Hoa Lệ Giai Nhân Khuynh Thành
Chap 1- Thất Công Chúa
Nàng nhớ hôm qua nàng nhảy xuống vực,lý ra đã…
Đứng dậy, cảm thấy trên người kì kì, nhìn xuống. Nàng là đang vận cái trang phục gì đây. Cái này là cổ trang đi. Nhưng nơi đây lạ lẫm quá.
Nàng đi tới đi lui xung quanh tìm sự giúp đỡ…. nhưng ngay cả bóng người cũng không có, bây giờ phải như thế nào. Đi men theo dòng suối rồi lại cứ đi theo dọc cây cỏ. Đi 1 lúc cuối cùng cũng tìm thấy đường chính.
Nàng đứng giữa đường nhìn ngó xung quanh.
“Hí… cộc cộc”
”Sao vậy”-Tiếng nói trong trẻo vang lên sau lưng nàng,bàn tay trắng trẻo mịn màng nhẹ vén tấm rèm kiệu lên.
”Có người chắn đường thưa thất công chúa”-Tên đánh ngựa bẻn lẻn nói rồi nhìn nàng ( Tử Băng).
”Hửm? Tỷ tỷ tiên nữ, sao tỷ lại đứng ở đây vậy?”
Nàng quay lưng nhìn về tiếng nói phát ra ở sau. Thì ra là một tiểu oa nhi 5,6 tuổi.
”Tỷ tỷ, nhìn tỷ như vậy là muốn đi kinh thành đi, từ đây đi bộ tới kinh thành cũng rất là xa nha~, ta liền giúp tỷ một đoạn.”-Tiểu oa nhi mỉm cười nói, dáng vẻ ngây ngô bảo người đỡ nàng lên kiệu.
”Cảm ơn.”-Nàng nhàn nhạt đáp.
Đi suốt dọc đường nửa canh giờ nhưng cũng chưa thoát ra khỏi rừng. Ngẫm 1 chút, nàng là sau khi nhảy xuống vực liền được thứ gì đó đưa tới nơi xa lạ này.
Nàng bình tĩnh sắp xếp suy nghĩ, đây chính là cổ đại đi.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ tên gì? Ta tên Yến Tử”-Đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ mận, còn có hai gò má phiếm hồng. Chớp chớp đôi con ngươi nhìn nàng.
“Ta họ Tâm tên Tử Băng”-Đây là tên mà tổ chức đặt cho nàng, muốn nhắc nàng không nên suy nghĩ đến chuyện tình cảm hay đại loại là vậy.
“Tâm Tử Băng….. Tâm Tử Băng, Tên rất lạnh nha~”-Yến Tử ôm người run nhẹ một cái.
“Oa nhi, đây là đâu?”-Nàng quay sang hỏi Yến Tử.
“Hửm? Ta tên Yến Tử mà. Đây chính là Nam Hoàng nha, tỷ tỷ là từ đâu tới vậy, hiện giờ mà còn hỏi cái này” – Yến Tử chu chu môi nói, trên người vận một bộ hồng y, tóc được bối lên hai bên đầu, nhìn rất đáng yêu.
“Vậy ngươi biết được cái gì liền nói hết cho ta nghe”
———————
Trong một tẩm điện xa hoa,cách nơi nàng mấy trăm dặm. Một thân trường bào uy nghiêm, nửa ngồi nửa năm trên nhuyễn tháp,tay cầm một quyển binh thư, con ngươi không rời.
“Hoàng Thượng, thất công chúa lúc nãy đã cho một người lạ mặt lên kiệu, Có cần….”-Một tên hắc y nhân quỳ trên mặt đất ngước nhìn thân ảnh trước mặt.
“Cứ tiếp tục đi theo tiểu công chúa, chú ý nhất cử nhất động của tên đó, đừng để bất trắc gì.”-Âm thanh trầm trầm, lại khiến người ta phải dè dặt.
Nếu Yến Tử ở đây sẽ liền hô lên ”Đó chính là hoàng huynh anh tuấn ngời ngợi của ta đó.”
——–Trở lại với Tử Băng——
“Ưm ưm”-Yến Tử gật gật cái đầu.
“Đây là Nam Hoàng, lúc nãy đã nói cho tỷ rồi. Đại Lục này còn có Tây Hoàng, Bắc Hoàng , Đông Hoàng và những nước nhỏ xung quanh nha~.”
“Ta nói tỷ nghe, Nam Hoàng chính là kinh đô vải, gồm rất nhiều rất nhiều loại, như tơ tằm mà ta đang mặc này, rất mềm và mịn”.
Yến Tử thao thao bất duyệt, đưa tay sờ nhẹ y phục.
“Vậy ta hỏi ngươi, hoàng đế của Nam Hoàng là ai?”-Nàng nhìn Yến Tử lạnh giọng hỏi.
“Ui…. cái này mà tỷ cũng không biết sao, tỷ từ trên trời rơi xuống hay là từ đất nước nào tới đây vậy.”- Tiểu oa nhi nhìn nàng như nhìn vật thể lạ, kinh hô kêu lên.
Mà nói cũng đúng, nàng chính là không biết. Càng đúng hơn là nàng bị đưa từ thế giới khác tới đây. Thấy nàng bình thản không nói, Yến Tử liền nói tiếp.
” Chính là Nam Đế Dạ phong độ anh tuấn, văn võ song toàn, biết bao nhiêu người muốn lấy làm phu quân. Lại càng không ham mê tửu sắc.”
Yến Tử kể liền quên luôn bản thân là đang nói chuyện với nàng,nhưng mà… nói như vậy có quá hay không.
Không phải đại đa số những hoàng đế đều là già nua xấu xí sao? Cái gì mà phong độ anh tuấn chứ.
Nếu không thì cũng chính là loại ham mê tửu sắc, không thì cũng chính là loại dục đốt cần chữa. Có ai nói không phải? Hậu cung ba nghàn giai nhân, một ngày không một người thì cũng là hai, ba người đến thị tẩm.
Không thất tình lục dục? Lừa con nít sao. Nói đến đây không khiến nàng cười lạnh, trong đáy mắt hiện lên khinh bỉ, toàn là lừa người.
“Hừ, người vì sao lại hiểu rõ hắn như vậy.”
“Tất nhiên là phải hiểu rồi, huynh ấy là hoàng huynh của ta mà.”-Yến Tử vỗ tay cười cười nói.
“Hoàng huynh? hắn ta là người hoàng thất. Nếu ngươi và hắn có quan hệ, vậy ngươi cũng là hoàng tộc.”-Nàng nghi ngờ nhìn tiểu oa nhi mở miệng nói.
” Đúng nha~, ta chính là thất công chúa, xinh đẹp ngời ngợi, khuynh quốc khuynh thành. Người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở khiến ai ai cũng thích.”
Yến Tử khoa trương nói, còn khoa tay múa chân. Khóe môi nàng bỗng giật giật. Tự luyến như vậy là gien di truyền đi, phải không?
Khoảng 1 khắc sau, xe ngựa cuối cùng cũng đã tới kinh thành. Đúng là rất náo nhiệt, người người đều vận trang phục rất bắt mắt.
“Oa nhi, dừng xe”.
“Sao vậy tỷ tỷ”-Yến Tử nhăn mi, giọng có chút khẩn trương. Nàng là còn muốn cùng nói phiếm với tỷ tỷ xinh đẹp nha~.
“Đã đến kinh thành rồi”-Nàng nhìn Yến Tử mở miệng nói.
“Dừng bước đã,ta có cái này cho tỷ”-Yến Tử lấy dưới góc ghế ngồi một chiếc nón che mặt.
Là một chiếc nón tre, có mảnh vải voan bao quanh.
Nàng khó hiểu nhìn vật trên tay Yến Tử.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ mang cái này vào đi, đừng để người khá nhìn thấy dung nhan của tỷ nha, nếu không……. hậu quả ta không dám nghĩ đâu”
“Đa tạ”-Nàng đeo lên rồi bước xuống xe ngựa.
Yến Tử nhìn theo bóng lưng nàng, chống cằm rồi cười cười.
Tiểu tỷ tỷ là rất thú vị nha~. Cái tính này rất giống hoàng huynh của nàng, ngôi vị hoàng hậu liền có người kế vị rồi, như vậy thì tỷ tỷ sẽ có thời gian chơi ta nhiều hơn.
Đúng là một ý kiến hay.Lúc nãy đưa nón cho tỷ tỷ quả thật không tồi, phòng lang phòng sói trước cho hoàng huynh vẫn hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!