Cực Phẩm Lang Quân Rất Vừa Mắt: Bảo Bối, Em Đủ Tuổi Rồi Chứ?
Chương 5: Vách Ngăn Lớn Nhất
Đầu tiên cô sẽ chạy đến phòng Nặc Thần, sau đó lén lút thu thập tóc của anh, tiếp theo sau sẽ chạy đến phòng Tiểu Ngôn, làm cách thức tương tự, để xem khi có được kết quả thì anh ăn nói với cô như thế nào!
Vừa nghĩ đến gương mặt lúc đó của anh thôi thì cô đã thấy sảng khoái trong lòng rồi, ha ha.
Đình Đình nén cười, giả vờ tốt bụng đi đến trước phòng Phí Nặc Thần, nhẹ giọng gọi tên anh:
– Chú nhỏ, chú nhỏ thức chưa dậy? Cháu vào có được không? Hôm nay Đình Đình thay mặt dì Uyên đến dọn phòng cho chú!
-…
Trán người nào đó đột nhiên xuất hiện vài vạch đen, tâm tình kỳ thật cảm thấy không được tốt.
Trời còn sớm như vậy đã đến hỏi thăm anh? Lại còn tốt bụng muốn dọn phòng? Điều này hoàn toàn không giống cách làm của Đình Đình. Hơn nữa ở đây còn có Hàm Tiểu Ngôn, chú cháu ngủ chung giường cũng là lẽ thường tình, nhưng mà… Lớn từng tuổi này còn chung giường thì thật sự không tốt, Đình Đình không phải là kẻ ngốc, con bé không nghi ngờ anh và Tiểu Ngôn có mối quan hệ ngoài luồng sao?
Không được, để không gây ra phiền phức về sau này, anh tuyệt đối phải ngăn không cho Đình Đình vào!
Phí Nặc Thần đưa mắt nhìn sang bộ dạng ngủ say của Tiểu Ngôn, trong lòng đại thúc lại đau như dao cắt, bất đắc dĩ rời khỏi cô, bước xuống giường, đi đến cửa.
“Cạch”, cửa chỉ vừa mở đã bị anh che khuất tình hình ở bên trong, Đình Đình không chui vào được mặt nhăn nhúm, lập tức liền suy diễn đến trường hợp xấu nhất.
Cô tức tối hỏi anh:
– Chú, bên trong có gì không cho cháu xem được hay sao?
– Không có!
– Nhưng mà cháu thấy có! Chú, tối qua chú dẫn gái về nhà thác loạn có đúng không? Nếu không tại sao lại che che giấu giấu cháu cơ chứ? Mau lên, mau mở ra cho cháu, cháu muốn vào giám định!
Cô bướng bỉnh muốn xem, lại không qua khỏi cửa ải Phí Nặc Thần, mỗi lần cô vừa muốn chen vào, lập tức bị người nào đó nhanh tay đóng cửa lại. Đình Đình tức giận, cô oan ức dậm dậm chân.
– Chú chơi xấu, cháu sẽ mách với mọi người, nói chú nhỏ tối qua dẫn gái về nhà, hu hu!
Dứt lời, cô uất ức chạy về phòng, thôi rồi, tan tành, tất cả tan tành rồi, hình ảnh nam chính ngôn tình sạch sẽ của cô, hu hu…
***
Không khí ở phòng ăn không mấy tốt, nhất là bộ dạng ăn như ma đói của Đình Đình, hệt như mấy năm không được ăn.
Chắc vì lý do chú cô làm mất hình tượng của chị rồi! Cái gì nam chính sạch sẽ trong truyền thuyết? Lại còn giữ thân như ngọc? Chung tình các kiểu nữa kia chứ! Cô không phải dân ngôn, nghe không hiểu gì hết!
Tiểu Ngôn thở dài, thi thoảng liếc mắt nhìn sang Phí Nặc Thần, hai má lại đỏ lên. Lúc sáng cô đã hôn anh, anh thật sự cảm nhận được mình vừa bị cưỡng hôn không? Có biết người hôn anh là cô không?
Bỗng:
– Khụ, chú ăn xong rồi, chú đến công ty đây!
Câu nói vừa rồi làm cả hai bừng tỉnh, Tiểu Ngôn thấy anh đứng dậy cũng liền lập tức đứng theo anh, tay dài cư nhiên nắm lấy cánh tay anh.
– Chú, chú đến công ty sao?
Cô xiết chặt cánh tay anh, Phí Nặc Thần cảm nhận được sự níu giữ vô thường đó, anh quay lại đặt tay lên tay cô, ấm áp làm cô phải dao động.
– Đúng vậy, dạo này công việc ở công ty rất nhiều, chú phải đến đó để giải quyết. Tiểu Ngôn, ăn sáng xong, cháu và Đình Đình mau chóng đến lớp đi, nhớ là không được trốn học có nghe không?
Đình Đình nghe thấy suýt nữa bị nghẹn chết, lập tức ngẩng mặt lên nhìn anh, trốn học á? Cô làm gì có chứ!
Tiểu Ngôn nghe hiểu, cô sau đó cũng liền ngoan ngoãn buông tay của anh ra, tâm tình không mấy tốt gật đầu:
– Dạ, cháu hiểu rồi!
***
Sân bóng rổ
– Sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?
– Không liên quan đến cậu!
– Sao lại không liên quan? Không phải sau này cậu là vợ nhỏ của tớ sao? Chồng quan tâm đến vợ mình thì có gì sai chứ?
– Ngư Diệc Minh, cậu…
Lập tức cô nàng vung tay lên, kết quả là bị một thanh niên khác tóm được, anh ta giữ lấy bàn tay bé nhỏ của Tiểu Ngôn, sau đó cư nhiên kéo cô xoay lại đối diện mình, cảnh tượng vừa rồi làm cho Tiểu Ngôn sợ kinh người, mặt cô xanh như tàu lá chuối.
Cổ họng Ngư Diệc Minh khô khốc, tay cậu chỉ thẳng về phía anh:
– Phù Thần Hoan, thầy mau buông vợ của tôi ra, nếu không thì thầy đừng trách tôi!
Phù Thần Hoan liếc mắt nhìn Diệc Minh, lại nhìn sang Tiểu Ngôn, lập tức nhếch môi cười:
– Hai em đã đính ước rồi sao?
Ánh mắt đó…
Tiểu Ngôn giật mình, cô dùng hết sức rút tay khỏi tay anh, vẻ mặt đầy khó coi:
– Không có, là cậu ta mạo nhận!
Hai chữ mạo nhận thốt ra từ miệng cô, an nhiên đến mức làm Ngư Diệc Minh phải loạng choạng. Cậu không mạo nhận, tất cả cậu nói là sự thật!
Tay Ngư Diệc Minh không an phận, cậu ta trực tiếp đem cô quay lại mình.
– Cái gì là mạo nhận? Phí Nặc Thần chú của cậu không nói cho cậu biết hay sao? Từ nhỏ chúng ta đã có hôn ước rồi, Hàm Tiểu Ngôn cậu, xác định phải gả cho Ngư Diệc Minh này, cậu chạy trời cũng không khỏi nắng đâu. Ngư Diệc Minh tôi ở đây hứa với cậu, sau này người kết hôn với Ngư Diệc Minh tôi, nhất định chỉ có một mình Tiểu Ngôn cậu!
Đầu óc Hàm Tiểu Ngôn quay cuồng, cô nghe như cả Thế giới đều quay lưng lại với mình…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!