Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 7: Thảm cảnh.
” Mộc Diễm muội muội, muội tỉnh rồi à?” Tâm Nhi khóc sưng hết cả mắt. Vừa thấy Mộc Diễm tỉnh dậy, Tâm Nhi liền lấy tay áo lau nước mắt.
A Đồ và Vô Song cũng thế. A Đồ thì khóc thút tha thút thít cả ngày. Vô Song lạnh lùng, ít nói đến thế, mà bây giờ vẫn không kìm được mà nhỏ lệ, nàng ta len lén lau nước mắt, âm thầm thương cảm cho cuộc đời của chủ tử.
Mộc Diễm vùng dậy. Đôi mắt mở to, đầy vẻ sợ hãi. Bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên bụng bằng phẳng:
” Tâm Nhi tỷ tỷ, A Đồ, Vô Song. Nó nói, ta không phải một mẫu thân tốt. Nó khóc nhiều lắm, ta thấy…thấy nó nằm trong quan tài lạnh lẽo. Ta thật không tốt, phải không ?”
Nó mà Mộc Diễm nói chính là tiểu hài tử còn chưa chào đời.
A Đồ quay sang ôm Vô Song. Ngày càng khóc dữ tợn.
—
Đại phu nói, nàng bị điên.
Tâm thần nàng không được ổn định. Nàng không ăn cơm, đêm chỉ lui vào một góc khóc lóc. Hễ thấy trẻ con là nàng chạy tới ôm nó vào lòng, nỉ non đủ thứ. Nàng gầy gò, khuôn mặt hốc hác. Tóc tai nàng bừa bộn, xiêm y dính đầy bùn đất. Mấy lần, người ta bị nàng dọa đến khiếp sợ.
Sau ngày hôm đó, Mộ Dung Phong tích cực đến Thanh uyển. Hắn vẻ ngoài vẫn lạnh lùng thế kia, nhưng vẫn để tâm chăm sóc nàng.
Là hắn đã yêu nàng? Hay…chỉ đơn thuần là áy náy?
Mộc Diễm mỗi khi thấy hắn đều sợ hãi trốn tránh, tựa như thỏ con chạy thật xa khỏi sói vậy.
Hắn thường nhẫn nại, ngồi gắp thức ăn cho nàng. Nàng không ăn, hắn ép nàng ăn. Nàng không ngủ, hắn ôm nàng ngủ. Nhưng Mộc Diễm khác xưa rồi, nàng kháng cự sự đụng chạm của Mộ Dung Phong.
Mộc Diễm đôi lúc nổi điên. Nàng cầm đồ đạc ném bể, rồi khóc lóc, tự hành hạ bản thân mình. Tâm Nhi dỗ mãi mới chịu ngoan ngoãn.
Nhiều lúc, nàng sợ hãi, ôm chặt lấy Tâm Nhi:
” Tỷ tỷ, người ta nói muội điên. Có phải như vậy không?”
Tâm Nhi nước mắt lăn dài, siết chặt cơ thể gầy yếu của Mộc Diễm, nói:
” Không đâu. Họ gạt muội đấy.”
Mộ Dung Phong hằng đêm vẫn ngủ với nàng. Hắn ở bên nàng rất ít nói. Nàng rất sợ hắn, sợ một ngày nào đó, hắn sẽ giết chết nàng. Hắn như ác ma, đầu độc tâm trí nàng. Mỗi đêm, nàng lại gặp ác mộng, nàng lại thấy hài tử nàng vùng vẫy trong vũng máu, đớn đau lắm!
Nàng ngày một không ổn. Sức khỏe của nàng ngày càng suy giảm. Tổn thương nặng nề ngày hôm đó chính là nguyên nhân dẫn đến ngày hôm nay…
—
Một ngày nọ .
A Độ và Vô Song được Mộc Diễm cho về quê. Hai cô nàng lưu luyến mãi không thôi. Tâm Nhi vẫn như thế, khăng khăng đòi chăm sóc nàng.
Mộ Dung Phong vẫn chưa cưới Sở Thanh Ca, chưa cho nàng ta một cái danh phận. Nhưng hắn vẫn ôn nhu, yêu thương Thanh Ca. Nàng ta vẫn mỉm cười như cũ, ở bên hầu hạ hắn. Thi thoảng, nàng ta đến thăm Mộc Diễm, ngồi chuyện trò vui vẻ.
Đêm đó.
Bóng đêm bao phủ không gian. Mây mù che mờ trăng. Tựa như một điềm báo không hay cho một điều gì đó sẽ xảy ra.
Mấy tên canh gác thấy Thanh uyển bùng lên những ánh lửa, đêm đen sáng rực như ban ngày. Thanh uyển có hỏa hoạn! Bọn họ nhanh chân chạy đến Thanh uyển, ra sức dập tắt lửa.
Lửa lan nhanh. Thiêu đốt một vùng.
Ngay lập tức, tiếng khóc thét, tiếng cầu cứu vang lên. Náo loạn vô cùng!
Mộ Dung Phong được tin. Vội vàng đến tìm người. Hắn ra sức đào bới trong đống đổ nát nhưng chẳng thấy gì ngoài hai thân xác cháy đen…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!