Thần y đích nữ
Chương 103 - Váy Của Ngươi Còn Không Đáng Giá Bằng Một Cái Chén Của Ta
Phượng Vũ Hành nhìn theo hướng ngón tay của Vũ Dương, quả nhiên nhìn thấy ba nữ tử khác đang đứng trước một tiệm bánh bao ở góc đường, trong đó có một cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt đang nhận lấy bánh bao tiểu nhị đưa đến tay, không chú ý hình tượng, giữa đường cái đông người, cắn xuống một miếng.
Nàng rút rút khóe miệng, thầm nghĩ bằng hữu của Huyền Thiên Ca, quả nhiên cũng không trái ngược!
Huyền Thiên Ca kéo Phượng Vũ Hành đến trước mặt ba người kia, có một tiểu nha đầu lập tức chạy tới, thở hổn hển thầm oán: Quận chúa người chạy nhanh quá! Chỉ phút chốc đã không thấy tăm hơi đâu, nô tỳ không đuổi kịp người!
Sao không nói mình vụng về, đi đứng chậm chạp đi? Huyền Thiên Ca vừa đùa giỡn tiểu nha đầu kia, vừa kéo Phượng Vũ Hành và nói ba vị cô nương kia: Đây là con gái của nhà dì Nhu ta Phượng Vũ Hành, chính là cửu tẩu tương lai của ta!
Một đầu Phượng Vũ Hành đầy hắc tuyến.
Oa! Cô nương bánh bao kia nuốt miếng bánh bao còn lại, rồi vội vã mở miệng nói: Ngươi chính là Phượng Vũ Hành đã thu phục được cửu điện hạ à? Vừa nói vừa vươn bàn tay bóng nhẫy ra: Xin chào, ta tên là… Khi nói chuyện, bỗng ý thức được bàn tay thật sự bất lịch sự, nhanh chóng thu hồi rồi lau hai cái lên váy, lại giơ lên một lần nữa. Ta tên là Phong Thiên Ngọc, cha ta là hữu tướng đương triều, chính xác là đối đầu với cha ngươi.
Hắc tuyến trên trán Phượng Vũ Hành lại tuôn ra, thầm nghĩ bằng hữu của Huyền Thiên Ca này chính xác là gì vậy? Vội vàng vươn tay ra nắm rồi lắc lắc vài cái, Vậy sao, con gái của đối thủ, xin chào.
Ha ha. Phong Thiên Ngọc cười hì hì nói, Chơi vui thật! Hai thừa tướng, một họ Phượng, một họ Phong.
Phượng Vũ Hành gật đầu, Ta thật mong gió lớn nhà ngươi có thể thổi bay phượng hoàng nhà chúng ta thôi, thổi bay càng xa càng tốt.
Phong Thiên Ngọc chớp mắt mấy cái, Phượng hoàng bị thổi bay, ngươi cũng không bay theo sao?
Không. Phượng Vũ Hành nhếch khóe môi, Ta là vương phi Ngự vương phủ, phượng hoàng chạy hay không có liên quan gì đến ta.
Đúng. Một cô nương khác mặc váy màu hồng nhạt gật đầu, đồng ý mười phần lời nói của Phượng Vũ Hành, Có thể đồng cam là duyên phận, có thể cộng khổ đã có thể coi là tình phân. Phượng gia đối với A Hành thế nào ai mà chẳng biết, dựa vào đâu mà rơi xuống vực còn muốn để A Hành cũng hạ thấp theo? Nàng vừa nói vừa cùng Phượng Vũ Hành chào hỏi: Ta tên là Nhâm Tích Phong, con gái của phủ tướng quân Bình Nam.
Phượng Vũ Hành cũng cười với nàng, chào: Ta đã nghe điện hạ nhắc qua, điện hạ nói Nhâm đại tướng quân sử dụng binh pháp vô cùng tinh diệu, lần này hắn đi tây bắc bình định cũng mượn sức không ít.
Nhâm Tích Phong cười hì hì khoát tay, Cửu điện hạ đúng là quá khách khí, cha ta mới tán dương hắn là anh hùng thiếu niên đấy. Nhâm Tích Phong này nhìn Phượng Vũ Hành, thấy thế nào cũng cảm thấy thân thiết, Thật ra trước kia cũng ta cũng đã gặp qua, nhưng mà ngươi không nhỡ rõ, ta cũng không nhớ rõ.
Phượng Vũ Hành suy nghĩ, Hình như là lúc còn bé được người trong nhà bế gặp mặt?
Nhâm Tích Phong gật đầu, Cũng không phải. Hôm qua Thiên Ca đến quý phủ thăm ta, nhắc tới ngươi, cha ta đã nói lúc nhỏ, Diêu thái y đến thăm phủ tướng quân của người, chính là bế ngươi đến. Khi đó ngươi mới tám tháng, ta cũng mới chính tháng.
Phượng Vũ Hành muốn nói, đúng là thanh mai trúc mã mà! Chưa đợi nói chuyện vui đùa, chợt nghe Huyền Thiên Ca nói: Trước hết các ngươi dừng việc ăn nói đã, để Phù Dung đón tiếp A Hành đã! Nàng vừa nói vừa kéo một cô nương có vẻ khiếp đảm tiến lên, Phù Dung, nói chuyện đi.
Cô nương tên Phù Dung kia nhìn Phượng Vũ Hành, cười ngại ngùng, Phượng tiểu thư, ta tên Bạch Phù Dung.
Phượng Vũ Hành thấy cô nương này không giống như những người khác từ nãy giờ toàn gọi nàng là A Hành, sắc mặt không tốt như người bên ngoài, nha hoàn bên người cũng bình thường, không thể so sánh với hạ nhân ở vương phủ và phủ tướng quân. Trong lòng nàng phán đoán vài phần, hơn phân nửa là phụ thân của cô nương này không có bậc quan cao, năng lực không quá tốt, cũng không thể cho nha đầu kia nhiều tự tin lắm.
Mặc kệ thế nào, nếu cô nương này có thể chơi với vài vị lẫn lộn này, hẳn cũng không phải là nhà bình thường.
Gọi là A Hành là được rồi! Phượng Vũ Hành vừa nói vừa vươn tay nắm véo mặt cô nương kia, chao ôi, mặt bánh bao, tròn vo, đùa thích thật.
Mẹ kiếp! Vừa nói cô nương kia ngại ngùng, ai ngờ khuôn mặt vừa bị véo lập tức hiện nguyên hình, Huyền Thiên Ca, bằng hữu ngươi gọi tới quả nhiên đều thích mặt trẻ con, mỗi người lần đầu gặp đều sờ mặt ta.
Hả… Phượng Vũ Hành nhìn vài vị bên cạnh, Vậy, các ngươi cũng làm như vậy?
Nhâm Tích Phong gật đầu, Có trách thì trách mặt nàng quá giống bánh bao, ngươi nói người trưởng thành ai mà không muốn sờ hả!
Phong Thiên Ngọc cũng phụ họa nói: Lúc trước ta tiện tay đưa lên, kết quả bị nha đầu kia cắn một miếng.
Phượng Vũ Hành đổ mồ hôi, quả nhiên, quả nhiên tất cả bằng hữu của Huyền Thiên Ca đều cùng một đường.
Huyền Thiên Ca cười đến đau bụng, chỉ vào Phù Dung trên đường: Ngươi hoặc đoan trang, hoặc đanh đá rõ ràng. Thoạt nhìn như con cừu nhỏ thực tế là con sói xám lớn, ngươi có mệt hay không vậy?
Bạch Phù Dung không hề biết mệt, Mẹ ta nói, không giả làm con cừu non gả không được. Không tin thì nhìn các ngươi xem, trừ A Hành, ai có người muốn?
Nàng phân tích rất chính xác, câu nói đầu tiên đã làm mọi người như bị giật điện. Sau đó chợt nghe Bạch Phù Dung nói với Phượng Vũ Hành: A Hành à, đừng giống các nàng nha! Các nàng đều là sói. À, còn gì nhỉ, gia đình ta không giống với các nàng, cha ta chỉ là thợ làm trang sức trong cung, không có cấp quan. Còn ta, nhờ có mấy vị đại tiểu này không chê, nên mỗi ngày cùng các nàng ăn uống vớ vẩn.
Phượng Vũ Hành đối với Bạch Phù Dung này khá hài lòng! Chưa từng miễn cưỡng vì người giật dây phía sau mà còn có thể sống tiêu sái như vậy, đây mới chính là bản thân.
Mấy vị cô nương rất hợp nhau, lúc này liền quyết định đi Tiên Nhã lâu ăn mừng.
Huyền Thiên Ca thu xếp nàng mời khách, Bạch Phù Dung hung hăng nói nàng muốn uống trà Long Tĩnh và tôm bóc vỏ.
Kết quả sau khi mấy nha đầu đến Tiên Nhã lâu, trừ những đồ ăn bên ngoài, chưởng quầy còn bày ra chiêu mỗi món ăn đều tặng một thứ, khiến các nàng mơ hồ.
Huyền Thiên Ca tóm lấy tiểu nhị đem đồ ăn tới hỏi: Các ngươi muốn làm gì? Bản quận chúa có tiền cũng không thể bị các ngươi lừa gạt?
Kết quả tiểu nhị kia nói: Quận chúa, đồ ăn này không phải là cho ngài, mà là chưởng quầy hiếu kính vương phi. Chưởng quầy nói, vất vả vương phi mới đến một lần, nhất định phải đem những món ăn rượu ngon lên cho vương phi thưởng thức.
Mấy người này giờ mới hiểu, hóa ra đây là báo cáo thực đơn cho Phượng Vũ Hành!
Bạch Phù Dung lập tức cười không giữ hình tượng, vừa gõ đũa vừa chỉ vào Phượng Vũ Hành nói: A Hành, ngươi mau hỏi xem ăn không hết có thể đóng gói không? Mẹ ta rất thích đồ ăn ở Tiên Nhã lâu, nhưng bình thường ta không mua nổi! Hỏi nhanh một chút, nếu được các ngươi lấy ít bao đựng, gói vào để ta mang về.
Phượng Vũ Hành chưa uống nước xong, suýt nữa đã làm mình sặc. Bất đắc dĩ nhìn tiểu nhị kia: Có nghe thấy không, đồ ăn trên bàn làm thêm một phần, để Bạch đại tiểu thư mang về.
Tiểu nhị không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp: Tiểu nhân tuân mệnh! Rồi chạy đi nhanh như chớp.
Huyền Thiên Ca một tay nâng cằm, một tay cầm tóc Phượng Vũ Hành, A Hành à A Hành, cửu ca ta từ trước đến giờ vẫn tính toán đối với huynh đệ ruột của mình, cho dù là thất ca đến ăn cơm đều phải trả tiền. Đây chính là ngoại lệ đầu tiên ta đến Tiên Nhã lâu nha!
Phượng Vũ Hành gắp một miếng cừu trực tiếp cắn, vừa cắn vừa hỏi nàng: Vậy ngươi nói Huyền Thiên Minh đến ăn cơm có muốn trả tiền hay không?
Huyền Thiên Ca nói: Đương nhiên là không cần.
Cái này không được. Phượng Vũ Hành dương dương tự đắc miếng thịt cừu trong tay, Hắn ăn cơm không trả tiền, vì sao ta phải trả? Hiện tại tiền tiêu vặt của ta còn do hắn cho, cho dù ta trả tiền, vậy cũng như hắn trả, có gì khác nhau sao?
Huyền Thiên Ca gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Nhâm Tích Phong và Phong Thiên Ngọc hướng về nàng bật lên ngón tay cái. Mà Bạch Phù Dung đứng lên: Ta đi xem bàn khác có đồ gì ăn ngon không, nếu không cần trả tiền, vậy chúng ta cứ ăn nhiều một chút.
Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài nhã gian, vừa ra khỏi cửa, đúng lúc tiểu nhị dưới tầng bê đồ ăn lên, mà nhã gian bên cạnh cũng đúng lúc có vị cô nương vội vã ra ngoài.
Ba người không thể nào nhanh nhạy được, phanh lại thì đã đụng vào nhau.
Tiểu nhị sợ tới mức quăng bát canh xuống đất, nhưng nước canh vẫn văng lên váy của cô nương ở nhã gian bên.
Phượng Vũ Hành nhìn chiếc váy trắng kia vị vấy bẩn một chút dầu mỡ, cũng bắt đầu đau lòng.
Lại nói tiếp, bắt đầu sự cố này, trách nhiệm lớn nhất là ở Bạch Phù Dung, là khi nàng đi đường chỉ lo quay đầu nói chuyện với bọn tỷ muội, lúc này mới xem nhẹ đường phía trước. Mà cô nương cách vách cũng bị tiểu nhị chặn tầm mắt nàng, thế nên mới đụng vào nhau.
Bạch Phù Dung cũng nhận ra mình không tốt, nhanh chóng giải thích với người ta: Rất xin lỗi, rất xin lỗi, đều là do ta không tốt, váy của vị tiểu thư này ta nhất định sẽ bồi thường, ngài nhìn xem có bị bỏng hay không đã.
Đây vốn là lời xin lỗi thành khẩn chân thành, ai biết cô nương cách vách kia không nghe, vung tay lên, bốp bốp , tát Bạch Phù Dung và tiểu nhị kia.
Bạch Phù Dung bị đánh đến ngây người, còn tiểu nhị kia trực tiếp quỳ xuống không ngừng bồi tội.
Mà bên này, bốn người Phượng Vũ Hành cũng đều đứng lên. Bạch Phù Dung bị đánh, cho dù chuyện này mới đầu là do ai, nhưng nếu đã giải thích và hứa bồi thường, đối phương dựa vào đâu mà động thủ đánh người?
Phượng Vũ Hành thấy bóng dáng cô nương kia có điểm quen thuộc, đến gần một chút thì thấy, hóa ra không phải là người ngoài, mà là Thanh Nhạc quận chúa của Định An vương phủ.
Thanh Nhạc quận chúa? Bạch Phù Dung lúc này mới ngẩng đầu nhìn kĩ, cũng lập tức nhận ra.
Thanh Nhạc quận chúa kia nhìn Bạch Phù Dung, vẻ mặt ghét bỏ, Ta tưởng là ai, con gái của một tên thợ mà cũng xứng nói chuyện trước mặt bản quận chúa?
Tuy bình thường Bạch Phù Dung đi theo Huyền Thiên Ca các nàng đều là cử chỉ bưu hãn, nhưng nàng cũng biết dù sao gia thế mình không bằng người bên ngoài, ra ngoài cửa có thể hết sức không gây chuyện thì sẽ không gây chuyện. Hôm nay đúng là nàng không đúng, làm bẩn váy của người ta, người ta là quận chúa, mình còn ăn nhờ ở đậu còn chưa tính.
Lập tức không so đo vừa bị tát, chỉ cúi đầu tiếp tục giải thích: Thanh Nhạc quận chúa, rất xin lỗi, đều do ta không đúng, váy của ngài ta nhất định sẽ bồi thường.
Ngươi bồi thường? Thanh Nhạc khinh miệt cười rộ lên, Ngươi bồi thường được sao? Nhìn xem dáng vẻ ngươi ăn mặc keo kiệt thế kia, cho dù là mười năm bổng lộc của phụ thân ngươi, cũng không bồi thường nổi một cái váy này của bản quận chúa.
Thật ra lời Thanh Nhạc nói là thật, một thợ chế tạo có thể có bao nhiêu bổng lộc, đúng là mười năm cũng không mua nổi cái váy của nàng.
Bạch Phù Dũng dĩ nhiên biết điểm này, nhanh chóng nói: Quận chúa không cần lo lắng, ta có thể ra ngoài mượn. Cho dù là bao nhiêu bạc, ta sẽ đưa cho ngài.
Thật không? Thanh Nhạc cười lạnh nhìn về phía Bạch Phù Dung, Một vạn lượng, ngươi đi mượn đi.
Cái gì? Bạch Phù Dung thật sự đã bị chọc tức giận, Xin hỏi quận chúa chiếc vày này có gì đặc biệt? Lại muốn một vạn lượng?
Không chờ Thanh Nhạc trả lời, chợt phía sau, âm thanh của Phượng Vũ Hành vang lên, nói với tiểu nhị đang quỳ kia: Đi mời chưởng quầy của các ngươi lên, nói bát canh tốt nhất của Tiên Nhã lâu đã bị Thanh Nhạc quận chúa làm vỡ, mời Định An vương phủ đến đối chiếu giá và bồi thường ba vạn lượng bạc trắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!