Lão công, nhìn em một chút!
Chương 3: Tiểu bạch thỏ hay Tiểu hồ ly (1)
Bây giờ trên dưới công ty ai mà không biết, boss nhà họ có cô vợ chưa cưới từ trên trời rơi xuống chứ? Nhưng mà, cô gái này cũng quá trẻ đi, không phải là vẫn còn đang học cấp ba đấy chứ? Boss nhà họ không phải là…trâu già gặm cỏ non…phải vậy không?
“Dương tiểu thư, cô uống nước ngọt nhé?” Chị gái lễ tân lễ phép nhìn Dương Tiểu Tình, cô gái này là vợ của boss, là vợ boss, phải nhắc lại ba lần, là vợ boss.
“Vâng.” Cô sẽ hết sức để làm một người vợ ngoan, một tiểu bạch thỏ nhu nhược nhất có thể. Hí hí, theo tài liệu mà cô đã điều tra về Lục Dư Minh thì hắn ta ghét nhất là cái loại con gái nhu nhược này, không phải sao?
Cô sẽ làm cho hắn ghét cô, ghét đến cực điểm rồi sau đó sẽ hủy hôn với cô. Như vậy cũng không phải là phụ lòng ông nội đúng chứ? Đó là hắn từ chối cơ mà.
Nghĩ như vậy, lòng Dương Tiểu Tình vui vẻ hẳn lên.
Chị lễ tân thấy cô cười ngọt ngào với mình, trái tim không tự chủ được mềm ra. Cô bé này đáng yêu quá! Nếu không phải là vợ chưa cưới của boss, cô thật muốn lao vào mà ôm, mà véo cô ấy mất.
Trong khi ánh mắt của toàn bộ nhân viên Lục thị đang hướng đến tiểu bạch thỏ ngây ngô, vui vẻ ngồi ăn bánh uống nước đằng kia thì trên tầng cao nhất của công ty, Lục Dư Minh đang đen mặt nghe trợ lí Chu báo cáo, “Dương tiểu thư cô ấy đang ở dưới sảnh ăn điểm tâm ạ.”
Ăn điểm tâm? Cô gái này tự nhiên như ở nhà vậy? Ban nãy khi nghe thấy Chu Lí nói cô “đùa giỡn” với Tuấn Dật và Cảnh Lai ở trước cửa công ty, Lục Dư Minh cảm thấy bực bội trong người. Anh có tính sở hữu rất cao, cái gì anh đã mặc nhận nó là của anh thì tuyệt đối sẽ không chia cho người khác hưởng dù chỉ một chút.
Mặc dù anh cực kì chán ghét phụ nữ, nhưng Dương Tiểu Tình này dù sao cũng có là mối hôn sự do ông ngoại hứa, ngay từ bé anh và cô đã bị buộc lại với nhau. Thế có nghĩa cho tới lúc hôn ước bị hủy, cô vẫn là vợ chưa cưới của anh. Cô vẫn là của anh!!
Lục Dư Minh đột ngột đứng dậy làm Chu Lí giật mình, anh ta vuốt vuốt ngực, đè nén cảm xúc đang kìm nén trong người, boss đây là quả thật quá đáng sợ rồi, làm sao mà lại có bộ mặt như sát thần như vậy chứ?
….
“Em muốn ăn kem dâu.” Dương Tiểu Tình ngọt ngào hướng Tuấn Dật nói chuyện, giọng nói như đang làm nũng. Cô suy nghĩ nếu hủy hôn với Lục Dư Minh vậy thì Tuấn Dật là một sự lựa chọn quá hoàn hảo. Ừm ừm, đúng gu của cô. Gu của cô là phải dễ thương như thế này.
Tuấn Dật đỏ mặt, nghe cô gái xinh đẹp làm nũng với mình thử hỏi có người đàn ông nào chịu được? Anh cũng là đàn ông, là đàn ông!! Phu nhân, xin cô đừng dùng biểu cảm đó để nói chuyện với tôi có được không?
“Kem sao? Vị tiểu thư này là coi đây thành nhà của mình luôn rồi?” Long Dạ Hán bước tới khinh bỉ nhìn cô. Anh ta chắc chắn rằng ông chủ của anh ta sẽ không bao giờ thích loại tiểu bạch thỏ ngây thơ, yếu đuối như thế này. Chắc chắn!!
Dương Tiểu Tình quay sang nhìn anh ta. Là một tên cao to, tóc húi cua, mày kiếm, ánh mắt sắc bén như sao khiến người ta rét lạnh. Nhìn cơ bắp của anh ta mà xem, hừ, xem ra cũng là người luyện võ thường xuyên.
“Tôi thích thế đó, thì sao nào?” Dương Tiểu Tình hất mặt về phía Long Dạ Hán, khiêu khích. Đừng tưởng to mà ngon nhé.
“Ông chủ sẽ không thích loại người như cô. Đồ đàn bà bẩn thỉu.” Lòng Dạ Hắn cũng không có thiện cảm với kiểu con gái nhu nhược thế này.
“Thứ đàn ông ngu xuẩn.” Cô cũng không kém cạnh bật lại.
“Cô nói cái gì?” Long Dạ Hán tức giận, định xông lên đánh cô.
“Sao? Muốn đánh người? Anh đánh đi, đánh xong nhớ bồi thường.” Dương Tiểu Tình lạnh mặt nhìn người đàn ông hổ báo trước mặt.
Đủ lạnh lùng, đủ vô sỉ.
Long Dạ Hán mới đầu chỉ nghĩ cô là một tiểu bạch thỏ không chút thực lực, nhưng vừa rồi đối diện với ánh mắt sắc lạnh của cô, anh ta lại cảm thấy…run sợ. Ánh mắt đó rất giống ánh mắt của boss.
“Long ca đủ rồi.” Người đàn ông đi bên cạnh anh ta lập tức tiến đến chắn trước mặt cô, đẩy đẩy anh ta ra xa, “Người này là người của ông chủ, chúng ta không thể động thủ.”
“Ông chủ sẽ không chấp nhận thứ đàn bà ngu dốt như vậy đâu.”
Nhân viên Lục thị vây quanh xem rất đông nhưng không có ai đứng lên ngăn cản. Ban nãy đã có vài người có ý định tiến lên nhưng khi thấy Dương Tiểu Tình đáp trả lại Long Dạ Hán không lưu tình như thế thì cảm thấy rất thú vị. Cô bé này, chắc chắn không phải một bình hoa đâu.
Đang lúc hai bên sát khí tỏa ra, từ phía thang máy tư nhân của giám đốc, Lục Dư Minh mang theo bộ mặt lạnh lùng như mọi ngày bước ra. Chậc, dù có mặt lạnh đến đâu thì cũng vô cùng đẹp trai, vô cùng anh tuấn rồi.
Khi anh bước ra, có không ít ánh mắt tỏa sáng của nhân viên nữ nhìn về phía anh, những người còn lại đều là cảm giác ngột ngạt. Boss lớn đến, áp lực là rất lớn. Phải biết để được gặp boss còn khó hơn lên trời.
Lục Dư Minh đi tới chỗ Dương Tiểu Tình và Long Dạ Hán, lạnh lùng quét về phía anh ta một cái rồi quay sang nhìn cô. Ánh mắt đẹp đẽ đó của anh khi nhìn đến khiến Dương Tiểu Tình không nhịn được nuốt nước bọt.
Ánh mắt…ánh mắt như vậy là không hài lòng với cô sao? Tốt, tốt lắm. Anh ta đã chán ghét cô rồi, cô sẽ làm cho anh ta chán cô hơn nữa.
Hít sâu một hơi, thầm đếm trong lòng ” 1…2…3..” Ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn về phía anh. Dương Tiểu Tình cắn cắn môi, hướng anh mà ủy khuất, “Hức..Dư Minh, hắn mắng em.”
Chưa tới một phút mà thay đổi hẳn thái độ, từ một hồ li gian xảo trở lại làm một tiểu bạch thỏ yếu đuối. Tất cả mọi người ở đây đều trố mắt nhìn cô.
Lục Dư Minh nhíu mày, thấy cô khóc anh cũng không an ủi, không lên tiếng. Tiểu bạch thỏ này sao lại dễ khóc như vậy? Nói khóc là khóc luôn được.
“Ông chủ, thứ đàn bà như cô ta nên ném ta ngoài từ lâu rồi.” Long Dạ Hán hung hăng trừng Dương Tiểu Tình.
“Câm miệng.” Lục Dư Minh lạnh lùng liếc qua Long Dạ Hán quát.
Boss nổi giận…thật là đáng sợ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!