Fall in love - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Fall in love


Chương 1


Chỉ cần gặp đúng người, trời đông cũng hóa hạ, ngày âm u cũng biến thành rực rỡ…
Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa day dẳng, ẩm ướt, buồn tênh…
Dưới nhà chờ xe buýt có một cô gái nhỏ đứng nép mình, gương mặt tươi sáng ẩn sau chiếc ô màu đen, ánh mắt nhuộm vệt u sầu.
Phải, từ khi sinh ra đã phải mang cái danh “con ngoài giá thú” thì hạnh phúc, yên lành ở đâu mà ra. Suốt ngày phải lờ đi lời bàn tán của mấy vị hàng xóm lắm mồm, lờ đi lời gặn hỏi của một đám bạn học tò mò, và còn lờ đi cả cái tên của chính mình. Sống hay nói đúng hơn là tồn tại như một luồng không khí vô hình, vô dạng mà người ta cần thì trân trọng không cần thì vứt đi… không chút tiếc thương.
Lục Uyển Nhi- cái tên mà ngàn vạn lần tôi muốn chôn giấu nó thật sâu, thật sâu vào lòng đất. Vì sao ư? Vì tôi rất ghét hay nói tường tận, chính xác hơn là câm hận cái người đàn ông mang tên Lục Đình Nghiêng đó. Dương Đài- người mẹ đáng thương của tôi đã yêu ông ta bằng cả tấm chân tình của một người con gái nhưng thứ mà ông ta đáp lại mối tình đầu của mình là gì? Chỉ toàn thứ cay nghiệt “Cô nghĩ tôi yêu cô sao? Ngây thơ quá rồi, thứ tôi muốn từ cô là gia sản của ba cô kìa nhưng mà cô ngu muội bỏ lại tất cả để theo tôi, cô có bị ngu không khi một người thành tài như tôi lại đi lấy người phụ nữ không có lấy một thứ gì trong tay, ít nhất khi bỏ nhà đi cô cũng phải mang theo vài trăm triệu, thậm chí vài tỷ hay vòng vàng chứ. Thứ đàn bà ngu như cô thì chết đi cho xong, ôm luôn đứa con gái trong bụng mà chết đi. Đàn bà mà không thể sinh con trai để nối dõi là thứ đàn bà bỏ đi. Mà nói như vậy cũng hơi tàn nhẫn với cô quá chứ, hưmmmmm, để tôi xem nói thế nào cho đúng đây. Phải rồi, câu nói này có lẽ rất đúng với cô đây, ba mẹ cô mà cô còn bỏ thì sau này cái gì có thể đảm bảo cô không bỏ tôi theo người đàn ông khác”.
Ông ta bỏ đi, vứt bỏ người phụ nữ hết lòng vì ông ta, hy sinh tuổi xuân để yêu ông ta, chăm lo cho ông ta từ những lúc bần hèn cho đến lúc thành danh, ấy vậy mà có được gì đâu. Đã vậy người đàn ông phụ bạc đó còn vứt bỏ luôn cả đứa con vừa mới 2 tháng. Rất nhiều lần tôi tự hỏi bản thân rằng “Là con gái thì có tội tình gì cơ chứ…”
Mẹ vất vả gánh vác mọi thứ từ rửa chén bát đến dọn dẹp vệ sinh những công việc thấp hèn nhất mẹ đã đều trải qua. Từng là một tiểu thư đài cát vì một người đàn ông mà dám cãi cha mẹ, vứt áo đi theo cái gọi là tình yêu ấy để giờ đây nhận lại chỉ toàn đắng cay. Đáng không?
Ngược lại với khó nhọc mà mẹ tôi gánh trên vai, ông ta lại có một cuộc sống rất an nhàn, sự nghiệp liên tục tiến triển rất tốt, chẳng mấy chóc đã tự làm chủ một công ty bất động sản, sau đó là phát triển nhiều chi nhánh lớn nhỏ trên cả nước. Danh tiếng, tiền bạc, địa vị,…bất cứ thứ gì ông ta muốn thì lập tức có được.
***
Mưa mỗi ngày càng nặng hạt hơn, hạt mưa tí tách rơi lộp bộp trên vành ô. Tôi vô thức bước đi trên nền trời mưa tuôn như thác đỗ như thế, thật không ngờ lại về đến nhà nhanh như vậy, nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Gấp chiếc ô trên tay, hít một hơi dài tôi mới có đủ dũng khí để mở cửa. Cảnh vật vẫn vậy, vẫn là chiếc bàn nhỏ giữ nhà, xung quanh có mấy cái ghế nệm cũ, cửa sổ mở toan, gió thổi mạnh làm cho màn cửa tung bay, ướt nhem trong mưa. Nhà bếp bừa bộn những món ăn móc meo, đèn phòng cò chưa kịp tắt.
Tôi ngồi trốn trong một ngách tường nhỏ, nơi mà ánh sáng đèn đường không chiếu tới, trên tay là di ảnh của mẹ. Mẹ có nụ cười thật đẹp nhưng giá như, giá như tôi có đủ khả năng để giữ mãi nụ cười ấy. Bạn biết không? Đôi khi khóc không được cũng là một nổi khổ đấy, đó không phải là mạnh mẽ đâu mà chính là yếu đuối, yếu đuối đến mức nước mắt của mình cũng không tự mình làm nó rơi được. Vậy mà trước đây tôi luôn tự hào, vỗ ngực ngẩng đầu bảo rằng “Dù có bất cứ chuyện gì tôi đây cũng sẽ không rơi nước mắt, chắc chắn. Bởi vì cuộc đời đã dậy tôi biết cách phải nổ lực mạnh mẽ ra sao, nước mắt chỉ làm người khác thương hại”, thế nhưng giờ đây tôi thấy câu nói tưởng chừng là chân lý đó thật ngu ngốc, gì mà “mạnh mẽ” chứ, hiện tại đây ngay cả khóc thương cho người mẹ tôn kính nhất mà tôi còn không làm được. Là “mạnh mẽ” hay “yếu đuối” đây?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN