Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi? - Chương 11: Hoài nghi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?


Chương 11: Hoài nghi.


Thân xác Mộc Diễm được chôn cất cẩn thận, ở một nơi không rõ tên nhưng ở đó, quanh năm sắc hoa ngập tràn.

Mộ Dung Phong sống rất khổ sở, hằng ngày đều không màng đến việc ăn uống. Hắn không có di vật của nàng, nên hằng ngày liên tục vẽ nàng, giấy Tuyên Thành in hình nàng ngập tràn trong thư phòng hắn. Hắn nhớ nàng, chỉ cần thấy nữ tử có bóng lưng, điệu bộ giống nàng, hắn đều chạy lại ôm người đó vào lòng. Hắn đều ôm vọng tưởng, rằng một ngày nào đó, Mộc Diễm sẽ tỉnh dậy, cùng nắm tay hắn đi đến cuối đời. Nhưng vọng tưởng vẫn chỉ là vọng tưởng…

Mấy tháng nay, hắn đều nằm mơ. Hắn thấy Mộc Diễm cầm chủy thủ đâm vào tim hắn. Hắn thấy nàng cười, nói đáng đời hắn. Mỗi lần nàng nói, máu từ miệng chảy ra rất nhiều.

Hắn sợ hãi, vùng dậy. Mồ hôi trên người chảy đầm địa.

” Vương gia, người sao vậy?” Bóng dáng mơ hồ hiện lên trong mắt hắn, giọng nói mang theo lo lắng của người kia vang lên.

Có phải là Diễm nhi của hắn không? Hắn khuơ tay, miệng khẽ gọi: ” Diễm nhi, Diễm nhi”.

Tô Dật lay lay bắp tay hắn, nói:

” Là thuộc hạ đây.”

Ảo ảnh trước mắt tan biến, như khiến hắn tiếc nuối. Mộ Dung Phong cũng dần bình tĩnh trở lại.

” Người lại gặp ác mộng sao ạ?”

” Đúng vậy. Bổn Vương thấy nàng. Nàng chảy vô cùng nhiều máu. Hơn nữa, đôi mắt của nàng vốn dịu dàng nhưng giờ lại ngập trong thù hận”

Tô Dật nhìn Mộ Dung Phong, trong lòng thầm thương cho hắn.

Hôm sau, Mộ Dung Phong không cần lên triều. Hắn muốn ngủ thêm một ít. Tô Dật cũng không thức hắn dậy. Khi hắn tỉnh thì đã trưa rồi. Mặt trời đã lên cao.

Hắn dùng ngọ thiện. Mâm cơm vô cùng thịnh soạn, đều là những món hắn yêu thích.

” Đưa toàn bộ xuống đi.” Dường như Mộ Dung Phong không muốn ăn, ra lệnh cho người đưa thức ăn đi. Đoạn hắn nói tiếp: ” Mang một bát canh hạt sen cho ta.”

Canh hạt sen rất ngon, nhưng hắn chỉ uống một nửa liền hạ xuống. Dù có ngon đến đâu, cũng không thể sánh bằng canh hạt sen mà Mộc Diễm nấu. Vì hắn, nàng học làm món canh hạt sen ngon nhất. Những công thức nấu ăn ngon, nàng đều ghi lại trong một mẩu giấy nhỏ. Mộ Dung Phong gom những mẩu giấy kia lại, cất giữ như bảo vật.

Ăn xong, Mộ Dung Phong đi đến thư phòng. Hắn bày giấy Tuyên thành, bút lông sói ra vẽ Mộc Diễm. Thi thoảng, hắn lại chấm vào nghiên mực. Nét vẽ vô cùng uyển chuyển. Nữ tử trong tranh đẹp một cách dịu dàng, mềm mại như nước.

Khi hắn đặt bút xuống, Tô Dật và Cố Lục đồng thời bước vào. Hai nam tử này đều vô cùng xuất sắc về cả ngoại hình và tính cách. Một ấm áp như trời xuân, một lạnh lùng như tuyết mùa đông.

” Bẩm Vương gia, thuộc hạ đã truy ra được kẻ đứng sau vụ hỏa hoạn ở Thanh uyển rồi.” Cố Lục giọng điệu trầm ổn nói.

Hắn nghe xong, ngẩng đầu nhìn Cố Lục, gằn từng chữ:

” Rút cục, đó là ai? Nhất định bổn Vương sẽ không tha cho kẻ ấy.”

” Đó là… Sở cô nương- Sở Thanh Ca” Cố Lục trả lời.

Tô Dật giật mình, từ nãy đến giờ gã đi cùng Cố Lục nhưng Cố Lục không mở miệng. Cái tin động trời này mà cũng không thể khiến cho Cố Lục bộc lộ chút tia cảm xúc nào.

Mộ Dung Phong không tin vào tai mình, mắt phượng hẹp dài nhìn Cố Lục:

” Ngươi nói cái gì? Ca nhi, không thể nào?”

Cố Lục đưa trong người ra một vật. Đó là ngọc bội rất tinh xảo. Mộ Dung Phong nhận ra, đó là đồ của Sở Thanh Ca, nó luôn luôn bên người nàng ấy.

” Thuộc hạ tìm được nó trong đống đổ nát. Sau đó, thuộc hạ điều tra ra được trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra, Sở cô nương không ở trong phòng mình nghỉ ngơi. Lại nghe từ tin của một số nô tỳ ở gần Thanh uyển, bọn họ nói người phóng hỏa có bóng lưng rất giống với tỳ nữ Hạ Như Sương bên cạnh Sở cô nương.” Cố Lục vẫn giữ vẻ mặt trấn tĩnh.

Mộ Dung Phong vẫn như cũ nhìn vào nam tử trước mặt, tay nắm lại, móng đâm vào lòng bàn tay chảy máu.

” Chỉ có như thế thôi mà ngươi chắc chắn là Ca nhi làm sao?” Hắn chưa từng hoài nghi khả năng của Cố Lục. Nhưng một người tốt như Thanh Ca không thể là hung thủ được.

Đoạn, Cố Lục quay sang Tô Dật:

” Tô Dật, huynh đến mời Hạ Như Sương đến đây một chuyến. Đừng để kinh động đến Sở cô nương.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN