Câu chuyện của chúng ta
Chương 1: Mượn rượu tỏ tình
Ngồi một lát cho thanh tỉnh, Thanh Trúc miễn cưỡng đi vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi học. Tới bếp để pha một cốc nước chanh muối uống cho giải rượu, cô bị một tờ giấy nhớ ở cửa tủ lạnh thu hút liền đi tới đó xem.
“Anh nấu cho em nồi cháo, tỉnh rượu thì đun lại là ăn được”. Đọc xong nội dung tờ giấy, Thanh Trúc cảm thấy bản thân mình sắp không ổn rồi. Bảo sao từ lúc tỉnh đến giờ cô cứ thấy mình quên chuyện gì đó, hóa ra là quên chuyện tối qua sau khi đã uống say.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Hôm qua… hôm qua cô đã… aizz!!!.
Đúng lúc có tiếng chuông cửa kéo Thanh Trúc từ trong mớ rối rắm ra. Cô hơi ủ rũ đi ra mở cửa. Thấy rõ người ở cửa cô không khỏi vui mừng kéo người vào nhà.
“Cậu đến thật đúng lúc”.
Minh Nguyệt không hiểu gì cả, mù mịt nhìn Thanh Trúc: “Hả?”.
“Tớ có việc cần cậu. À, mau vào đây ăn sáng luôn, chúng ta vừa ăn, vừa nói”.
Thanh Trúc đun lại nồi cháo sau đó múc ra cho cô bạn thân một phần. Mùi thơm nức mũi của bát cháo khiến Minh Nguyệt không chờ được đến lúc nó nguội mà cầm thìa lên chiến đấu ngay. Cô nàng vừa ăn vừa hỏi:
“Rút cuộc cậu có chuyện gì mà nhìn như mất sổ gạo vậy?”.
“Tớ… tớ hôm qua đã tỏ tình với anh Hoàng Thiên”.
Minh Nguyệt dừng mọi động tác: “Hả?”.
Thanh Trúc thuật lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua cho Minh Nguyệt, không bỏ sót một chi tiết nào cả. Nghe xong, Minh Nguyệt đưa ra một kết luận: “Vậy là hôm qua cậu mượn rượu tỏ tình?”.
“Có thể cho là vậy”.
Minh Nguyệt đưa tay chống cằm: “Tại sao anh Hoàng Thiên lại không mượn rượu làm càn với cậu nhỉ?”.
Nhìn cô nàng Minh Nguyệt thục nữ, hiền lành, dễ gần và vô hại vậy thôi, chứ không hề trong sáng chút nào đâu nhé. Dù chưa yêu đương nhưng phim hàn, ngôn tình, đam mỹ, đủ các thể loại cô ấy đều đã kinh qua. Vậy nên cô nàng này cái gì cũng biết, nắm cực rõ mà độ đen tối thì tại hạ xin nhận không bằng.
“Đọc ít ngôn tình thôi. Anh ấy là chính nhân quân tử đó”.
“Xì, thời đại nào rồi. Giờ làm gì còn tồn tại đàn ông tốt như vậy chứ?”.
“Vậy tại sao anh ấy không làm càn”.
Minh Nguyệt nhìn Thanh Trúc một lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu tỏ vẻ: “Thân hình cậu chỗ cần lồi không lồi, chỗ cần lõm không lõm cũng có thể cậu quá xấu đến dùng tạm người ta cũng không muốn”.
“Đóng cửa, thả chó. Lucky mau tiễn khách”.
“Chị, em biết sai rồi. Bình tĩnh, bình tĩnh. Có gì từ từ nói”.
“Hứ. Nhân phẩm của Hoàng Thiên rất tốt, nếu không tớ đã không thích anh ấy rồi”.
“Người tình trong mắt hóa tây thi”.
“Được như vậy đã tốt. Anh ấy không tỏ thái độ gì sau khi nghe tớ tỏ tình cả, nói mỗi một câu “Lần sau không cho em uống rượu nữa”. Chưa tỏ tình vẫn còn có thể làm bạn bình thường, giờ tỏ tình rồi đến bạn cũng không làm được. Làm sao đối mặt với anh ấy đây, chẳng lẽ lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không nhớ gì cả”.
“Cũng không phải là không thể đối mặt. Anh ấy không quản đường xá, nửa đêm còn đến quán ăn vác cậu về lại còn nấu cháo. Bạn bè không chu đáo vậy đâu. Hoặc có thể người ta cho rằng cậu uống say ăn nói lung tung nên không cho là thật”.
“Cậu có thể không đả kích tớ có được không? Tớ lúc đó thần trí vẫn tỉnh táo, nếu không đã không nhớ rõ được như vậy. Tớ là mượn rượu tỏ tình mà thôi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!