Lệ Tử Đằng - Hoàn
Mãi mãi không chia lìa
Năm đó, chàng vừa lên năm, tất cả những gì ta làm chàng đều thấy đều biết. Sau khi ta mang giấu chàng khỏi đám yêu ma Bức Ách, nuôi dưỡng chăm sóc chàng hết lòng nhưng…
“A Khang, chàng có thích mấy con cá này không?”
A Khang đứng từ xa nhìn ta, trong tay cầm một cục gạch to, nét mặt hoảng sợ nhưng vẫn đủ bình tĩnh để đe dọa ta: “Trả phụ thân, mẫu thân và ca ca lại cho ta. Không ta sẽ giết chết ngươi!”
Trong tay ta cầm một giỏ cá tươi, khuôn mặt cũng cười rất tự nhiên, nhưng lòng lại quặn lên từng cơn. Xin chàng hãy hiểu cho ta, chỉ một đời này thôi… ta…
Dợm bước, ta định đến cạnh chàng, nhưng A Khang lại ném cục đá to về phía ta bằng tất cả sức lực của mình. Viên đá to ném trúng trán, thịt rách một mảng rõ to, máu chảy không ngừng. Thế nhưng ta vẫn không hề đau, khóe môi nâng lên mang theo ý cười nhưng lại không cười: “Chàng nhịn đói đã ba ngày rồi…”
“Bốp Bốp Bốp”
Chàng như điên cuồng cầm đá trên tay ném vào ta, khuôn mặt đang cười hòa vào với máu tươi. Ta đứng đó để mặc chàng ném đá chán chê, nụ cười cứng đờ trên môi cùng sự yên lặng đến mức dọa A Khang khóc thét. Vậy thì, chàng ngừng chọi đá, ta cầm giỏ cá quay về hướng ngược lại bước đi thật chậm, khóe mắt hơi đỏ, ta cảm nhận được tế bào ở mi mắt rưng rưng muốn khóc. Một đứa trẻ hư, khó chiều!
Mặt trời lặn, cơn gió lạnh tê tái lùa về qua tay áo, mái tóc đen nhánh chưa từng được búi gọn gàng, ta mặc cho gió cuốn lấy tóc bay lượn trong không trung. Ta đặt nơi đây một hạt giống Tử Đằng mong rằng khi Tử Đằng trưởng thành, ta lại có thể gặp A Khang cùng chàng nô đùa dưới tán cây, chàng che mắt ta, thì thầm bên tai ta: “Dù trải qua bao nhiêu kiếp, ta đều hảo hảo bảo hộ nàng.”
Ta nhu thuận như thiếu nữ đơn thuần mà gật gù hạnh phúc.
“Ta tên là gì?”
“A Khang.”
“Vậy nàng tên gì?”
“Hoa Tử Đằng.”
“Tại sao lại đặt tên Hoa Tử Đằng?”
“Chàng có biết Hoa Tử Đằng và Hoa Bỉ Ngạn giống nhau điểm gì không?”
“Giống điểm gì?”
“Chúng đều đại diện cho tình yêu, khác ở chỗ loài hoa Bỉ Ngạn chỉ mọc ở hoàng tuyền tượng trưng cho tình yêu trái ngang. Còn Tử Đằng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Mong rằng ta và chàng mãi mãi bên nhau, mãi mãi không chia lìa.”
“Mãi mãi không chia lìa…”
“Ân, mãi mãi không chia lìa…”
Ta nhắm mắt chìm vào viễn cảnh ngày ấy, mở mắt ta lại trở về thực tại. Nơi không có tán cây Tử Đằng cũng chẳng có A Khang, chỉ có ta đứng đây nhớ về chàng, về tình yêu tựa như hư vô kia.
Hai mươi năm sau, ta vẫn không già đi, trong tam giới ta được mệnh danh “Ma Nữ” chuyên lấy sinh khí con người để duy trì thanh xuân, dùng linh hồn người vô tội bồi yêu đan. Ta vờ như không quan tâm chuyện tam giới, trốn chạy từng đợt sấm từ Thiên Lôi, bị trọng thương bởi pháp khí Thiên Binh. Ta ôm lấy vết thương, khóe môi diễm huyết, một cái cau mày ta cũng không thèm. Chỉ cần A Khang được bảo hộ thật tốt, chàng đẩy ta ra xa, xô mạnh vào vết thương mới khiến nó rách toạc: “Ta không phải A Khang của ngươi, đồ Ma Nữ! Ta không yêu ngươi, ta hận ngươi, hận đến mức phải giết chết ngươi, nợ máu trả máu!”
Ta cắn môi dưới, chút đau đớn bên ngoài này ta đã chịu đựng quen rồi. Chỉ không thể tập quen được việc chàng đối đáp với ta như thế. Bọn họ… thật ra cũng bên chàng một kiếp. Còn ta… không như tất cả bọn họ.
Ta đau lòng, hai tay nắm thành đấm, quay lưng rời khỏi.
Tử Đằng rốt cuộc cũng đã trưởng thành, ta đứng dưới tán cây cao to, chớp mắt mới đây đã hai mươi năm. Ở đằng xa A Khang cầm theo pháp khí của kẻ tu đạo trừ yêu diệt ma, ta ngồi đây nhắm mắt lại chìm vào chấp niệm.
Tên nào đó đầu trọc như con lừa không ngừng nạt ta: “Bộ ngươi thấy người đi đại tiện bao giờ hả?”
Ta lắc đầu.
“Ngươi quay chỗ khác, ngươi nhìn vậy ta không đi được.”
Ta lại lắc đầu cố gắng bay đến gần chàng hơn.
“Này! Này! Này!” A Khang bực tức ra mặt, y bóp chặt lá bùa trên tay nhưng mà lúc đó ta thật không để ý. Ta vừa mới bay đến gần y thì lá bùa đã bay ra, phớt qua mặt ta rồi dính chặt ở đằng sau. Ta chết lặng, sửng sốt quay đầu lại mới hay ra có một con quỷ đói đang ở sau lưng ta định làm càn mà tấn công.
A Khang lại quát: “Cái nữ nhân ngu ngốc này, ta không thể lúc nào cũng bảo vệ ngươi được đâu. Đã bảo ở yên ở phòng mà không nghe?”
Ta dừng lại, cúi đầu nhìn xuống đám khói trắng đặc quánh ở thân dưới, nếu có chân ta nghĩ hai chân đã đạp lên nhau vì tủi thân. Dẫu sao ta cũng là nữ nhi, tự ái rất là cao đó!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!