|Truyện Ma, Trinh Thám| Anh Trai Của Bạn Gái - Bóng Đè
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


|Truyện Ma, Trinh Thám| Anh Trai Của Bạn Gái


Bóng Đè



Sau khi điều tra chuyện của Lương Tĩnh mà Chu Huy đã đi mọi nơi tìm tin tức, hiện nay không thể không bắt đầu suy xét tình cảnh hiện tại của bản thân.

Cửa hàng tiện lợi là Lương Tĩnh tự lấy tiền của bản thân mở, sau khi hắn chết, bà Lương không có tâm tình tiếp quản, lại không đành lòng đem tâm huyết của con trai bán đi, đành phải đuổi hết nhân viên của cửa hàng, tạm thời ngưng kinh doanh, Chu Huy liền trở thành dân thất nghiệp.

Tiền lương vỗn dĩ của anh đã thấp, lại muốn gánh vác chi tiêu của 2 người, đi làm mấy năm nhưng tiền để dành không được bao nhiêu. Sau khi nghỉ việc trong khoảng thời gian này gần như anh đã tiêu xài hết tiền để dành bấy lâu của mình, đành phải đi ra ngoài tìm việc làm.

Anh không có sở trường gì đặc biệt, bằng cấp lại thấp, thật vất vả mới xin được một phần công việc ở 1 tiệm bán thức ăn nhanh. Một ngày làm mười mấy tiếng, mỗi ngày đều bận đến đầu tấp mặt tối, không hề có thời gian nghỉ ngơi.

Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn gọi điện thoại cho Tống Noãn nhưng cô lại không nghe máy, nhắn tin thì chỉ hồi âm những từ đơn giản. Chu Huy cũng không biết quan hệ của mình cùng Tống Noãn sao lại biến thành như vậy, anh cảm thấy dường như Tống Noãn không còn hứng thú với anh giống như trước đây nữa. không còn ỷ lại vào anh, không hề làm nũng với anh.

Với sự biến hóa của Tống Noãn, Chu Huy cảm thấy rất trống vắng và mất mát.

Hôm nay sau khi cơm nước xong, anh tính toán lại gọi điện cho Tống Noãn một lần, tranh thủ gặp mặt, trò chuyện.

Điện thoại cứ theo lẽ thường không có người nghe máy, anh đành phải nhắn tin cho cô: Tiểu Noãn, anh rất nhớ em, có thể gặp mặt chút sao?

Sau hồi lâu nhắn tin vẫn như cũ không có hồi âm nào của Tống Noãn.

Tuy rằng có chút nôn nóng, anh gần một tháng chưa gặp được Tống Noãn, đi qua Tống gia 2 lần, Tống Noãn đều không ở nhà, chỉ có ông bà Tống tiếp đón anh.

Trước kia anh trai của Tống Noãn chưa qua đời, ông bà Tống cực kỳ thích Chu Huy, thường khen anh là người cần cù siêng năng , ánh mắt cũng tràn đày là tán thưởng. Từ sau khi con trai chết, ông bà Tống đã chịu đả kích rất lớn, cùng Chu Huy nói chuyện cũng rất ít. Đặc biệt là gần đây mấy lần Chu Huy tới cửa, khi anh ngồi xuống bọn họ chỉ bưng lên một ít bánh trái cùng trà, ngồi ở trên sô pha và nhìn chằm chằm nơi nào đó sững sờ. Thường thường ở Chu Huy gọi vài lần, mới nhàn nhạt mà đáp lại một câu nói đơn giản.

Nhớ tới ánh mắt vô hồn của hai vợ chồng, trái tim của Chu Huy như bị trát cây châm, khổ sở lại bất lực.

Qua buổi tối 12 điểm, Chu Huy mới nhận được hồi âm của Tống Noãn : Ân.

Anh mau chống nhắn tiếp tin cho cô: Phương tiện ở nơi nào gặp mặt chút sao?

Lần này đối phương cũng thực mau hồi âm lại: Hiện tại qua tìm anh.

Sau khi Chu Huy nhìn thấy hồi âm này, ôm di động ở trên giường lăn mấy vòng, đem đệm giường làm cho lung tung rối loạn.

Anh rời giường đem đệm chăn xếp lại chỉnh tề sau liền đến phòng tắm , sau đó mới ngồi trên sô pha vừa xem TV vừa chờ Tống Noãn.

Từ Tống gia đến chỗ ở của Chu Huy chạy xe ước chừng khoảng một giờ , nhưng là anh chờ tới rồi rạng sáng 2 giờ cũng không phát hiện nhân ảnh, anh gọi vài lần điện thoại cũng không ai bắt máy. Nhìn trong TV truyền phát tiết mục nhàm chán , anh cảm thấy mí mắt càng ngày càng vô lực, cuối cùng rốt cuộc không sức lực đem chúng nó nhấc lên tới.

Trong lúc ngủ mơ, anh thấy tuổi nhỏ chính mình ngồi ở trong phòng học, chính vùi đầu làm bài tập, ngồi cùng bàn Lương Tĩnh đeo lên cặp sách sau một tay đem anh kéo: “Đi thôi, chúng ta đi hiệu sách chơi.”

Bọn họ tới rồi hiệu sách, lại nghe nói kia hiệu sách ở đêm khuya bị lửa lớn thiêu hủy, nhân viên cửa tiệm từng đuổi bọn họ ra cũng ở trong lửa lớn chết đi. Ngoài cửa hàng giăng đầy màu vàng cảnh giới điều, thiếu niên Chu Huy đứng ở hiệu sách phế tích trước không biết làm sao, hắn còn không có để dành đủ tiền mua được bộ kia chính mình thích thật lâu cuốn sách nhỏ đâu, chỉ có nhà này cửa hàng có bán.

Anh nắm cặp sách, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, sau đó bị Lương Tĩnh lôi đi.

Góc đường đứng một thiếu niên mặc bộ đồ trắng, chính nhìn chằm chằm hiệu sách phương hướng, nở rộ ra một cái sung sướng tươi cười. Chu Huy ở trong sự lôi kéo của Lương Tĩnh nhìn chằm chằm nụ cười quỷ dị trên mặt hắn, tổng cảm thấy ở nơi nào gặp qua.

Không lâu, anh liền ở trong nhà của Tống Noãn gặp được cái người kỳ quái kia.

Hắn là anh trai của Tống Noãn, Tống Hàn.

Tống Hàn, Tống Noãn, tên của hai anh em cũng như tính cách của họ giống nhau, một cái âm lãnh, một cái ấm áp, phảng phất ở trước khi bọn họ sinh ra bọn họ cha mẹ liền biết trước tới rồi hai đứa nhỏ tính cách.

Có lẽ là bởi vì tính cách đơn thuần thiện lương của Chu Huy, không giống mặt khác tiểu thí hài như vậy thích trêu cợt nữ hài, Tống Noãn cũng đặc biệt thích anh, còn thường xuyên mời anh về đến nhà chơi. Nhưng là tuổi nhỏ Chu Huy đã có ít ý thức về sự chênh lệch giàu nghèo, đối Tống gia kia đống đại đến giống lâu đài giống nhau biệt thự tương đương mâu thuẫn, tổng cảm thấy kia không phải chính mình nên đi địa phương.

Cùng Tống Noãn mới quen nhau mấy năm kia, anh chỉ ở không lay chuyển được khi đi Tống gia ba bốn lần.

Có lẽ là sau vụ cửa tiệm bị thiêu và ký ức sâu về kia một mạt quỷ dị tươi cười, tuổi nhỏ khi Chu Huy vẫn luôn thực sợ hãi Tống Hàn, mỗi lần đứng trước cửa nhà họ Tống, liền nhìn xung quanh, thẳng đến xác nhận đối phương không ở nhà hoặc là không ở phòng khách khi mới dám vào nhà.

Nhưng làm Chu Huy buồn bực chính là, liền kia không nhiều lắm ba bốn lần xuyến môn trung, mỗi lần ở hắn cùng Tống Noãn ở phòng khách nói chuyện phiếm ăn cái gì hoặc là ở phòng ngủ xem tiểu điện ảnh khi, Tống Hàn luôn là lặng yên không một tiếng động từ một bên đi qua, làm anh sợ tới mức cả người rét run, trái tim co rút lại.

Cử chỉ dường như con chim cút của anh, làm Tống Noãn dở khóc dở cười.

May mắn sau lại Tống Hàn bị đưa xuất ngoại, Chu Huy lại đi Tống gia mới hơi chút thả lỏng chút.

Chu Huy mở mắt ra, TV còn ở truyền phát tiết mục đêm khuya, an tĩnh đen nhánh phòng khách chỉ có người chủ trì cao vút thanh âm quanh quẩn khắp phòng.

Bị quên đi người cùng chuyện, Lương Tĩnh bị rơi xuống nước, đã từng đánh quá chính mình đồng học bị thương,bóng người đứng ngoài cửa sổ phòng học, hoặc rõ ràng hoặc mơ hồ, đứt quãng, linh tinh vụn vặt ở trong mộng hiện lên.

Nghĩ đến chết đi bạn tốt, cùng chính mình càng lúc càng xa cách bạn gái, Chu Huy phát hiện chính mình trong một đêm liền mất đi nhất quý trọng hai người. Hắn thở dài, lấy ra di động, phát hiện đã là rạng sáng 4 giờ.

Xem ra Tống Noãn sẽ không tới, anh tắt TV, trở mình tiếp tục ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tựa hồ ngửi được một cổ thấm người hương khí, giống như ở địa phương nào ngửi được quá. Anh ở kia trận hương khí trung dần dần thả lỏng thần kinh, ý thức giống bị người lôi kéo đi xuống túm, vẫn luôn trầm a trầm, cuối cùng tiến vào mộng đẹp. Nhưng rõ ràng là nắng hè chói chang mùa hạ, ngược lại anh càng ngủ càng lạnh, cuối cùng ôm cánh tay còng thân thể thành một con tôm lớn vẫn là cảm thấy rét lạnh khó nhịn.

Chu huy muốn nhích người ngồi dậy, để trở về chính mình trên giường, nhưng anh phát hiện gân trên người giống bị rút đi rồi giống nhau, chính mình đã khống chế không được chính mình tứ chi. Anh thực xác định chính mình giờ phút này ý thức là thanh tỉnh, anh có thể rõ ràng nghe được trên kênh mua sắm người chủ trì ở khoa trương thổi phồng nào đó gia dụng đồ điện.

Là bóng đè sao?

Nghe nói là bởi vì tứ chi thần kinh theo không kịp đại não mệnh lệnh, cho nên trong khoảng thời gian ngắn toàn thân vô pháp nhúc nhích.

Anh đành phải lẳng lặng chờ đợi tứ chi khôi phục ý thức, có lẽ sẽ ở cái này quá trình một lần nữa ngủ.

Ở tứ chi vô pháp nhúc nhích khi, anh phát hiện chính mình thính giác dị thường thính, ở trong tiếng ồn ào quảng cáo, anh rõ ràng mà nghe được một đạo mỏng manh tiếng hít thở, phát ra tiếng ngọn nguồn liền ở chính mình đỉnh đầu chỗ.

Có một tiểu khối thấm ướt lạnh băng mềm mại vật thể, vẫn luôn ở tóc của anh hành tẩu, hắn có thể cảm giác được rõ ràng kia đồ vật thổi ra khí lạnh xuyên qua tóc thấm vào trong da đầu anh, kích đến da đầu một trận co rút lại.

Lại một cổ khí lạnh chui vào sau, thân thể lại nổi một trận da gà.

Qua thật lâu, tựa hồ cảm giác được kia lạnh băng vật thể điểm xuống gương mặt anh, nhưng anh không mở ra được đôi mắt, cũng phát không ra thanh âm.

Khi lạnh băng xúc cảm di động đến cổ chỗ khi, Chu Huy rốt cuộc bởi vì thần kinh quá độ căng chặt ngất đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN