Tình Yêu Mù Quáng!
Chap 1: Chỉ dám từ phía nhau nhìn anh!
Bắt đầu vào mùa đông, những cơn gió se lạnh ngày càng nhiều, lạc giữa màn đêm đen thẳm chính là căn biệt thự to lớn, khang trang, ánh sáng từ biệt thự phát ra làm sáng một vùng rộng lớn.
Hiện tại đã hơn một giờ sáng nhưng Diệp Tâm một chút cũng không thấy buồn ngủ. Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh,đứng lặng người nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời thật đen tối, đen như chính cuộc sống hiện tại của cô, mà cô tựa như chỉ là một mặt trăng bé nhỏ, cố tỏa sáng giữa bầu trời đen ấy.
Đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, cả người nhỏ nhắn của cô có chút run rẩy , đôi mắt thấm đượm bao phần chờ mong,cơ thể cũng hiện ra một phần căng thẳng.
Cánh cửa mở ra, mang cả không khí se lạnh và hương thơm từ người đó vào, cô thoạt sửng người.
Anh uống khá nhiều rượu, cả người cao lớn rắn rỏi lảo đảo đi đến ghế. Cô thấy vậy, lo lắng đi nhanh đến đỡ anh, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc.
Thân hình to lớn của anh được cô đỡ ngã lên ghế sofa, nhăn mày, đưa tay lên xoa huyệt thái dương, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, 2 nút trên không cài để lộ ra lồng ngực săn chắc.
Gương mặt anh dưới ánh đèn pha lê càng thêm phần tuấn tú, bờ môi mỏng kiêu hãnh, lạnh lùng ngầm lộ ra khí chất mạnh mẽ khẽ mím lại.
Cô thấy anh khó chịu, liền đi nhanh vào nhà bếp pha cho anh ly trà giải rượu, sau đó mang đến, ngồi xuống ghế nhưng vẫn cố gắng giữ khoảng cách với anh, cô sợ ngồi gần sẽ khiến anh càng thêm khó chịu.
Anh nhìn cô rồi đưa tay ra lấy ly trà, vừa đưa lên uống một ngụm, vẻ mặt có chút bất thường, anh nhíu chặt lông mày, tay nắm chặt ly trà, cô nhìn anh im lặng như thế bất giác khẩn trương, tay nắm lại thành nắm đấm, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đột nhiên anh cầm ly trà ném xuống đất, thủy tinh va chạm với mặt đất vang lên tiếng động lớn, mảnh thủy tinh văng khắp sàn nhà, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào cô.
” Ngay cả một ly trà thôi cô làm cũng không xong? Thế nào? Cuộc sống ở đây quá sung sướng khiến cô quên luôn cả việc động chân động tay vào mấy việc nhỏ nhặt này sao?
” Em không….”
Giọng cô có chút khàn khàn, xem lẫn một chút lo sợ.
” Thôi được rồi, tránh khỏi tầm mắt của tôi đi, đừng ở đây khiến tôi càng thêm ghê tởm cô”
Anh lạnh lùng nói câu châm chọc, sau đó đứng lên, nghiêng ngã đi lên phòng tắm, đi được vài bước, anh dừng lại, quay người nhìn cô:
”Đừng có ở đó như pho tượng, nhanh lên phòng lấy quần áo mang vào cho tôi!”
Cô im lặng nhìn anh một chút, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng, trở về phòng lấy quần áo đưa, sau khi mang vào cho anh, cô đi đến tắt điện, im lặng đi về phòng ngủ, cả căn biệt thự đang phát sáng phút chốc trở thành một màu đen âm u.
Cô nằm một góc giường, kéo chăn đắp lên người, xoay người vào trong tường, khoảng 5 phút sau, cửa phòng tắm mở ra, anh đi ra ngoài, hướng thẳng đến cửa sổ, lấy thuốc ra châm lên một điếu, hít vào rồi nhả ra làn khói mờ mờ ảo ảo kia.
Sau khi hút xong điếu thuốc, anh quay lại giường, cô cảm nhận một bên giường lún xuống, cố gắng giả vờ như mình đã ngủ.
Đêm khuya, sau khi nghe tiếng anh đã thở đều đều, lúc này cô mới dám thở mạnh, lật người lại, nhìn bóng lưng anh quay về phía mình.
Trong phòng không mở đèn, cô dựa vào một chút ánh sáng mờ ảo rọi vào trong khe hở rèm cửa sổ. Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, cô bất giác có chút đau đớn, rõ ràng đây là người cô yêu nhất, đang gần cô nhất nhưng lại không thể chạm vào, hơi ấm quen thuộc như thế nhưng lại vô cùng xa lạ. Chính cô cũng không thể ngờ được rằng, người đàn ông này lại là chồng của mình, cô lại càng không ngờ rằng, anh và cô lại chung sống với nhau.
Khóe mắt bỗng nóng lên, từng giọt lệ khẽ rơi trên gối, cô thật sự cảm thấy chua xót, rõ ràng cô là người yêu anh hơn cô ấy, quan tâm anh hơn cô ấy, và quan trọng hơn hết là cô không phản bội anh như cô ấy.
Nhưng tại sao? Cô gái đó ra đi, anh lại một mực hận cô? Hận vì sự xuất hiện của cô mà cô ta bỏ rơi anh, hận vì cô ở bên cạnh anh, nhưng anh đâu biết, sự thật đằng sau sự lừa dối lại đau đớn như thế nào? Cô không dám cho anh biết sự thật, bời vì cô sợ, sợ anh sẽ không chịu được mà suy sụp.
Nhưng cô càng giấu kín, anh lại càng hận cô!
Kỷ Thần à, em chỉ cần anh yêu em một chút thôi, không cần bằng một nữa của cô ấy, em cũng thấy mãn nguyện rồi, để em cảm thấy, sự hy sinh của mình không phải là vô ích!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!