Thần y đích nữ
Chương 3.2
Hai người ngồi im, không ai lên tiếng. Nam tử mặc cẩm bào tựa trên cành cây khép hờ mắt không biết đang nghĩ gì, Phượng Vũ Hành xoa cổ tay, tập trung ý niệm trực tiếp tiến vào trong hiệu thuốc.
Nơi cổ tay phải có một vết bớt hình phượng hoàng, kiếp trước nàng đã có, không nghĩ tới khi xuyên qua chẳng những vẫn còn mà còn mang theo cả hiệu thuốc này.
Hiệu thuốc vẫn như cũ, tầng một là thuốc tây thuốc Đông y được bào chế sẵn, còn bức tường kế bên là thuốc bắc.
Tầng hai chứa dụng cụ chữa bệnh, cùng một số thuốc đặc thù nhưng không có bán trên thị trường, hơn nửa là nàng lấy từ trong quân đội, còn lại là một số dược liệu có công dụng thần kỳ là do nàng thu thập từ các nơi trên thế giới.
Bên trong quầy hàng có một nửa là vật dụng hỗ trợ chữa bệnh, tỉ như băng gặc, băng dán, bông y tế, cồn, cồn i-ốt loại nhỏ. Mặt khác phòng nghỉ của nàng cũng ở tầng hai, hai mươi mét vuông, bên trong có phòng tắm kiêm toilet. Còn có một cái tủ lạnh, một lò vi sóng.
Trên bàn còn có đồ dùng trang điểm nàng thường dùng, trong ngăn kéo có đồ ăn vặt, cùng một hộp trang sức. Nàng bình thường không mang đồ trang sức,những thứ để ở hiệu hiệu thuốc cũng không quá đáng tiền, đa số làm bằng bạc, lúc trước đi chơi nhìn thấy đẹp mắt liền mua, lại không mang qua. Còn có một số kim sức, không có kim cương, một vòng hồng ngọc.
Những vật này nàng thường thấy, nhưng xem ra hôm nay, lại cảm thấy như đã qua mấy đời… A không, là cách cả một thế hệ.
Phượng Vũ Hành ngầm cảm thán, đối cái kia chiếc máy bay trực thăng tại sao đột nhiên bạo tạc đã không muốn động não suy nghĩ nhiều nữa. Nàng biết định không chỉ là công dã tràng khó đơn giản như vậy, các Trung Nguyên bởi vì thực cũng đoán được cái bảy tám phần, lại không muốn thừa nhận.
Bất kể như thế nào, có thể sống lại một lần nữa, hiệu thuốc cũng theo nàng đi tới nơi đây nàng đã hết sức hài lòng, cả một đời trước trong nhà nàng nắm giữ hai cái bản lĩnh, một trong đó y, một cái Tây y. Trung y là tay nghề tổ truyền, Tây y là vài chục năm ra sức học hành tăng thêm nhiều năm lâm sàng cộng với kinh nghiệm thực chiến. Nếu như đánh trận cũng có thể tính một môn bản lãnh, vậy nàng cũng coi như rất lành nghề , chí ít có thể một đối một, cùng trong bộ đội những cái kia thiết huyết nam nhi cũng có thể đối phó cái ngang tay.
Thế nhưng là những này, ở thời đại này hữu dụng không?
Tinh thần bừng tỉnh, suy nghĩ từ trong không gian trở ra.
Cách đó không xa có bóng người di chuyển, nàng cảnh giác, nam tử mặc cẩm bào mở miệng: “Là Bạch Trạch trở về.”
Phượng Vũ Hành đứng dậy, “Người của ngươi đã trở lại, vậy ta liền đi.”
Hắn gật đầu, “Được. Đi cẩn thận.”
Nàng hít mũi một cái, trên núi đêm nay rất mát. “Thật sự là không công bằng, trị chân cho ngươi ta cũng có phần, sao không nói Bạch Trạch đưa ta đi.” Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, tùy ý khoát tay, “Ta nói giỡn thôi. Bất quá…” con mắt xoay động, “Ta đã giúp ngươi, có phải hay không cũng nên trả thù lao cho ta?”
“Hả?” nam tử liền giật mình, cười khổ, “Ngươi muốn trả công như thế nào?”
Nàng tính trên đầu ngón tay: “Ta chẳng những giúp ngươi trị thương, còn bỏ ra ba loại dược, ngoài ra còn tặng một thứ cho ngươi, ngươi nói xem những thứ này đáng bao nhiêu tiền.”
Hắn bất đắc dĩ nói, “Ta biết thuốc đó của ngươi là thiên kim khó cầu, chỉ là hiện tại ta không có nhiều tiền như vậy.” Vừa nói vừa lấy từ bên hông một túi gấm đưa ra, cầm ước lượng một chút, “Hai mươi lượng, đều là bạc vụn, ngươi ở trong núi dùng cũng thuận tiện.”
“Hai mươi lượng?” Nàng nghĩ một hồi nhưng cũng không có khái niệm gì.
Hắn nghĩ nàng chê ít, “Nếu như sau này có cơ hội gặp lại, dù cô có muốn ngàn kim lượng, ta cũng sẽ không nói một chữ “Không”.”
Phượng Vũ Hành không thích nghe lời nói như vậy nhất, sau này có cơ hội gặp lại, dạng này vừa nói xong hơn phân nửa chắc chắn không còn gặp lại.
Lại không khống chế được nhìn mi tâm của hắn, một đóa sen màu tím càng nhìn càng mê người, nàng cảm thấy mình thật không có tiền đồ.
“Cứ như vậy đi.” Nhận lấy túi tiền, Phượng Vũ Hành còn ước lượng mấy lần, rất nặng. Sau đó từ trí nhớ của nguyên chủ phân biệt phương hướng, nhanh chân đi về phía trước.
Nam tử mặc cẩm bào nhìn dáng người nhỏ bé, gầy yếu đến đáng thương, lại lộ rõ vẻ quật cường. Khuôn mặt từ trước tới nay không biểu lộ nay hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười rơi vào trong mắt Bạch Trạch, quả thực khiến ám vệ cùng hắn lớn lên giật mình.
“Chủ, chủ tử.” Là đang cười sao?
“Ân.” Hắn thu hồi ánh mắt, “Việc làm được thế nào rồi?”
“Đánh bất tỉnh đưa đến chân núi, có thể tỉnh để bào toàn mạng trước khi đến hay không, thì phải nhìn xem tạo hóa của hắn.” Bạch Trạch nói xong liền nhìn theo hướng Phượng Vũ Hành vừa rời đi, “Chủ tử, bên kia có cần thuộc hạ xử lý không?”
“Không cần.” Nam tử mặc cẩm bào đáp lại rất nhanh, “Sáng mai chúng ta liền rời núi.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
…
Phượng Vũ Hành cất hai mươi lượng rồi trở lại Tây Bình thôn, dựa vào trí nhớ nguyên chủ có thể xem là một khoản tiền kếch sù. Ở đây, một lượng bạc có thể nuôi sống một nhà ba người ở sơn thôn trong một tháng, hai mươi lượng đích thực là khoản tiền lớn.
Lúc trở lại trong thôn đã là sáng sớm. Trên đường đi nàng nhặt được không ít thảo dược cùng ít nấm, dùng dây leo buộc trên vai trở về. Đi lên núi vì hái thuốc, tay không mà trở về thì không được.
Theo trí nhớ về nhà, chưa tới nơi, đã nghe thấy một trận ồn ào. Có người phụ nữ chua ngoa chửi bới, tiếng tiểu hài tử khóc nỉ non, còn có nữ nhân đang cầu xin tha thứ.
Nàng đi nhanh, quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Tối hôm qua tại loạn hố chôn bên trong không có bị thiêu chết Từ thị chính dắt một vị phụ nhân cánh tay hướng bên ngoài viện đầu lôi kéo, bên cạnh có một tiểu nam hài tầm sáu bảy tuổi vừa khóc lóc vừa ôm lấy.
Từ thị một cước đá văng tiểu nam hài, “Cút qua một bên đi! Hôm nay các ngươi phải dọn ra khỏi đây cho ta, ta lấy lại phòng, muốn tiếp tục thì giao ra một năm tiền thuê nhà!”
Phụ nhân trên đất thân thể suy yếu sắp không chống được, chưa từng bị người ta lôi kéo khổ sở như vậy, vừa cảm thấy thiếu tự tin, vừa đau vừa khổn mà nhờ: “Chờ A Hành của chúng ta trở về được không? Nếu muốn chuyển, cũng phải chờ hài tử trở về!”
“A Hành của nhà ngươi? Nàng đã sớm chạy! Nói là đi hái thuốc, nhưng hai ngày rồi cũng không thấy trở về, không phải chạy thì cũng bị sói ăn, ngươi còn muốn chờ gì nữa!”
“Tỷ của ta sẽ không bị sói ăn!” Tiểu nam hài kêu to, “Tỷ của ta sẽ không bị sói ăn!”
“A Hành sẽ không bỏ lại chúng ta!” Phụ nhân cũng phản bác lại Từ thị, “Xin ngươi để cho chúng ta chờ thêm một ngày, một ngày là được.”
“Một ngày cũng không được! Sắp xếp thời gian cút ra đi cho ta!” Từ thị giơ chân lên muốn đá vào ngực người phụ nhân trên mặt đất.
Nhưng không đợi một cước kia hạ xuống, bắp chân liền cảm thấy một trận đau nhức, đau đến mức bà đứng không vững, đạt mông ngồi trên đất.
Sự tình hỗn loạn phát sinh tối qua tại hố chôn vẫn quanh quẩn trong đầu Từ thị, vừa cũng giống như vậy, đột nhiên xuất hiện tập kích, vừa đau vừa sợ, muốn tránh cũng không được.
Từ thị “Oa oa” một trận thất thanh, ánh mắt dần dần nhìn bên ngoài viện. Chỉ thấy cái nữ hài kia rõ ràng bị nàng và phu quân cùng nhau ném vào loạn hố chôn bên trong, dùng ánh mắt rét lạnh, từng bước một hướng nàng đi tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!