Thần y đích nữ - Chương 38: 36: Quốc bảo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Thần y đích nữ


Chương 38: 36: Quốc bảo



Lời này như hai cái tát, tát thẳng vào mặt Thẩm thị.

Phụ thân của người ta có nói rõ là dựa theo phân lệ di nương mà dàn xếp, nhưng mà làm chủ mẫu đương gia- ngươi lại cho người ta mặc loại xiêm y này? Còn để người ta ăn phải loại thức ăn thừa?

Từng người của Phượng phủ đều cúi đầu, mặc kệ Phượng Vũ Hành nói tới ai, các nàng đều cảm thấy trên mặt tối tăm.

Thẩm thị không có cảm thấy có cái gì không tiện, chỉ là có chút e ngại cái người này, liền Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái đều sợ, có khi nào sẽ giáng tội trách phạt bà, nếu như người của Ngự vương phủ cũng giống như vị Ngự vương gia tùy hứng kia, vậy chẳng phải bà sắp gặp xui xẻo lớn?

Có điều, lần này Thẩm thị là suy nghĩ nhiều rồi, Chu phu nhân cũng không rảnh rỗi đến nổi xen vào chuyện tranh đấu trạch viện của nhà người ta, phía trước lên tiếng chẳng qua là muốn nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên, nếu như hắn đủ thông minh thì không nên tiếp tục làm khó xử ba mẹ con Phượng Vũ Hành . Người ta chỉ là thuận theo lời nói của Phượng Vũ Hành mà tiếp tục lải nhải tiếp–“Phượng nhị tiểu thư, người thật sự có tấm lòng lương thiện như Bồ tát, yên tâm, tiệm vải nổi danh nhất kinh thành là sản nghiệp của Ngự vương phủ chúng ta, nếu nhị tiểu thư đã có chuyện, vậy ngày mai lão thân sẽ phái người đến Phượng phủ một chuyến, sau đó dựa theo tình hình mà đưa cho mỗi người một bộ quần áo.”

Bà nói xong, lại giơ tay ra hiệu đại thái giám hát nói danh mục sính lễ.

Phượng phủ người vừa thấy điệu bộ này, lại tập thể run rẩy toàn thân. Mọi người giờ phút này sợ nhất là Chu phu nhân cùng đại thái giám kia có cái gì trao đổi, bởi vì mỗi lần trao đổi đều không ngoài dự đoán chính là khiến cho lòng người hỏng mất a!

Quả nhiên lần này, đại thái giám không làm cho mọi người thất vọng. Chỉ nghe hắn xông ra cửa kêu to:” Mang tới đây!”

Lập tức liền có người nâng hai rương to đi vào viện.

Thẩm thị nghiến kẽ răng hỏi:” Đây là cái gì?”

Trầm Ngư ở bên cạnh không dấu vết thở dài, cũng nhỏ giọng nói:” Lại nghe trước rồi nói sau đi, phỏng chừng sẽ không thua những thứ đồ phía trước.”

Nàng đoán đúng rồi, hai rương cuối cùng đem vào mới là thứ khiến cho thể diện hôm nay của tất cả mọi người bị đánh mất một cách tàn nhẫn nhất, chợt nghe Chu phu nhân nói:” Đã Phượng phủ bần cùng đến thế, vậy cứ để Ngự vương phủ chúng ta tự mình chuẩn bị cho vương phi tương lai xiêm y mặc đi.

Đại thái giám tiếp tục nói:” Ngự vương điện hạ ban thưởng riêng cho Phượng nhị tiểu thư bốn cuộn lụa Quảng Hàn, bốn cuộn cẩm Lương Nhân, bốn cuộn Thủy Vân, bốn cuộn lụa mỏng Nhược Da. Mặc khác, còn có thêm mười cuộn Nhuyễn Yên cho nhị tiểu thư làm màn!”

Lần này ngay cả luôn luôn hờ hững không tham dự vào trong phủ tranh đấu, An thị cũng không thể bình tĩnh nổi.

Đại Thuận Đông Nam Tây Bắc tứ phương biên cảnh mỗi chỗ có một tiểu quốc phụ thuộc phiên bang, bốn cái tiểu quốc này tuy nhỏ, nhưng mỗi nước đều có một kiện hàng quốc bảo. Bốn loại quốc bảo này chia làm bốn loại là tơ tằm Quảng Hàn, cẩm gấm Lương Nhân, hàng Thủy Vân cùng lụa mỏng Nhược Da. Nghe nói lúc bốn cái tiểu quốc tiến cống quốc bảo tới Đại Thuận, phi tử trong cung vì tranh cướp đều có thể đánh đến sứt đầu mẻ trán, vỡ đầu chảy máu, cuối cùng có thể tranh đến cũng chỉ có một cuộn mà thôi. Tất cả chỉ vì tứ bảo cực kì khó có được này. Bốn tiểu quốc cũng phải năm ba năm mới có một cuộn, có quốc gia phải tích góp hơn mười năm, cuối cùng mới miễn cưỡng kiếm ra bốn cuộn đưa đến Đại Thuận.

Mà Nhuyễn Yên La, thì lại là Đại Thuận cảnh nội mười năm mới có thể cho ra một cuộn báu vật trong báu vật, mà bây giờ Ngự vương điện hạ cư nhiên vừa vung tay đưa tặng thì chính là mười cuộn, còn nói chỉ là cho Phượng Vũ Hành làm tấm màn.

Phượng Trầm Ngư cảm thấy bản thân muốn hộc máu, nếu như trước đây nói trâm cài tóc hay vòng đeo tay cái gì đó nàng còn có thể chấp nhận nhẫn nhịn được, nhưng mà ngũ bảo vừa xuất hiện, nàng thực sự đã không thể nhịn được nữa a!

Thật sự là đố kị muốn tức chết mất! Mặc kệ cái gì gọi là nữ giới, mặc kệ thứ gọi là tam tòng tứ đức, nếu có thể đổi được một món bảo trong đó, nàng đồng ý dùng hai tay dâng tặng cho Phượng Vũ Hàng vị trí dòng chính nữ.

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Thẩm thị đứng ở bên cạnh rõ ràng thấy thân thể của nữ nhi đang run lên kịch liệt, gần như là tức khắc đoán được Phượng Trầm Ngư đang suy nghĩ gì.

Vải vóc hoàn mĩ ai mà không thích, huống chi đây là ngũ bảo bị đám nương nương trong cung tranh đoạt.

Thẩm thị cầm thật chăt Phường Trầm Ngư tay, lại đến gần bên tai nàng nói nhỏ : ” Trầm Ngư, hãy nghĩ tới tương lại ngày sau củacon. Chờ ngày nào đó con trở thành mẫu nghi thiên hạ, tất cả những thứ này còn không phải là của con.”

Rốt cuộc, bốn chữ mẫu nghi thiên hạ đã đem tâm trạng rối loạn của Phượng Trầm Ngư rốt cuộc ổn định trở lại, trong mắt điên cuồng chợt lóe lên, trong thoáng chốt lập tức khôi phục lại bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thẩm thị lúc này mới an tâm.

Cho tới nay, mẫu nghi thiên hạ là Phượng Trầm Ngư lòng tin, từ sau khi ba người Diêu thị rời phủ, Phượng phủ từ lão thái thái đến Phượng Cẩn Nguyên, lại đến Thẩm thị nói với nàng nhiều nhất là bốn chữ này. Nàng biết mình sinh ra có nhan sắc cực đẹp, loại đẹp này vượt xa tất cả nữ tử trong kinh thành. Cho nên Phượng Trầm Ngư cực kỳ có lòng tin tuyệt sẽ không thất bại, mẫu nghi thiên hạ mà nói, với nàng chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Chỉ tiếc mẹ con Thẩm thị không biết, số ngũ bảo này, cho dù là vị mẫu nghi thiên hạ trong cung- Hoàng hậu nương nương cũng chưa từng có được, nếu không vì sao trong tay Ngự vương lại có số lượng lớn như vậy.

Phượng Vũ Hành lục trong kí ức của nguyên chủ cũng không thấy có bất cứ thông tin gì liên quan tới giá trị của ngũ món này, chỉ cảm thán người kia ra tay mạnh như vậy làm nàng cũng phải cứng lưỡi.

Chẳng qua nếu hắn đã đưa, thì nàng không có đạo lý không lấy, chỉ quay về phía Chu phu nhân cười khanh khách,” Làm phiền Chu phu nhân thay ta nói lời cảm ơn đến Ngự vương điện hạ, những lễ vật này A Hành thật thích.”

Người nhà họ Phượng trợn tròn mắt, chỉ là thật thích thôi sao? Phượng Vũ Hành này, rốt cuộc có biết những thứ này có giá trị như thế nào? Chuyện này có ý nghĩa rằng nàng quả thật chính là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ a!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN