Trịnh Hoạn Trúc, anh đến rồi. - Văn án:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Trịnh Hoạn Trúc, anh đến rồi.


Văn án:


Văn án:

Kỳ tích là gì?

Gặp hắn chính là một loại kỳ tích của chính nàng.

Giống như chuyện mà ngươi ngỡ cả đời không thể nào chấp nhận được, lại vì hắn mà vui vẻ chấp nhận.

Giống như đi trên một chuyến xe buýt xốc xuẩy, nhưng người ngươi say là hắn chứ không phải xe.

Giống như một cuộc tình đơn phương cứ ngỡ rơi vào dĩ vãng, lại được người kia hồi đáp.

Kỳ tích có lẽ là thế.

“Ước gì, có thể ở cạnh anh thật lâu. Anh nghĩ hai chúng ta khi về già ai sẽ đẹp hơn, sẽ phúc hậu hơn? Hơn nữa tưởng tượng ra cảnh anh và em ngồi trên xích đu đung đung đưa đưa, xung quanh con cháu nói cười. Đúng là viễn cảnh của sự hạnh phúc mà.”

Yêu là gì? Là nhiều hơn cả thích.

Yêu là gì? Là hắn.

“Em và anh sẽ là chúng ta.”

“Ừ.”

“Anh không hiểu. Em và anh sẽ là chúng ta, chúng ta là một, chúng ta không thể thiếu một, chúng ta sẽ luôn mãi mãi.”

Tim kề tim, ngọn lửa tình ta vẫn mãi cháy.

” Đừng bao giờ rời xa nhé ? Nắm lấy tay em, cùng em đi một đoạn đường hạnh phúc nhé. “

Bụp, ngọn lửa đó vụt tắt. Đó là cơn ảo mộng mà hắn lưu luyến nhất nhất cuộc đời này. Nếu có thể, hắn nguyện mãi ở trong mộng, xung quanh có núi, có nhà và có nàng…

” Cô gái ngốc, chẳng phải em từng hứa chúng ta sẽ luôn luôn là chúng ta sao ? ”

” Mẹ tôi nói đúng tất cả đàn ông trên đời này đều là đồ khốn, cả anh cũng vậy. Tại sao anh lại có thể làm như vậy? Cả cuộc đời tôi sai lầm lớn nhất là đã tin tưởng anh. Mau quay về đúng vị trí của mình đi, từ nay đừng cố làm người khác tổn thương bởi anh nữa.”

Hắn vượt khỏi giới hạn của bản thân. Bóng hình hắn ngược với ánh trăng, bóng lưng chơi vơi, cô độc. Hắn tìm nàng, giữa khắp mọi ngõ ngách của ánh trăng, như một tên điên đang muốn lật tung thế giới, tìm ở thiên hà mênh mông.. vẫn cứ tìm. Chạy xuyên qua cánh rừng bạc ngàn, chạy xuyên qua mọi hiểm nguy, chạy xuyên qua tất cả đau khổ, được gặp nàng mọi thứ đều bay theo khói mây.

” Có thể cho anh một chút thời gian không ? Mười phút .. à không một phút thôi cũng được. Anh muốn nói: Anh yêu em. Cả cuộc đời anh đều yêu Trịnh Hoạn Trúc, đến chết cũng yêu Trịnh Hoạn Trúc. ”

” Vậy anh chết đi, có lẽ tôi sẽ tin. ”

Chúng ta cả hai đều là một, sao có thể thiếu một ai đó. Nếu thiếu rồi, chúng ta vốn không còn nữa.

Nỗi nhớ.. thật đáng sợ, nó như một liều thuốc kịch độc, đau đến tê tâm liệt phế, càng để lâu càng ngấm vào lục phủ ngũ tạng, tê dại, đau đớn, thống khổ dằn xé đầu óc lẫn con tim. Nỗi nhớ .. thật đáng sợ, nó có thể giết chết một con người.

” Em xin lỗi. ”

Mình đã.. lạc nhau rồi?

Đứng ở nơi đốm lửa tàn chỉ còn lại tro, ánh mắt hắn vẫn rất thâm tình, cả người hắn run lên, hai tay bấu chặt vào gấu áo . Hắn dường như muốn áp chế lại cảm xúc đang dâng trào bên trong mình. Hắn nói không thành tiếng, âm thanh của hắn gượng lại ở cổ họng, rất lâu sau giống như chỉ còn có thể nghe thấy âm thanh của không gian chèn ép, mới nghe được một câu nói nhẹ như tênh, giống như đang nói với bản thân, hoặc là nói với một ai đó trong tim hắn:

” Trịnh Hoạn Trúc, anh đến rồi. ”

” Anh đến rồi đây. ”

Tình yêu …

Vô cùng hạnh phúc, cũng vô cùng tàn nhẫn .

Trịnh Hoạn Trúc hai tay chống cằm ánh mắt ngẩn ngơ mê đắm nhìn đám con trai đang đá bóng hăng say ở mảnh đất trống đối diện, miệng còn chẹp chẹp vài cái biểu tình, sau đó dường như không khống chế nỗi sự quyến rũ nuốt nước bọt vài lần, rồi quay sang Thu Hương ngồi bên cạnh không khỏi biểu tình:

“Không phải là quá dễ thương sao ?”

Thu Hương trầm ngâm nhìn Trịnh Hoạn Trúc, song lại nhìn về phía sân bóng trong đầu toàn dấu chấm hỏi: “Dễ thương ?” Có chỗ nào dễ thương khi nhìn một đám con trai với thân mình tràn đầy mồ hôi. Là quyến rũ, quyến rũ đấy bà cô trẻ.

Đè nén xuống những cảm xúc đang sắp bùng nổ, Thu Hương khó hiểu hỏi: ” Là ai dễ thương? Ý cậu là …”

“Ứ ừ … dễ thương là cái bình nước hình pikachu của cô gái ngồi cổ vũ kia đang cầm !!! Bọn con trai vô vị đó dễ thương ? Hừ còn lâu tớ mới khen. Chẳng lẽ cậu còn mơ mộng gặp nam thần như trong ngôn tình à, như là “cô gái này thật thú *zị* ?” Thôi đừng làm tớ buồn cười nữa. Hahaha…”

“CÂM MIỆNG —“

Nụ cười là để diễn tả hạnh phúc, chứ không phải để bày tỏ nỗi đau..

– Trịnh Hoạn Trúc, anh đến rồi. ( ĐLT ) – GẦY BÉO –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN