[H Văn] Tôi mua em - Chương 20: Ghen (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
637


[H Văn] Tôi mua em


Chương 20: Ghen (1)


Bà ta nhìn đứa con trai của mình lên xe taxi đi mất rồi thở dài một cái nhìn qua tên tài xế cất giọng nói
“Mau về nha”
“Dạ” tên tài xế trả lời xong thì vội vàng xách vali của anh đi lại xe hơi cất gọn gàng rồi lên xe khởi động máy đưa bà ta về biệt thự
[…]
Tại công ty của hắn
Cô ngồi mệt mỏi vì người đau nhức do đêm qua hắn gây qua… Cô vừa bóp vừa xoa miệng thì không ngừng chửi rủa hắn, và tất nhiên hắn không có ở đó vì hắn đã đi dự cuộc họp quan trọng của công ty
Cô đang ngồi chửi hắn thì cánh cửa phòng được mở ra cô giật nảy mình tưởng là hắn lên vội đứng dậy cúi gằm mặt xuống không dám nhúc nhích
Cô đứng một lúc mà không thấy nói gì càng làm cô ngạc nhiên hơn vì bình thường hắn mà bước vào phòng thì câu đầu tiên sẽ kêu cô lại rót nước cho hắn không thì xoa bóp cho hắn… Hôm nay lại không như vậy cô thấy lạ đành ngước nhẹ mặt lên nhìn thì đôi mắt xinh đẹp mở to lên nhìn chằm chằm vào một người con trai đang đứng trước mặt cô
Cô nhìn mà khiến cho người con trai đấy có phần ngại ngùng một chút liền cất giọng nói
“Mặt… Mặt tôi có dính gì sao”
Câu hỏi đấy làm cô giật mình nhẹ, cô lấy lại bình tĩnh nhìn người con trai đấy cười theo kiểu lịch sự hỏi
“Không… Không ạ…. Mà anh là???” giọng cô ngập ngừng hỏi
Anh thấy cô cười thì cũng cười lại…
“Xin chào… Tôi là Vuơng Khánh Phong em trai của Vương Khang tôi đến để gặp anh tôi”
“À dạ… Nhưng bây giờ Anh trai của anh không có ở đây vì anh ấy đang dự một cuộc họp quan trọng chắc tầm 20phút nữa là kết thúc…! Anh có thể ngồi đợi” cô cười nói lễ phép
“Cảm ơn…”
“Mời anh!” cô đưa tay lịch sự mời em trai của hắn ngồi xuống ghế sofa
Sau khi em trai của hắn ngồi ghế thì đột nhiên nhìn cô hỏi
“Cô là gì của anh tôi vậy??”
Cô cười gượng gạo với câu hỏi đấy cô trần trừ vài phút rồi cất giọng nói
“Tôi là thư ký riêng của anh trai anh”
“À…! Anh trai của tôi cuối cùng cũng chịu thuê thư ký là nữ rồi… Tôi tưởng cả đời này anh tôi chỉ làm việc với nam thôi chứ”
Cô cười cho qua chuyện không nói gì thêm… Mặt cô có chút căng thẳng
“Tôi muốn biết tên cô??” em trai của hắn cất giọng nói tiếp
“Dả?” cô ngạc nhiên nhìn em trai hắn nói
“Tôi làm cô căng thẳng hả… Tôi chỉ là muốn biết để tiện xưng hô với cô thôi” giọng nhẹ
“Dạ… Tôi là Tố Diệp Như” giọng ngại ngùng
“Tên cô rất đẹp…. Diệp Như cô có thể ngồi xuống nói chuyện với tôi lát trong lúc chờ anh tôi được không… Một mình tôi ngồi đợi buồn lắm có người nói chuyện sẽ vui hơn nhiều” giọng nói Vương Khánh Phong em trai hắn rất tự nhiên và ấm áp khiến cô không thể nào từ chối mà cười nhẹ ngồi xuống
Cuộc nói chuyện của cô và Khánh Phong kéo dài hơn 20 phút và vẫn không thấy hắn về
[…]

Bên ngoài phòng làm việc
Hắn dự xong cuộc họp thì khuôn mặt lạnh lùng đang bước đi về phòng làm việc thư ký thì cùng đi ở sau hắn… Gần về đến phòng hắn thấy có tiếng nói chuyện lẫn tiếng cười của cô và một người đàn ông khác
Hắn vừa nghe thấy thì sắc mặt chuyển qua rất khó coi đôi chân mày nheo lại… Hắn quay qua hỏi thư ký
“Hôm nay tôi có vị khách nào đến không”
Thư ký hắn nghe xong thì vội vàng nhìn xuống lịch làm việc của hắn rồi ngước lên trả lời
“Dạ không anh”
“Vậy tại sao trong phòng làm việc của tôi lại có tiếng nói chuyện của một người đàn ông”
“Em không biết ạ… Vậy chắc là khách của Diệp…. ” chưa kịp nói hết câu hắn đã đi nhanh về phía phòng làm việc mặt hung hăng mở tung cửa bước vào làm cho thư ký hắn đứng lặng người thẫn thờ với hành động đấy của hắn
“Diệp Như….” hắn vừa gọi tên cô thì đã không nói gì nữa mặt hắn ngơ ra
“Anh…” Khánh Phong cười tươi khi thấy hắn rồi đứng dậy đi gần lại hắn… Cô cũng đứng dậy nhìn hắn
Hắn ngơ ngác một chút rồi lấy lại bình thường nhìn Khánh Phong hỏi bằng giọng lạnh lùng
“Đến đây làm gì?”
“Em đến để gặp anh… Đã lâu không gặp anh khỏe không” giọng vui vẻ hỏi
“Tôi chưa chết thì chắc chắn tôi vẫn khỏe” giọng hắn lạnh lùng nói gương mặt thì vô cùng sắt đá
“Anh vẫn lạnh lùng như ngày nào… Vẫn không chịu xem em là em trai” giọng Khánh Phong có chút buồn như vẫn cố tỏ ra vui vẻ nhìn hắn nói
“Biết vậy tại sao còn đến đây”
“Chỉ là em muốn được đến gặp anh trong ngày đầu tiên về nước thôi”
“Nhưng tôi không muốn gặp cậu” giọng hắn dứt khoát nói
“Vậy em về vậy… Dù sao gặp được anh em cũng vui rồi”
“Không tiễn” hắn nói
Khánh Phong nghe hắn nói xong thì quay qua người lại nhìn cô cười tươi nói…
“Tạm biệt Diệp Như nếu có thời gian cô lại nói chuyện với tôi nữa chứ” giọng anh hớn hở nói
Nghe xong thì ánh mắt sắc bén của hắn liếc qua cô… Cô ngại ngùng với câu hỏi đấy cũng không biết trả lời làm sao đành gật đầu nhẹ xem như đồng ý
Khánh Phong thấy vậy thì cười tươi một cái bước chân ra về… Sau khi Khánh Phong rời khỏi phòng làm việc thì hắn bắt đầu cất giọng nói
“Diệp Như! em giỏi lắm dám vui vẻ cười tươi còn nói chuyện với gã đàn ông khác nữa sao” hắn nhìn cô nói ánh mắt tưởng chừng như sắp ăn tươi nuốt sống cô
“Gã đàn ông…? Anh nói gì vậy người đó là em trai anh mà”
“Em trai tôi thì không phải đàn ông hả…. Không có sự cho phép của tôi mà em dám nói chuyện vui vẻ với nó hả… Em nên nhớ em là người phụ nữ của tôi đấy”
[…]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN