|Truyện Ma, Trinh Thám| Anh Trai Của Bạn Gái
Cuốn Nhật Ký
Qua đi một khoảng thời gian, hồ sơ án tử của Lương Tĩnh tựa hồ đã cảnh sát bị gác lại, Chu Huy quyết định đi đến nhà của Lương Tĩnh gia nhìn xem có thêm manh mối gì hay không .
Nơi đó còn chưa có bán được, xung quanh đầy giăng đầy dây vàng.
Chiếc xe mà trước khi chết Lương Tĩnh đã ngồi qua, anh đi xuống gara, quả nhiên vẫn còn thấy chiếc xe đó còn đậu ở đó. Xe không có khóa lại, anh mở cửa xe, mở hết tất cả đèn trong và ngoài xe, lần mò mỗi ngóc ngách của chiếc xe, chỉ còn thiếu đem tòa xe cùng bánh xe cho tháo ra, nhưng đều không có phát hiện một chút manh mối nào có giá trị. Anh đành phải đi vào trong nhà kiểm tra. Sau khi xảy ra án mạng cũng không có người nào dám đi vào, trong phòng đồ vật đều vẫn duy trì nguyên trạng. Lương Tĩnh là chết trong phòng ngủ của mình, cho nên Chu Huy khi vào nhà liền trực tiếp đi hướng lầu hai.
Có lẽ là bởi vì bậc thang bị dính chút tro bụi, anh mới vừa đi lên được mấy bậc, dưới chân vừa trợt, lăn xuống dưới.
Khuỷu tay một trận đau rát, Chu Huy ngồi dậy, che lại cánh tay hút lạnh khí, liền vô ý thức ngẩng đầu nhìn về hướng chỗ bậc thang kia mới làm anh bị trợt ngã, lại thấy đang có đôi chân đang đứng lặng ở cuối bậc thang.
Tầm mắt của anh nhìn theo đôi chân kia từ từ dời lên trên, thấy lại là gương mặt của Lương Tĩnh.
Lương Tĩnh đang đứng ở cuối thang lầu, chính cúi đầu nhìn anh, miệng dường như giống bị người lôi kéo, máy móc lúc đóng lúc mở, đứt quãng mà hộc ra từng chữ: “Đừng tới…… Đi mau……”
Chu Huy mạnh đứng lên, vừa chạy vừa bò mà vợt lên lầu,khi anh lên lầu sau lại một chút bóng dáng của Lương Tĩnh cũng không thấy.
Anh đi vào mấy cái phòng cũng chưa thấy bóng dáng của hắn.
Anh trở lại phòng của Lương Tĩnh, bên trong đã bị rửa sạch sạch sẽ, rất nhiều đồ vật đều đã bị lấy đi, chỉ còn lại có một cái bàn cùng một trương giường, trên giường chỉ chừa một trương hơi mỏng nệm. Trên giường không có lưu lại mùi hôi gì, đi nãy giờ Chu Huy cũng có chút mệt mỏi, liền đặt mông ngồi xuống.
Trong đầu lại thoảng qua gường mặt vặn vẹo của Lương Tĩnh, trái tim của anh lại từng trận co rút đau. Tưởng tượng đến liền ở cái phòng này bạn thân nhất của anh đã sinh sôi móc ra chính mình khí quan, Chu Huy dường như giống bị rút cạn hơi, chậm rãi nằm đi xuống.
Chu Huy miên man suy nghĩ các loại khả năng, xoay qua thân thể.
“Ngô —— tê ——”
Anh cảm giác được phần eo bị thứ vật cứng bén nhọn gì đó đụng trúng, anh đưa tay sờ đến dưới eo, cảm giác sờ đến một có chút nhòn nhọn, tựa hồ là quyển sách. Anh vội vàng đứng dậy, đem nệm xốc lên, quả nhiên thấy một quyển nhật ký màu đen, cuốn nhật ký rất dày, cũng không biết Lương Tĩnh vì cái gì muốn giấu ở địa phương này.
Bìa mặt viết với dòng chữ cong cong vẹo vẹo “Lương Tĩnh nhật ký”, phía dưới còn bỏ thêm một hàng chữ nhỏ “Ai xem liền nguyền rủa ai” còn vẽ cái mặt quỷ đang giương nanh múa vuốt. Chu Huy tùy tay mở ra, phát hiện bên trong rậm rạp viết đầy chữ, cảm thấy có chút buồn cười: “Tiểu tử này, từ nhỏ liền tùy tiện, cư nhiên còn có thói quen viết nhật ký.”
Anh mở ra trang thứ nhất, trang đầu tựa hồ là ở lúc còn rất nhỏ viết, mặt trên chữ viết lại đen lại thô, có thể thấy được từng nét bút viết đến thập phần dùng sức, nhưng vẫn là thập phần không chỉnh tề. Hắn trong đầu đã hiện ra tuổi nhỏ Lương Tĩnh ghé vào trên bàn, nỗ lực dùng bút ở trên đó ghi lại đồ vật và cảnh tượng. Anh bắt đầu lật từng trang từng trang ——
Trang thứ nhất ngày viết suy tính hẳn là thời điểm tiểu học , chẳng những chữ viết ấu trĩ, ghi lại ngữ khí cũng như đại đa số tiểu hài tử giống nhau non nớt đáng yêu, đều là chút “Hôm nay thời tiết thật tốt, chúng ta ở lão sư dẫn dắt đi xuống chơi xuân.” Linh tinh nội dung, Chu Huy một bên lật một bên cười, thực mau tới rồi nội dung anh quen thuộc.
“Hôm nay ngày đầu tiên nhập học ở trường cấp 2, ta nhận thức thật nhiều tân đồng học.……. Ta có tân ngồi cùng bàn, nhưng là người kia thật là rất chán ghét……”
…… Nói vậy hắn nói chán ghét ngồi cùng bàn chính là Chu Huy, nhớ rõ ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt liền bị chán ghét. Theo chữ viết ngày càng tinh tế trên cuốn sổ, ngữ khí ghi lại cũng càng ngày càng thành thục, Chu Huy có thể cảm giác được sự trưởng thành của hắn.
“Ta phát hiện gần nhất có một đàn anh lớp lớn đi theo ta cùng A Huy, hắn liền xa xa đi theo, vừa không đuổi theo cũng không tính toán tránh ra. Ta có cùng A Huy nói, hắn lại cảm thấy là người đi cùng đường, cũng không có để ý. Nhưng ta cảm thấy không đơn giản như vậy, bởi vì kia tiểu tử cư nhiên liếc ta! Theo ánh mắt đó ta cảm nhận được hắn muốn đánh ta! Ta suy nghĩ thật lâu, phỏng chừng là gần nhất đắc tội người nào.…….”
Chu Huy vừa muốn lật tiếp, di động ở thời điểm này vang lên tới, là điện thoại của Tống Noãn.
Tống Noãn cư nhiên kêu hắn đi Tống gia nói chuyện kết hôn, Chu Huy đương nhiên rất là cao hứng, cúp điện thoại sau, vội vàng rời đi chỗ ở của Lương Tĩnh.
Chu Huy về nhà trước thay đổi một bộ gọn gàng quần áo, lại đến chợ mua vài thứ, liền cùng Tống Noãn xách theo lễ vật ra cửa.
Trên đường, Tống Noãn lái xe, trên mặt không có gì đặc biệt cảm xúc. Nhưng Chu Huy lại ngồi ở tay lái phụ mà có chút bất an, trong chốc lát lại tựa vào bên trái, trong chốc lát lại tựa vào bên phải, hai tay xoa xoa đùi, sắp làm xoa quần áo đến nhăn nheo.
Khi tới Tống gia trời cũng đã tối.
Đứng ở trước của nhà họ Tống, cái tay đang cầm đồ vật của Chu Huy thậm chí có chút phát run, anh duỗi tay muốn nắm lấy tay của Tống Noãn, lại phát hiện tay của đối phương còn lạnh hơn so với chính mình, khiến anh theo bản năng phải rút tay về.
Phát giác hành vi này của mình thật là không tốt, anh cẩn thận nhìn về phía Tống Noãn, cô không có phản ứng, chỉ là nâng lên tay ấn chuông cửa.
Chu Huy có chút buồn bực, tiểu Noãn không phải có chìa khóa của nhà mình sao? Sao lại ấn chuông cửa?
Động tác của Tống Noãn có chút cứng nhắc, một chút một chút nhấn chuông cửa, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào mắt mèo.
Anh tựa hồ hiểu cái gì, không khỏi cong lên khóe miệng, nguyên lai tiểu Noãn cũng thực khẩn trương đâu.
Chuông cửa vang một hồi lâu, đại môn mới “Kẽo kẹt” một tiếng, chậm rãi mở ra.
Mở cửa chính là Tống mẫu, nàng nhìn đến Chu Huy tựa hồ có trong chốc lát phát ngốc, qua vài giây mới mở ra đại môn, nói câu “Mời vào”, liền trực tiếp đi đến phòng bếp đi.
Tống phụ vẫn là dựa ngồi ở trên sô pha xem báo chí, chỉ là lần này không có giơ tay quắc Chu Huy qua đi nói chuyện phiếm.
Con trai cách thế, hai vợ chồng mâu thuẫn, đều làm cái nhà này lâm vào hoàn cảnh xấu hổ nặng nề. Chu Huy nhận thấy được không khí không đúng, tự giác đi đến trên sô pha ngồi xuống, bàn tay xoa xoa đùi, nhìn chằm chằm trong phòng bếp chính đang ở phụ bếp bạn gái.
Trong phòng tràn ngập một cổ lệnh người thoải mái thanh hương, hắn không cấm hít sâu một ngụm, đột nhiên thấy thần kinh đều thả lỏng.
Qua vài phút, Tống mẫu bưng lên một mâm hoa quả, đánh thanh tiếp đón sau liền lại trở về phòng bếp.
Chu Huy nhìn chằm chằm đối diện xem báo chí Tống bá phụ, đối phương từ hắn vào cửa sau liền vẫn luôn chưa hề động đậy, liền báo chí cũng chưa lật. Anh nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Bá phụ ăn trái cây đi.”
Trưởng bối không ăn, hắn cũng không dám ăn, liền vẫn ngồi như vậy. Qua không biết bao lâu, Tống phụ rốt cuộc buông xuống báo chí, chậm rãi cầm lấy một miếng táo, hé miệng, thả đi vào. Lại đối Chu Huy giơ tay nói: “Ăn một chút gì.”
Chu Huy nhìn chằm chằm Tống phụ động tác, tổng cảm thấy có chút không phối hợp, lại nói không nên lời không đúng chỗ nào. Hắn cũng tùy tay cầm miếng táo vào trong miệng, đôi mắt lại nhịn không được nhìn chằm chằm Tống phụ thong thả nhai đồ vật miệng.
“Có lẽ là người già răng không hảo đi.”
Trong lòng anh nói thầm.
Bất quá hôm nay trái cây có chút không mới mẻ, có cổ mốc meo mùi vị, quả táo tao hủ mùi rượu tràn ngập khoang miệng, Chu Huy nhìn trộm Tống phụ giống như không có phát hiện điều gì không ổn vậy,vẫn máy móc mà nhai nuốt, tưởng phun lại không dám phun, đành phải mắt nhắm mắt mở, nuốt đi xuống.
Có lẽ là ở khá xa nội thành, không có phương tiện mua đồ ăn, cho nên Tống gia không có mua sắm mới mẻ hoa quả đi. Nghĩ, Chu Huy quyết định ăn xong cơm chiều lại đi mua chút hoa quả đưa tới.
Đồ ăn thực mau liền dọn lên bàn, có lẽ là vì tránh cho lại lần nữa phát sinh khắc khẩu, ai cũng không có mở miệng nói chuyện, trên bàn cơm yên tĩnh chỉ có rất nhỏ nhấm nuốt thanh.
Ở dài dòng trầm mặc sau, Tống Noãn gắp khối thịt đặt vào trong chén của Chu Huy, anh cũng liền thả lỏng thần kinh.
Cơm nước xong sau, người một nhà cùng Chu Huy cùng nhau ngồi ở phòng khách xem TV. Chu Huy một chút cũng không quan tâm trong TV ở truyền phát cái gì tin tức, anh dồn nén cảm xúc, đem những lời muốn nói đều ở trong đầu diễn tập một lần lại một lần, trù trừ như thế nào mở ra đề tài.
“Bá phụ, ta cùng tiểu Noãn……”
“Trời tối, cần phải đi về.”
Tống phụ nhìn chằm chằm TV, ánh sáng màn hình đánh vào trên mặt ông, lúc đỏ lúc trắng, cũng nhìn không ra cái gì cảm xúc.
“Đúng vậy, trời tối rồi, có việc về sau rồi nói sau.” Tống mẫu ở một bên phụ họa nói.
Thái độ của 2 vị trưởng bối làm cho Chu Huy có chút phát ngốc, trước kia đối với chuyện của hai người, thái độ của họ rõ ràng là ngầm đồng ý, như thế nào trở thành như thế? Anh nhìn Tống Noãn liếc mắt một cái, đối phương chỉ là hướng Tống gia cha mẹ chào hỏi liền lôi kéo anh rời đi.
Trên đường trở về, Tống Noãn chỉ nói cha mẹ mình chỉ là bởi vì anh trai đã chết, không muốn lại mất đi một đứa con gái.
Chu Huy bị nghẹn, nhưng cũng khó mà nói cái gì.
Trở về nhà sau, Tống Noãn liền phải trở về nhà chiếu cố tinh thần không tốt cha mẹ. Nhớ lại ông bà Tống có chút tái nhợt sắc mặt, Chu Huy an ủi vài câu, liền đem cô đưa ra cửa.
Đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào xe của Tống Noãn dần dần biến mất, Chu Huy có chút vô lực dựa ở bệ cửa thở dài, sau khi cùng Tống Noãn quen nhau, anh vẫn luôn không có vì cô đã làm cái gì, thậm chí nhà của cô xảy ra chuyện lớn như vậy một chút cũng không giúp đỡ được gì. Chính mình thật là một người bạn trai thực vô dụng a.
Tắm xong, nằm ở trên giường anh lại nhớ tới cuốn nhật ký của Lương Tĩnh, chạy nhanh rời giường tìm ra, bật đèn bàn bắt đầu lật xem ——
“Ta hôm nay muốn đánh cái kia theo dõi cuồng một trận, hắn theo ta ước chừng mấy tháng! Ta khẳng định hắn là nhằm vào ta mà tới, bởi vì khi ta một người về nhà, hắn cũng đi theo ta.”
Đã quên này chỉ là một quyển nhật ký, những chuyện ghi lại chính là chuyện của quá khứ, Chu Huy không khỏi lo lắng cho Lương Tĩnh, vội vàng mở ra trang sau, anh phát hiện trang sau sổ nhật ký bị thiếu mất, kẽ hở chỗ gáy sách chỉ còn lưu lại một chút giấu vết từng bị xé.
Anh cũng đành phải đi lật tiếp trang sau. Căn cứ nhật ký, Chu Huy ước chừng có thể đoán được Lương Tĩnh kia tiểu tử hẳn là không “đánh” được đối phương, bởi vì nhật ký mặt sau lại đứt quãng ghi chép về người này. Lương Tĩnh có khi thấy hắn ở chính mình phòng học cửa sổ, có khi thấy hắn đi theo sau lưng của mình cùng Chu Huy……
Thẳng đến trong một lần đi chơi xuân Lương Tĩnh rớt xuống sông thiếu chút nữa chết đuối, ghi chép về người này mới ngưng hẳn.
Lần đó ngoài ý muốn đến bây giờ Chu Huy vẫn còn nhớ rõ, khi mọi người đem Lương Tĩnh vớt lên, hắn đã sợ tới mức cả người phát run, thân thể ôm thành một đoàn, trong miệng run run rẩy rẩy kêu có người đẩy hắn, nhưng việc này cuối cùng bởi vì không có nhân chứng nên không giải quyết được gì.
Nhật ký ghi lại từng chút từng chút sinh hoạt trong thời học sinh của Lương Tĩnh, mãi cho đến nhiều năm sau lại lần nữa gặp gỡ Chu Huy, trong đó đều có hoặc kỹ càng tỉ mỉ hoặc thô sơ giản lược ghi lại.
Xem sơ qua cao trung đại học ký lục, chu huy trực tiếp phiên đến nhật ký cuối cùng, ngày ghi nhật ký quả nhiên là ở Lương Tĩnh trước khi chết không lâu.
“Hắn gần nhất lại theo dõi ta. Ta tổng cảm thấy có đôi mắt ở nơi tối tăm giám thị ta, giống ưng giống nhau, chặt chẽ đem ta khống chế ở trong tầm mắt của hắn.…….”
“Đều nhiều năm như vậy hắn còn không chịu buông tha ta! Rốt cuộc làm sao bây giờ? Ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải nghĩ cách!”
“Hắn rốt cuộc đã chết!”
“Hỗn đản! Biến thái! Vì cái gì đã chết còn không chịu buông tha ta?……. Ta chết chắc rồi, lần này ta thật sự chết chắc rồi.”
“Sáng nay phát hiện phổi bộ khó chịu đến không được, khụ một chút phổi liền cùng bị kim đâm dường như, đau đến xuyên tim. Về nhà đem tất cả tiền để dành đều đưa cho mẹ, dù sao ta giữ lại cũng là vô dụng. Hắn nhất định sẽ giết ta. Tưởng đem hết thảy nói cho Chu Huy, chính là ta không thể, như vậy sẽ chỉ hại hắn chôn cùng ta thôi.”
Mặt sau mấy trương chữ viết qua loa, có chút thậm chí đem giấy cắt qua. Chu Huy phát hiện nhật ký cuối cùng vài tờ lại bị xé mất, bên trong giấy vụn còn có hai chữ không có xé mất, một cái là “Noãn”, một cái là “Cơ”.
“Noãn??”
Chu Huy lật cuốn nhật ký kia, nhớ tới khi còn nhỏ thầy giáo đã dạy, dùng bút chì tô đầy giấy trắng, có thể dựa vào chữ viết trang trước lưu lại vết sâu, đem văn tự hiển hiện ra.
Anh nhảy xuống giường, tìm ra bút chì, tô tô mà đem nhật ký cuối cùng một trang trống tô đầy đen tuyền của bút chì.
Đáng tiếc này trang giấy của cuốn nhật ký rất dày, huống hồ hợp với mấy trang giấy trắng phía trước cũng bị xé vài trang, cuối cùng một trương giấy trắng cơ hồ không có gì dấu ấn để lại.
Xem ra người xé nhật ký này cũng không ngốc. Anh đem nhật ký ném tới mép giường, lật qua thân tứ chi mở ra, rơi vào trạng thái uể oải.
Trong nhật ký “Hắn” rốt cuộc là ai, Chu Huy một chút manh mối cũng không có. Căn cứ nhật ký, chỉ biết là người này từ lúc Lương Tĩnh mới vào cấp 2 liền đã luôn đi theo sau, đến cuối cùng người giết chết Lương Tĩnh cũng có khả năng là hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!