Thần y đích nữ
Chương 46: 44: Thu thêm nô tỳ
Mẹ con hai người đang nói chuyện, bên ngoài Tôn ma ma mang theo Triệu ma ma vào viện, đi theo phía sau Triệu ma ma còn một lão bà tử cùng một đám tiểu nha đầu. Vốn là rương sính lễ chất đống ở Liễu Viên bị những người này thoáng cái, đã mang được tất cả lại đây.
Tôn ma ma mang theo Triệu ma ma các loại rương, thật vất vả đi tới chính sảnh, Triệu ma ma mặt cười, vừa vào nhà liền lên tiếng nói: “Nhị tiểu thư thật là có phúc lớn, có phúc lớn nha!”
Phượng Vũ Hoành trong lòng cười gằn, lúc trước là kẻ nào đi theo chủ nhân cũng không thèm liếc nhìn nàng?
“Triệu ma ma nói lời này, ta một cái thứ nữ, ở đâu ra phúc khí tốt. Trong phủ này phúc khí cũng là ở trên người đại tỷ tỷ cùng đại ca, ma ma là lão nhân, nói chuyện nên lưu ý.”
Nàng nói vậy khiến Triệu ma ma bị chặn họng, lão thái thái không hiểu, rõ ràng những câu kia là nói trong trường hợp này, tại sao nhị tiểu thư này liền một chút cũng không nhận thấy có chuyện gì.
Nhưng nàng chỉ dám ở trong lòng oán thầm, cũng không dám ở trước mặt Phượng Vũ Hành biểu hiện ra nửa điểm không vui, ngược lại ý cười càng sâu hơn so với lúc trước. Lời lúc nãy không có cách nào tiếp lời, liền dứt khoát bỏ qua không đề cập tới, trực tiếp thay thay đổi lời nói —“Lão nô mời nha tử* nổi tiếng nhất trong kinh thành, dẫn theo ít nha đầu tới cho nhị tiểu thư chọn. Mặt khác, lão thái thái phân phó để lão nô tới tiệm quần áo tốt nhất trong kinh lựa chọn rất nhiều quần áo cho nhị tiểu thư cùng Nhị thiếu gia còn có Diêu di nương, mang tới để nhị tiểu thư nhìn thử!”
nha tử*: ta dịch qua bản raw thì như kiểu người trông trẻ thì phải ai biết góp ý ta phát
Nàng nói xong, vẫy tay, phía sau có mấy nha đầu nâng từng kiện xiêm y đi vào.
Lúc này đưa xiêm y tới cho các nàng tự nhiên là rất tốt, chất vải tốt, hình thức đẹp, cũng không có như lúc trước làm chuyện vụng trôm mờ ám. Phượng Vũ Hoành chỉ liếc nhìn qua, đã để Hoàng Tuyền Vong Xuyên nhận những xiêm y kia mang vào trong phòng.
Sau đó, nha tử một miệng răng vàng khè kia cũng mau chóng chống đỡ đi vào phòng khách, đi theo phía sau nàng, là hơn hai mươi tiểu nha đầu.
Rất nhanh, sảnh nhỏ ở ngoài cũng đã chật ních, Phượng Vũ Hoành tùy ý quét một vòng, đều là hài tử mười ba mười bốn tuổi, trong lòng phiền chán, nhưng lại không có biện pháp. Ở loại niên đại này, hài tử nhà nghèo trừ bỏ cho người làm nô tỳ, không còn lựa chọn tốt hơn. Còn nữa, nữ hài tử mười lăm tuổi cập kê liền có thể xuất giá, hơn mười tuổi liền đi làm công chỗ nào cũng có, dù nàng muốn quản, cũng không có năng lực.
Kiên trì nhìn một lượt mấy tiểu nha đầu này, Phượng Vũ Hoành cuối cùng chọn lấy năm người khỏe mạnh chút lưu lại làm quét dọn nhà, mặt khác lại chọn ba người làm nha hoàn thân cận, một người đi theo Tôn ma ma cùng hầu hạ Diêu thị, một người khác đi theo Hoàng Tuyền cùng chiếu cố Tử Duệ, còn có một người liền đi theo Vong Xuyên cùng lưu ở bên người nàng.
Triệu ma ma thấy Phượng Vũ Hoành không muốn tuyển nữa, liền chủ động hỏi một câu: “Chỉ có mấy người này đủ sao? Chuyển sang sân bên kia, có rất nhiều nơi cần phải dùng người.”
Nàng khoát khoát tay: “Như vậy là đủ rồi, ta không thích nhiều người.”
Triệu ma ma gật đầu: “Hết thảy đều theo nhị tiểu thư.” Sau đó hướng nhân nha tử liếc mắt ra hiệu, bà tử kia vội vàng lấy ra tám tờ giấy đưa cho Phượng Vũ Hoành: “Nhị tiểu thư, đây là giấy bán thân tám nha đầu ngài chọn, đều ở quan phủ xác nhận qua, thỉnh nhị tiểu thư yên tâm dùng.”
Phượng Vũ Hoành rất hài lòng.
Thấy phía bên nàng không dặn dò gì, Triệu ma ma cười ha hả mang theo mọi người ly khai, lưu lại tám nha đầu đứng trong sảnh chờ sắp xếp.
Phượng Vũ Hoành ở phương diện này cũng không có kinh nghiệm, đưa mắt nhìn Diêu thị.
Diêu thị quen cửa quen nẻo đem nhiệm vụ này nhận lấy, mở miệng hỏi: “Các ngươi có tên hay không?”
Một nha đầu lá gan lớn chút đáp: “Có, bất quá chỉ là chút tiện danh, nói ra sợ dơ lỗ tai chủ tử, thỉnh chủ tử ban tên cho.”
Diêu thị nghĩ một lát, đối với năm nha hoàn nói: “Ban thưởng các ngươi một chữ làm họ, phía sau một chữ liền thêm tên vốn có của các ngươi thôi.”
Năm nha đầu đồng thời nói cảm ơn.
Mà mặt khác ba cận thân nha đầu, Diêu thị là muốn để Phượng Vũ Hành tự quyết định, đồng thời nàng cũng nói cho Phượng Vũ Hành: “Theo quy củ, phàm là cận thân nha đầu là nhất đẳng nha hoàn, lẽ ra hẳn còn có nhị đẳng, hầu hạ chút nước trà, nhưng A Hoành ngươi không thích nhiều người, thì lưu những thứ này cũng đủ.”
Phượng Vũ Hành gật đầu, đối với việc này nàng thực không hiểu nhiều, may mà có Diêu thị bên cạnh.
Nhìn ba nha đầu vừa mới chon, nàng cũng không có hứng thú ban tên cho các nàng, liền hỏi các nàng: “Các ngươi vốn gọi là gì?”
Mấy nha đầu lần lượt đáp: “Nô tỳ tên thật Thiên Lan, nô tỳ Linh Nhi, nô tỳ Hàm Ngọc.”
“Cũng không tệ lắm.” Nàng đối với mấy cái tên thật hài lòng, “Không cần sửa, cứ kêu như vậy.”
Ai biết ba nha đầu vừa nghe lời này, phịch một tiếng liền quỳ xuống — “Cầu tiểu thư khai ân lưu lại nô tỳ! Cầu tiểu thư khai ân lưu lại nô tỳ!”
Phượng Vũ Hoành không hiểu hỏi: “Ta lúc nào nói muốn đuổi các ngươi?”
Diêu thị giải thích cho nàng: “Nô tài nhận chủ, ban tên cho các nàng là ban thưởng tốt nhất, đặc biệt nha hoàn nhất đẳng cận thân, ban tên có ý nghĩa là các nàng cùng trước đây tất cả đều đoạn tuyệt, từ nay về sau chính là nô tài của chủ nhân mới.”
Phượng Vũ Hành giờ mới hiểu được, thì ra cho người ta sửa lại tên chữ là đối với người ta tôn trọng, hoàn toàn khác biệt với nàng, còn cảm thấy tên là cha mẹ cho, không thể tùy tiện thay đổi a?
Hơi suy nghĩ một chút, tâm có chủ ý: “ Như vậy đi, lấy một chữ trong danh tự của các ngươi, trước mặt ta ban thưởng một chữ Thanh, tốt chứ?”
Mấy nha đầu thở ra một hơi, lần lượt nói: “Nô tỳ Thanh Lan tạ chủ tử ban tên cho, nô tỳ Thanh Linh tạ chủ tử ban tên cho, nô tỳ Thanh Ngọc tạ chủ tử ban tên cho.”
“Tốt.” Phượng Vũ Hành nhìn một phòng nha đầu mới tới, lại nắm chặt trong tay giấy bán thân, Phượng phủ cuối cùng cũng cho nàng được chút trung thành.
“Các ngươi sau này là hạ nhân của chúng ta, qua hai ngày chúng ta sẽ rời khu nhà nhỏ này chuyển tới tòa nhà cách vách. Tòa nhà tuy vừa phải, nhưng trước mắt nô tài đến làm vẫn là thiếu đi chút. Ta trời sinh tính thích yên tĩnh, các ngươi liền chịu khó chút. Về phần tiền tiêu hàng tháng, trừ Phượng phủ trả công cho các ngươi, mỗi tháng ta sẽ đưa thêm một phần.”
Tám nha đầu vừa nghe lời này đều vui vẻ, cùng nhau nói cám ơn.
Phượng Vũ Hoành khoát tay chặn lại, ánh mắt hướng Lý ma ma đang đứng ở cửa cùng Mãn Hỉ, Bảo Đường ba người: “Về phần ba người các ngươi, chủ tử của các ngươi chẳng mấy chốc sẽ có sắp xếp mới, Liễu Viên ta đây miếu nhỏ, quả thực chứa không nổi.” Lời nói xong, không dấu vết hướng sang Mãn Hỉ quăng một cái ánh mắt ý nói bình tĩnh đừng nóng, Mãn Hỉ thầm nhẹ nhàng thở ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!