Hoa Lệ Giai Nhân Khuynh Thành
Chap 3- Chuẩn bị tỉ võ
“Kẹo hồ lô đây…”
“Màng thầu nóng hổi vừa thổi vừa ăn đi…”
“Các công tử, vào đây đi nào…”
Tiếng mời gọi khách nhộn nhịp. Đôi mắt nhìn xung quanh. Vừa đi vừa nghĩ cách kiếm tiền.
Chợt thấy 1 bóng đen lao tới trước mặt, chưa kịp né ra đã va phải vòm ngực rộng lớn và săn chắc.
“Xin lỗi xin lỗi, tiểu thư, cô không sao chứ.”-Một gương mặt xám lại gần nàng, bàn tay to lớn liền câm tay nàng hỏi han.
“Xích ra một chút… Đừng có sờ bậy”-Nàng trừng mắt nhìn hắn, vùng tay ra.
Nam nhân này là hái hoa tặc sao, cưz xích lại rồi cầm tay nàng, đúng là không có tiền đồ. Nam nhân một bộ bạch y, tóc thả tùy ý trên vai nhưng không làm mất đi sự tao nhã, nho nhặn, hắn đờ người ra,’ sờ bậy?’.
Có lầm không vậy, hắn là đang hỏi thăm nàng nha, cũng không phải lúc đó hắn vấp phải nàng nên mới hỏi han, vậy mà…
“Tiểu thư, ta là muốn xem xem cô có bị đau ở đâu không thôi, chứ không phải là cái loại mà cô nói đâu”-Hắn có chút nghiến răng cười nói.
Tuy không nhìn thấy mặt nàng sau chiếc mạn che mặt, nhưng hắn cảm nhận được người trước mặt thật sự là một mỹ nữ khuynh quốc.
“Ngươi là loại gì liên quan đến ta?… Hảo tránh đường”
“Này, nha đầu cô vừa vừa thôi nhé, ta cũng đâu co đắc tội gì cô, cô cần gì dùng thái độ như vậy.”- Hắn cau mày, cầm tay xoay người nàng đối diện lại với hắn.
“Nam nhân ở đây đều phóng khoáng như vậy?, Hở một chút liền động tay động chân, ngươi đến kì động dục sao”-Nàng vung một quyền vào tay hắn, hắn ăn đau thả tay nàng ra.
“Cô…”-Hắn chưa nói hết câu đã không còn thấy bóng dáng lúc nãy đâu nữa.
“Aiiii… tức chết bổn công tử rồi. Hảo một cái tiểu nha đầu chết tiệt, đúng là ra ngoài không xem ngày mà”- Hắn tức tối bỏ đi.
——————
Hắn vừa về đến Sơn Trang, liền ngồi vào ghế rót một chum trà uống cạn, thở phì phì.
“Ca, huynh sao vậy, là vừa mới ăn phải bã chuột sao”-Nguyệt Tú đi vào từ cửa chính, 1 thân xanh dương ngồi xuống ghế.
“Hay là bị cô nương nhà nào từ chối vậy”
“Đừng có mà nói lung tung, muốn thêm dầu vào lửa sao”-Nguyệt Tinh đặt chum trà xuống, quay sang liếc nhìn Nguyệt Tú.
“Aidaz… Vậy là đệ đoán đúng rồi sao, huynh giận dữ như vậy cũng không giúp ích gì. Nói cho đệ nghe, đệ liền giúp huynh giải quyết.”-Hắn lại cứ tiếp tục lải nhải khiến khí nộ tróng người Nguyệt Tinh dâng lên
“NGƯỜI ĐÂU”-Nguyệt Tinh hô to, lập tức Lưu tổng quản đi vào.
“Có chuyện gì căn dặn lão nô sao Các chủ”
“Hai ngày sau, lập tức mở hội ‘Tỷ võ chiêu thân’ cho Nhị công tử Sơn Trang. Điều kiện nữ tử võ nghệ song toàn đều tuyển hết”-Nguyệt Tinh khẽ nhấc môi cười, đây là trả thù việc lúc nãy.
“Dạ, lão nô liền đi sắp xếp, cáo lui”-Lý tổng quản cúi người một cái liền đi ra.
“Ca … huynh…huynh…”-Nguyệt Tú nãy giờ nghe xong mới tiêu hóa được lời đại ca mình nói.
Nếu lúc trước huynh ấy mở hội “Tỷ võ chiêu thân phiên bản nam nhân” cho các huynh đệ trong sơn trang, hắn sẽ không ý kiến gì mà còn muốn xem kịch nha.
Nhưng hiện giờ người bị đưa ra màn ‘đấu giá’ là hắn nha. Chuyện này không phải nói được là được đâu, hắn cũng không muốn làm nạn nhân tiếp theo của đại ca mình đâu.
“Ca, huynh liền gọi Lý tổng quản vào nói chuyện lại đi, ta là không hứng thú với chuyện tỷ võ này đâu. Ca chưa có nương tử thì sao ta dám có trước chứ, phải không?”-Hắn nhìn Nguyệt Tinh nói, ra sức thuyết phục.
“Cũng đúng nha…nhưng mà đệ nhìn xem, ai ai trong Sơn Trang cũng đều đã có nương tử, cũng đã có hài tử. Mà bọn họ đều là một tay ta kết duyên. Ta phận là bà mai, à không, công tử đẹp trai mai nên sẽ chờ đến khi ai nấy đều có gia đình, bao gồm cả đệ nữa. Thì ta mới dám kiếm nương tử nha.”-Nguyệt Tinh nói như vậy chính là không muốn thay đổi quyết định. Nói lâu như vậy cũng như không.
Hừ…. Nguyệt Tú hậm hực bỏ đi.
Nàng sau khi rời đi, liền đi vào một khách điếm hoang sơ nhỏ ở đó.
“A… cô nương, mời ngồi mời ngồi, không biết cô nương dùng gì.”-Một vị đại thẩm đi ra, vẻ mặt hớn hở đón tiếp.
“Ta muốn kiếm ngân lượng”
“Hả?! Vậy thì đi đi, chỗ bọn ta không mướn người làm ,nếu có thì cũng không có tiền trả đâu, “-Vị đại thẩm vừa nghe lời nàng nói liền xua đuổi đi. Chính là sáng nay đã ế khách rồi, còn bị làm phiền như vậy.
“Vậy làm cách nào để kiếm tiền?”-Nàng hỏi vị kia, nhíu nhíu mi.
“Nếu có cách kiếm tiền dễ như vậy thì ta còn ở đây làm sao. Cô nương hảo đi đi, chỗ bọn ta còn làm ăn buôn bán nữa.”- Vị đại thẩm liền đẩy đẩy người nàng, bảo nàng rời đi. Nhưng nàng chính là không muốn, chưa có ngân lượng thì làm sao chuộc lại vòng của mẫu thân chứ.
“Kh..Khoan đã…”
“Có chuyện gì vậy Lý thẩm”-Trên lầu vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, giọng nói như chim hót, thật êm tai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!