HOA RƠI VÔ Ý, NƯỚC CHẢY HỮU TÌNH
CHƯƠNG 1: LIÊN HÔN
Dung mạo cô nương vừa tròn mười bảy tuổi xinh đẹp như hoa, rạng rỡ tựa ánh dương. Là một thiếu nữ nhanh nhẹn hoạt bát, ai gặp cũng mến.
Nàng là trưởng công chúa của Bắc Á – Nam Tư Lộ Khiết , nữ nhi độc nhất của hoàng tộc. Vương thượng và Vương hậu chỉ có mỗi đứa con gái này, coi nàng là hòn ngọc quý trên tay, yêu thương vô cùng.
Một tiểu cô nương tầm mười bốn, mười lăm hấp tấp chạy đến chỗ Nam Tư Lộ Khiết đang nằm chơi, thở dài thườn thượn lên tiếng
“ Thì ra là công chúa ở đây, hại A Châu chạy tìm người khắp nên, thậm chí còn đến doanh trại của U tướng quân tìm nữa cơ!”
Tiểu cô nương A Châu kể khổ, Lộ Khiết phì cười ra tiếng đưa tay vẫy vẫy A Châu lại chỗ nàng
A Châu đặt người xuống thảm cỏ mềm mại nhìn lên bầu trời, nói
“ Trời hôm nay nhìn có vẻ âm u quá!”
“ Đúng vậy, mây hôm nay nhiều quá, che mất cả mặt trời.” Nàng nói
Mây che cả mặt trời, dự định là chốc lát nữa sẽ có mưa.
Lộ Khiết lật người đứng dậy lôi kéo cả A Châu đi về phía hoàng cung.
Một canh giờ sau trời bắt đầu đổ mưa, trận mưa này kéo dài hơn hai canh giờ.
Tối hôm đó tại Lăng Vương điện, tẩm cung của vương hậu.
Vương thượng ngồi trên ghế trải thảm lông sói màu xám, vẻ mặt buồn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vương hậu ngồi trong nội điện khóc thút thít, Phúc mama đứng nhìn cũng thấy đau lòng thay. Lần này thật sự là uỷ khuất công chúa rồi!
Hoàng đế Tây Lan vừa sai sứ giả đến Bắc Á ngỏ ý muốn Tập Nguyệt trưởng công chúa gả cho Si Duệ vương – con trai thứ chín của hoàng đế Tây Lan.
Vương thượng chỉ có độc nhất nữ nhi này, bây giờ lại gả đi xa như vậy. Có thể không buồn sao? Vương thượng không biết trả lời ra sao, chỉ cười cười rồi cho sứ giả Tây Lan lưu lại hoàng cung, sắp xếp nơi ở cho hắn.
“ Nương nương, như vậy công chúa sẽ bị gả đi thật sao?” Phúc mama cố nén những giọt nước mắt lại hỏi chủ nhân.
Phúc mama là người chứng kiến công chúa lớn lên, do một tay bà chăm sóc. Hiện tại có sứ giả Tây Lan đến cầu thân. Một nơi xa xôi như thế, ở nơi đất khác quê người liệu công chúa có thể chăm sóc tốt bản thân hay không?
Vương hậu lấy khăn tay lau nước mắt, sụt sùi đáp lời
“ Tây Lan là vương quốc cường đại, lẫn chính trị và quân sự đều mạnh. Tiểu Khiết không thể không gả được sao? Bắc Á chúng ta cũng chỉ là một nước nhỏ sao có thể sánh với cường quốc… Ta… ta cùng vương thượng cũng chỉ muốn… muốn… Tiểu Khiết gả gần đây… không cần…. không cần… phải là con cờ… để liên hôn!”
Vừa hết câu vương hậu liền khóc, Phúc mama thương tâm, nước mắt cũng đã rơi. Hai chủ tớ ôm nhau khóc sướt mướt hơn một canh giờ, Phúc mama thấy vương hậu khóc mệt cả người vội vàng hầu hạ bà nghỉ ngơi, vén rèm rồi đi ra ngoài.
Phúc mama ra ngoài , vẫn thấy vương thượng ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Chỉ một buổi tối mà nhìn vương thượng như già đi mười năm tuổi.
“ Thỉnh an Vương thượng!”
Vương thượng quay lại nhìn, thấy tâm phúc của vương hậu gọi mình. Giọng điệu rầu rĩ hỏi:
“ Vương hậu nghỉ ngơi rồi?”
“ Vâng! Nương nương khóc rất nhiều, khóc đến mệt lả rồi mới thiếp đi… Vương thượng, còn cách nào để công chúa ở lại không?”
Vương thượng thở dài nhìn ánh nến vàng vừa được cung nữ thắp sáng, không trả lời.
Phúc mama im lặng ngầm hiểu, hết cách rồi!
Ngồi được nửa canh giờ, vương thượng đứng dậy đi vào nội điện xem vương hậu rồi rời khỏi Lăng Vương điện.
Loan giá của vương thượng rời đi, Phúc mama vẫn đứng ngoài sân nhìn lên ánh trăng sáng nghĩ trong lòng
“ Mệnh sinh ra làm công chúa, đối với quốc gia chỉ là con cờ chính trị. Còn đối với phụ mẫu sinh thành thì cũng chỉ biết khóc trong lòng không dám nói ra!”
Đêm tối buông xuống, trời dần trở lạnh, Phúc mama đứng một lúc rồi đi vào phòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!