|Truyện Ma, Trinh Thám| Anh Trai Của Bạn Gái
Tính Cách Đột Biến
Không bao lâu, Tống Noãn dọn tới chỗ ở của Chu Huy chỗ.
Giường đôi của Chu huy rốt cuộc đã có nữ chủ nhân của nó.
Hai người cũng như những cặp đôi yêu nhau khác, cùng nhau đi làm, tan tầm, mua đồ ăn nấu cơm, nhưng Chu Huy tổng cảm thấy Tống Noãn có chỗ nào đó không giống trước đây.
Chu Huy cẩn thận nhớ lại, nghiêm khắc mà nói loại chuyển biến này đại khái là bắt đầu từ sau khi kết thúc lễ tang của anh trai Tống Noãn.
Trước kia Tống Noãn đơn thuần đáng yêu, có khi thậm chí tùy hứng đến Chu Huy phải đau đầu. Nhưng hiện tại Tống Noãn, không thích cười, không thích nháo, thậm chí thường xuyên chịu đựng tính tình cố chấp của Chu Huy.
Tống Noãn như vậy kỳ thật cũng không tệ, có lẽ là bởi vì cái chết của anh trai, khiến cô một đêm hiểu chuyện đi.
Mặc kệ Tống Noãn là cái dạng gì , anh đều thích.
Nhưng là, theo ở chung thời gian càng ngày càng dài, phát hiện Tống Noãn trở nên càng ngày càng quỷ dị, ngoại trừ tính cách, hành vi của cô cũng rất quỷ dị.
Nửa đêm hôm đó, chu huy đi toilet vệ sinh cá nhân.
Anh mới mới từ toilet ra tới, qua khe hỡ của phòng bếp anh phát hiện bên trong lộ ra ánh đèn, còn truyền ra sột sột soạt soạt âm thanh nhai nuốt.
“Chẳng lẽ có trộm vầo nhà?”
Chu Huy phóng nhẹ bước chân, tựa vào vách tường len lén đi đến cạnh cửa.
Khe cửa lộ ra ánh sáng lúc sáng lúc tối, tựa hồ có người ở bên trong đi lại.
Anh dùng tay ra chút, thế nhưng thấy một cô gái mặc váy trắng đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay tựa hồ cầm cái gì, đang cố nhét vào miệng gì đó, đầu lắc tới lắc lui.
Cô gái này tóc vừa đen vừa dài, từ 2 sườn mặt thẳng tắp rũ đến trên mặt đất, vừa lúc che đậy trong tay đồ vật.
Anh nhận ra cái váy này đúng là của Tống Noãn, thân ảnh kia đang đưa lưng về phía chính mình cũng rất quen thuộc.
Đêm khuya phòng bếp thực an tĩnh, trừ bỏ sột sột soạt soạt nhai nuốt thanh, chỉ có tiếng thở dốc của Chu Huy. Anh đành phải tráng lá gan chậm rãi đến gần, duỗi dài cổ xem qua, mơ hồ có thể thấy kia khuôn mặt giấu ở dưới tóc, chính là Tống Noãn.
Tống Noãn không có chú ý tới phía sau mình, chính là hết sức chăm chú ăn gì đó.
Nửa đêm dậy ăn cái gì? Còn muốn ngồi xổm trên mặt đất ăn?
Là mộng du sao?
Chu Huy có chút buồn bực, trước kia như thế nào không biết tiểu Noãn có bệnh mộng du?
Anh từng nghe người già nói qua, người đang mộng du là không thể tùy ý đánh thức, nếu không người nọ sẽ sống sờ sờ dọa điên.
Anh đành phải chậm rãi đi đến phía sau của Tống Noãn, nghĩ nên làm thế nào mang cô về phòng ngủ.
Khi Anh nhìn đến đồ vật trong tay Tống Noãn, lại sợ tới mức cả người tụt máu vậy ——
Trên mặt đất đặt ấm trà, Tống Noãn chính bưng một chén cơm, màu vàng nâu nước trà ngâm tràn đày chén cơm.
Cô ăn trà nguội trộn cơm một cách ngấu nghiến, đầy tay nước trà cùng hạt cơm, phát ra kẽo kẹt kẽo kẹt nhấm nuốt thanh.
“Tiểu Noãn?”
Chu Huy phát hiện chính mình tim đập thật sự mau, anh nhẹ giọng gọi tên Tống ấm Noãn, âm cuối bí mật mang theo một tia âm rung.
Chu huy vốn đang ở ảo não không nên ra tiếng, nhìn chằm chằm phản ứng của Tống Noãn , anh thầm kêu thanh “Không tốt!”, Anh sẽ không đem cô dọa ra thất tâm phong đi?
“Tiểu Noãn, ngươi ——”
Chu huy không biết nói cái gì hảo.
Tống Noãn ánh mắt có chút mông lung, nhưng là kế tiếp động tác nhưng thật ra đâu vào đấy. Nàng đứng lên, đem ấm trà phóng hảo, cầm chén cơm quăng vào sọt rác, lại rót nước súc miệng, mới đối chính mình bạn trai nói: “Thực xin lỗi đánh thức ngươi. Ta có điểm đói bụng, dậy ăn chút đồ.”
Chu Huy đi cùng Tống Noãn ra bên ngoài, tùy tay từ trên sô pha cầm kiện áo khoác khoác ở trên người cô, nói: “Đã đói bụng có thể gọi ta dậy, ta sẽ làm cho ngươi ăn, ngươi như thế nào có thể ăn cái này đâu?”
Anh nhịn không được quay đầu lại quét mắt vào sọt rác, từng đợt hàn ý từ phía sau lưng dâng lên.
“Ân……”
Tống Noãn chỉ là nhàn nhạt ứng thanh, cũng không có trả lời.
Chu Huy đỡ nàng, đột nhiên phát hiện bàn tay hạ da thịt bóng loáng lạnh băng, cơ hồ không có một tia độ ấm, giống như khối đá. Anh nhìn chằm chằm người bên cạnh, tổng cảm thấy có chút không thích hợp.
Người bên cạnh, đang cùng chính mình đi về hướng phòng ngủ, nhưng là đi được rất chậm, bước từng bước một, nện bước gian nan, động tác máy móc, giống như bị đông cứng vậy. Chu Huy nghe thấy nàng trầm trọng tiếng hít thở, không khỏi có chút lo lắng: “Tiểu Noãn, ngươi không sao chứ? Có phải hay không bị đông lạnh?”
Đối phương không có trả lời.
Chu Huy cảm giác bốn phía độ ấm đột nhiên giảm xuống, làn da dưới bàn tay xúc cảm lạnh băng dị thường, anh theo bản năng đột nhiên đem tay rút trở về. Người bên cạnh vẫn không nhúc nhích chỉ rũ đầu xuống, anh nhìn chằm chằm người trước mắt mình, đột nhiên không dám khẳng định người này có phải hay không Tống Noãn. Anh hơi hơi xê dịch vị trí, đè thấp đầu xem khuôn mặt bị tóc che khuất kia.
Khuôn mặt đó tuy sắc mặt trắng bệch dị thường, nhưng ngũ quan đều rất quen thuộc với anh, anh nhẹ nhàng hô khẩu khí.
Đem người đỡ đến trên giường, Chu Huy giúp Tống Noãn sửa sang lại đầu tóc, đắp chăn lên cho cô , mới nằm trở lại bên cạnh cô.
Chu Huy nằm ở trên giường, bị một màn vừa rồi dọa, cũng không còn buồn ngủ . Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh trai Tống Noãn chết, bạn bè tốt của anh cũng đã chết. Anh rõ ràng bọn họ đều cần thời gian để đối mặt những chuyện bất hạnh liên tiếp diễn ra này.
Anh nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, lăn qua lộn lại, đem người bên cạnh đánh thức.
“Ngươi ngủ không được sao?”
Cô phóng nhẹ hô hấp, nhẹ nhàng hỏi , nhưng không có xoay người, vẫn là đưa lưng về phía Chu Huy.
Đêm đã khuya, trong phòng yên tĩnh đến chỉ có tiếng hít thở của hai người. Chu Huy cho rằng Tống Noãn lại ở mộng du, vừa rồi chỉ là nói câu nói mớ. Anh quay đầu nhìn về thân ảnh bên cạnh vẫn nằm đó không nhúc nhích tinh tế phía sau lưng, cũng không có trả lời.
Qua một hồi lâu, đối phương lại hỏi một lần nữa, Chu Huy mới xác định cô cũng không có ngủ. Hắn nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, thuận miệng đáp: “Suy nghĩ một chút sự tình.”
“Suy nghĩ chuyện gì?”
“Suy nghĩ ngươi vừa rồi vì cái gì muốn ăn vài thứ kia?” Chu Huy thuận miệng nói câu.
“Ta chỉ có thể ăn cái kia.”
Đối phương vẫn luôn đưa lưng về phía chu huyanh, thanh âm không có 1tia gợn sóng, giống một trận gió thổi qua mặt hồ, có chút sâu thẳm.
Chu Huy bị nghẹn một chút, chẳng lẽ dùng nước trà nguội làm chan canh là thức ăn giảm cân kiểu mới mà anh không biết kiểu mới giảm béo cơmsao?
Anh chỉ nhớ rõ trước kia trong tiết thanh minh, đi theo người lớn trong nhà đến trên núi bái tế, trong đồ cúng liền có cơm tẻ cùng nước trà, sau khi cúng xong liền đem nước trà đổ tràn vào trong cơm.
Nhưng vốn dĩ mới vừa rồi Chu Hruy nói xong liền thấy hối hận, mộng du có thể xem như một loại bệnh đi, nhớ tới ánh mắt mới vừa rồi của Tống Noãn, tựa hồ hiện lên một tia kinh sợ khi làm việc sai bị phát hiện. Hiện tại anh đột nhiên nhắc tới, không phải là ở vạch trần vết sẹo của người khác. Thấy đối phương cũng không có nhiều lời, anh mới nhẹ nhàng thở ra, đương nhiên sẽ không lại đi truy vấn.
“Ngươi suy nghĩ cái gì?”
Ở dài dòng trầm mặc qua đi, kia đầu không gợn sóng thanh âm lại vang lên.
Chu Huy quay đầu nhìn nàng đen nhánh nhu thuận tóc dài, nhịn không được dùng tay vuốt ve một chút: “Suy nghĩ tiểu Noãn vì rốt cuộc thích ta ở điểm nào?” Anh quay đầu lại nhích lại gần: “Ta không có tiền không thế, lớn lên cũng không được…… Tất cả mọi người đều nói ngươi là ta nhặt đại tiện nghi đâu.”
Thân thể của người nằm trong lòng vẫn rất lạnh , Chu Huy dán sát người mình vào đối phương, cánh tay choàng qua eo đối phương.
“Ngươi không biết chính mình có bao nhiêu tốt, tốt đến ta không thể buông tay.” Người trong lòng ngực nhẹ giọng nói.
Trước kia anh cũng từng hỏi qua vấn đề này, nhưng Tống Noãn cũng chưa từng trả lời, chỉ là có lệ một câu liền không giải quyết được gì. Hiện tại đột nhiên tới như vậy một câu, khiến anh ngượng đến mặt đỏ bừng, nửa ngày nói không nên lời lời nói.
Chu Huy không phải người có chí lớn, nguyện vọng rất đơn giản, có gia có thê nhi, bình bình an an mà sống hết một đời chính là chuyện đáng mừng rỡ của cả đời.
Hiện tại, hắn đã có người yêu, nguyện vọng tính thực hiện một nửa.
Nghĩ vậy chút, hắn theo bản năng buộc chặt cánh tay, đem mặt chôn ở trong gối si ngốc mà cười, thân thể rất nhỏ run rẩy tựa hồ kinh tới rồi đối phương, người trong lòng giật giật thân thể, sâu kín hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”
Chu Huy phát hiện đêm nay Tống Noãn hỏi đến những lời này nhiều nhất, nàng trước kia cũng sẽ không như vậy tò mò suy nghĩ của mình. Nhưng tâm tình của anh hiện tại rất tốt, cũng không lắm để ý, liền hắc hắc cười nói: “Trong khoảng thời gian này chúng ta cùng nhau nấu cơm, ra cửa, ngủ, thật giống vợ chồng. Ta chưa từng nghĩ tới chính mình có thể quá thượng như vậy sinh hoạt.”
Bên cạnh người nhàn nhạt ứng thanh, âm cuối lười biếng thích ý, tựa hồ cùng hưởng thụ hai người chói tai câu được câu không nói chuyện phiếm.
“Tương lai chúng ta có thể sinh đứa con”. Chu Huy tưởng tượng đến chính mình nhi nữ thành đàn tuổi già, lại bắt đầu ha ha mà cười.
“Con?” Bên cạnh người tạm dừng một chút, ngữ khí lạnh xuống, “Chúng ta không cần con.”
Chu Huy vừa định hỏi vì cái gì, Tống Noãn đột nhiên xoay người.
Nhàn nhạt thanh hương bay vào xoang mũi, đột nhiênbị vây quanh lại, Chu Huy có chút không thói quen, đem đầu dịch từ cổ của đối phương ra.
“Chính là……”
Chính là anh rất muốn có con, vì ông Trương ở cách vách cùng bà Vương mỗi ngày ăn cơm xong liền đi dạo ở công viên gần nhà, không có việc gì liền tới nhắc anh mãi, về già không có con cháu kề bên rất tịch mịch, vì thế mà anh cũng không nghĩ sau này sẽ qua sinh hoạt giống họ.
Lời nói của anh còn chưa nói ra, Tống Noãn đã xoay người, dựa sát vào người anh, đôi mắt tỏa sáng: “Bất quá chúng ta có thể sinh hoạt giống như vợ chồng.”
Hai người tuy rằng cùng chung chăn gối một đoạn thời gian, nhưng chưa bao giờ có quá bất luận cái gì thực chất tính hành vi. Chu Huy bị cử chỉ bất thình lình của cô dọa cho người, phản ứng lại đây sau đột nhiên nhảy người lên, đem Tống Noãn đẩy đến một bên.
Này giống như không đúng chỗ nào.
“Không phải…… Ta, ta, ta, còn không có chuẩn bị tốt, chúng ta hiện tại không được.”
Anh liên tục xua tay, từng liên tục lui về sau mấy bước.
Tống Noãn từ trên giường ngồi dậy, một tay chống giường, nghiêng đầu đánh giá anh.
Làm lơ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tống Noãn, Chu Huy nhân cơ hội cầm lên gối của mình, quăng ra một câu “Ta đi sô pha ngủ” liền vội vàng đi ra phòng ngủ.
Ở sau khi anh đóng cửa lại một khắc, anh còn có thể mơ hồ nghe được trong phòng truyền đến một tiếng cười khẽ, sung sướng, thỏa mãn, lại làm trong lòng anh nhút nhát.
Anh nói không rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!