời của anh.
Chị ta bị bệnh anh bỏ cả công việc để ở bên chị ta, còn cô thì sao? Lúc cô sắp chết trong bệnh viện anh còn lên máy bay cùng chị ta ra nước ngoài cơ mà. Anh có phải quá phân biệt đối xử hay không? Cô cúp máy, nước mắt tự nhiên cứ lăn dài trên má. Cô khóc vì tủi thân, khóc vì trái tim chưa kịp lành lại một lần nữa tan vỡ.
Chị ta cũng có ba, có mẹ, có cả người thân bạn bè chăm sóc sao anh lại nói không có ai chứ? Nếu như lấy lý do này để được ở bên chị ta thì cô quả thực không còn gì để nói nữa rồi. Cô quay sang nói với Jun:
“Đưa em về khu biệt lập.”
Jun không hỏi thêm gì, chuyên tâm lái xe về khu biệt lập nhanh nhất có thể. Vừa về đến khu biệt lập, Mễ Đóa liền chạy về phòng, cùng lúc đó Jun nhận được điện thoại của Vương Tử Vũ. “Qua đón Mễ Đóa về khu biệt lập giúp tôi.”
“Tiểu Đóa đang ở đây. Có chuyện gì thế?”
“Kỳ Anh bị bệnh, tôi ở bệnh viện với cô ấy.”
Nghe Vương Tử Vũ nói vậy, đến Jun còn thấy tức chứ đừng nói là Mễ Đóa. Jun cố gắng kiềm chế cảm xúc để không lớn tiếng nói:
“Cậu điên à? Ba mẹ cô ta đâu? Mà cậu cũng gọi về cho ba mẹ cậu luôn đi, tất cả mọi người đều đang chờ cậu về ăn cơm đấy.”
Nói rồi Jun tắt máy. Trước khi xuống máy bay, Vương Tử Vũ nói sẽ chấm dứt với Kỳ Anh nhưng không ngờ lại vẫn dây dưa đến bây giờ. Hai nhân vật chính của bữa tối hôm nay một người thì trốn trên phòng còn một người thì chưa về. Những người còn lại chỉ biết thở dài rồi vui vẻ đi ăn tối. Đan Sa huých tay vào eo của Jun rồi hỏi:
“Hai người họ lại sao nữa vậy?”
“Ăn xong anh kể, nhưng anh nghĩ bọn họ chắc vẫn cần chúng ta se duyên.” – Jun nói.
Ngay ngày hôm sau, nhân lúc Vương Tử Vũ cùng Đinh Lãm đang họp ở công ty, Mễ Đóa rủ Đan Sa trốn học để đến bệnh viện “thăm” Kỳ Anh. Cô muốn xem cô ta rốt cuộc là bệnh giả hay bệnh thật. Dù sao bây giờ cô cũng học gần xong hết rồi, đến trường chỉ để thực hành không cũng chán, chi bằng đi ra ngoài để tìm thú vui thôi. Hơn nữa, tâm trạng cô cũng đang không tốt, muốn tìm một trò chơi để giải tỏa.
Kỳ Anh đang nằm trên giường bệnh nghe thấy tiếng mở cửa liền ngồi dậy vuốt vuốt lại tóc rồi nở một nụ cười thật tươi vì nghĩ người đến là Vương Tử Vũ. Nhưng ngay sau đó nụ cười đã đông cứng lại khi thấy người bước vào là Mễ Đóa. Đã lâu lắm rồi Kỳ Anh không thấy gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của Mễ Đóa .
Nếu như giữa cô và Mễ Đóa không có rào cản là Vương Tử Vũ, có lẽ côi có thể làm chị em tốt với Mễ Đóa rồi.
Đáng lẽ trong trường hợp này, Mễ Đóa nhất định sẽ làm loạn lên như mọi lần khi, nhưng hôm nay Mễ Đóa lại bình thản đến lạ thường làm cho Kỳ Anh vừa sợ vừa khó hiểu. Kỳ Anh hỏi:
“Cô đến đây làm gì?”
Mễ Đóa giơ giỏ hoa quả lên rồi nói:
“Chị thấy người ta đến bệnh viện ngoài thăm bệnh với khám bệnh ra thì còn làm gì?”
“Vậy cô thấy không khỏe ở đâu mà cần đến đây?”
“Tôi đến thăm bệnh chứ đâu có đến khám bệnh.”
Mễ Đóa nói rồi đưa cho Đan Sa giỏ hoa quả, sau đó đi đến bên giường bệnh của Kỳ Anh, làm vẻ mặt nguy hiểm rồi rút một con dao găm trong túi xách ra kề vào cổ Kỳ Anh. Kỳ Anh hoảng sợ muốn đẩy Mễ Đóa ra nhưng lại lo lắng Mễ Đóa sẽ giết mình thật cho nên chỉ biết ngồi im. Giọng nói lộ rõ vẻ lo sợ:
“Cô… cô… cô muốn làm gì?”
“Cô cô cái gì chứ, tôi còn nhỏ tuổi hơn chị đấy.” – Mễ Đóa lạnh nhạt nói rồi tỏ vẻ bất cần sau đó hỏi vô cùng kỳ quặc. – “Chị đọc Tấm Cám chưa?”
Nghe Mễ Đóa hỏi vậy, không chỉ Kỳ Anh không hiểu Mễ Đóa muốn làm gì, đến Đan Sa đứng bên cạnh cũng không hiểu (Au: Tác giả cũng không hiểu luôn, chị đi tìm tình địch thì mang tấm cám ra làm gì chớ?). Mễ Đóa hỏi tiếp:
“Chị thấy Tấm là người tốt hay người xấu?”
“Người tốt.” – Kỳ Anh run run nói.
Mễ Đóa gật đầu, cái biểu cảm ngây thơ của cô càng lúc càng khiến cho đối phương có cảm giác ức chế, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt và thách thách thức:
“Tấm tốt như vậy mà còn giết em gái cùng cha khác mẹ. Còn tôi lại chẳng phải người tốt, chị cũng chẳng phải người thân của tôi. Chị đoán xem tôi cầm con dao và kề trên cổ tình nhân của chồng là muốn làm gì?”
Đan Sa đứng bên ngoài cố nhịn cười khi thấy Kỳ Anh sợ đến mức mặt tái mét ra, cuối cùng thì cô cũng hiểu Mễ Đóa lôi Tấm cám ra làm gì rồi, là để dọa tình địch. Đúng là Mễ Đóa mà, chuyện gì cũng có thể nghĩ ra, bây giờ còn có thể dọa người ta đến mức này chỉ bằng một câu nói nữa chứ. Mễ Đóa nhìn thấy biểu hiện sợ hãi của Kỳ Anh mà trong lòng cảm thấy vô cùng hả hê. Thật là không uổng công cô bỏ học để đến đây mà
“Cô bỏ dao xuống đi, tôi… tôi… tôi nhất định sẽ rời xa Tử Vũ, sẽ không làm phiền anh ấy nữa.” – Giọng Kỳ Anh càng lúc càng run hơn.
Mễ Đóa bật cười, không ngờ cô ta lại nhát gan đến vậy, đổi lại là Mễ Đóa nếu bị người khác kề dao vào cổ, chắc cũng nói thế thôi. Mễ Đóa làm ra vẻ khó xử nói:
“Sao tôi có thể làm thế được? Làm sao có thể nhẫn tâm làm rạn vỡ tình cảm của một cặp đôi ngoại tình công khai như vậy chứ? Hơn nữa dù tôi có bắt chị rời xa chồng tôi nhưng anh ấy lại cứ chạy theo chị thì tôi biết phải làm sao đây? Nói thật, tôi cũng chẳng muốn chia rẽ hai người cho lắm nhưng phiền chị, ngay bây giờ, lập tức gửi cho anh ấy một tin nhắn thoại có nội dung: ‘Tối nay anh không cần đến đâu, em cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi’. Đại loại là như thế.”
“Cô bỏ dao xuống…” – Kỳ Anh nhìn Mễ Đóa để thương lượng cô bỏ dao xuống.
Nhưng Kỳ Anh nói hết câu Mễ Đóa đã lắc đầu rồi, cô rồi lấy điện thoại đưa cho Kỳ Anh rồi trừng mắt nhìn cô ta. Kỳ Anh biết mình dù có không bị bệnh thì cũng không thể chống lại được hai người bọn họ vì bọn họ có dao lại có tâm cơ muốn hại cô, cho nên ngậm ngùi làm theo lời Mễ Đóa. Sau khi chắc chắn Kỳ Anh đã gửi xong tin nhắn thoại cho Vương Tử Vũ rồi, Mễ Đóa cùng Đan Sa lúc này mới bật cười thành tiếng, tỏ vẻ rất đắc chí.. Mễ Đoá giơ con dao đó lên trước mặt Kỳ Anh vẫy vẫy vài cái rồi thản nhiên bóc lớp giấy bạc ra và cắn một miếng nói:
“Chỉ là chocolate thôi mà, sao chị lại phải sợ đến vậy?”
(Au: Tác giả cũng sợ chị quá.)
Kỳ Anh nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Mễ Đóa và Đan Sa, tức không nói lên lời, cô nguyền rủa kẻ đã tạo ra con dao chocolate vô cùng giống dao thật kia khiến cô như biết thành kẻ ngốc. Lúc nãy cô sợ con dao không có khả năng giết người kia sao? Mễ Đóa thấy Kỳ Anh nhìn mình với ánh mắt tức giận liền cười khoái chí nói:
“Kỳ Anh, chị làm nữ chính lâu như vậy rồi có nhận ra điều gì không? Nữ chính luôn thua nữ phụ ở phương diện độc ác. Tôi cũng chẳng muốn tranh giành vai nữ chính với chị làm gì nhưng tôi cũng muốn cho chị biết, nữ chính và nam chính chưa chắc đã ở bên nhau mãi mãi đâu.”
Nói rồi Mễ Đóa vẫy tay chào rồi quay lưng đi trước, Đan Sa nhìn giỏ hoa quả rồi xách theo nói:
“Hầy… đồ ăn phải để người ăn chứ để động vật ăn thì có chút lãng phí.”
Kỳ Anh nghe vậy liền siết chặt hai tay lại sau đó hất hết mọi thứ xung quanh rồi hét lên như một kẻ điên. Ai nói nữ chính sẽ thua nữ phụ ở phương diện độc ác chứ? Kỳ Anh nhất định sẽ cho Mễ Đóa biết, cô nhất định không thua Mễ Đóa ở mặt nào, từ lương thiện cho đến độc ác. Kỳ Anh nghiến răng rồi siết chặt tay và tự nói với chính mình: “Muốn đấu với tôi sao? Mễ Đóa cô còn non lắm. Tôi chắc chắn sẽ không thua cô đâu.”
Đan Sa nhắn tin cho Jun: ‘Triển khai kế hoạch A đi, em xử lý xong vụ Kỳ Anh rồi’. Lúc nãy không kịp quay video nhưng cũng ghi âm được một đoạn nên Đan Sa gửi luôn cho Jun, Đan Sa thầm nghĩ Jun chắc chắn sẽ rất bất ngờ khi người xử lý là Mễ Đóa. Càng lúc Đan Sa càng thấy Mễ Đóa càng khó đoán hơn, có lúc thì ngây ngây ngốc ngốc, có lúc lại mưu mô đáng sợ. Đây liệu có phải là trưởng thành sau khi vấp ngã không?
Nhưng kế hoạch A còn chưa triển khai đã thất bại bởi vì cuộc họp của bọn họ kéo dài đến tận hơn 9 giờ tối. Dù không đi chơi công viên như kế hoạch nhưng cả bốn người vẫn ăn uống no say tại nhà Vương Tử Vũ. Nhìn Jun và Đan Sa say đến mức lăn ra ngủ ở dưới sàn, Vương Tử Vũ liền đẩy Mễ Đóa lên phòng rồi nói:
“Kệ bọn họ.”
Mễ Đóa quay sang nhìn anh, anh vốn đâu phải một người máu lạnh vô tình đâu sao mà nhẫn tâm để cho hai người kia ngủ ở đất vào trời lạnh như vậy? Mễ Đóa cau mày nói:
“Hình như phòng em vẫn chưa sửa đèn, hay là cho hai người họ lên phòng em ngủ, còn em qua phòng anh ngủ.”
Vương Tử Vũ nghe vậy liền nói:
“Anh không thích có đàn ông ngủ trong phòng em.”
Nhà anh dư phòng cho hai người họ nhưng căn bản là anh không thích lãng phí phòng cho hai kẻ dám coi nhà anh như quán rượu rồi nhậu đến say mềm người thế kia. Mễ Đóa nghe anh nói vậy chưa hiểu cho lắm nhưng cũng mặc kệ bởi vì cô nghĩ anh sẽ không ghen vì cô đâu.
“Nhưng mà trời lạnh như vậy, cho họ ngủ đất có phải quá đáng không?” – Mễ Đóa bị Vương Tử Vũ lôi lên phòng liền quay đầu lại nhìn hai người kia với ánh mắt đồng hỏi.
“Họ khác tự biết làm ấm cho nhau.” – Vương Tử Vũ thờ ơ nói.
Mễ Đóa lườm Vương Tử Vũ, anh nói cái gì cho cô dễ hiểu được không? Ngay cả chăn cũng không cho họ thì họ làm ấm cho nhau kiểu gì? Anh có phải quá vô lý rồi không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!