Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi? - Chương 12: Sự thật.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?


Chương 12: Sự thật.


Mộ Dung Phong giận dữ đi đến Bích các. Khuôn mặt sầm lại, đôi mắt đỏ ngầu tức giận. Hắn một cước đạp tung cửa chính.

Sở Thanh Ca chưa kịp chào hỏi, liền bị hắn bóp cằm. Nàng ta kinh hô một tiếng, miệng nhỏ khó khăn thoát ra từng từ:

” Buông…Chàng mau…buông thiếp ra.”

Bàn tay bóp cằm nàng chặt hơn, nàng ta đau đến ứa nước mắt. Hắn cười lạnh:

” Sở Thanh Ca, nàng nói xem, nàng nói xem, nàng đã làm gì có lỗi với ta, với Diễm nhi chưa?”

Sở Thanh Ca nhìn hắn, đôi mắt hiện rõ vẻ ưu thương, khiến cho người khác không khỏi yêu thương. Nàng ta khó hiểu nói:

” Buông thiếp ra. Thiếp chẳng làm gì cô ấy cả.”

Mộ Dung Phong buông tay ra. Hắn ghé sát người Thanh Ca, hơi lạnh tỏa ra khiến người ta rét run.

” Nàng nói xem. Tiện tỳ Hạ Như Sương bên cạnh nàng chính là kẻ châm lửa thiêu đốt Thanh uyển. Mà người đứng sau ra lệnh không ai khác chính là…nàng.”

Sở Thanh Ca cả kinh, thân hình nhỏ bé không đứng vững nữa, liền ngã khụy xuống.

” Không phải thế. Thiếp không hề làm như vậy.”

Hắn không nói gì, ý lạnh trong mắt càng sâu. Sau đó, Tô Dật cùng Cố Lục đưa Hạ Như Sương vào. Hạ Như Sương đứng bên Tô Dật, cúi mặt. Gã Tô Dật đá vào chân Hạ Như Sương, cô ta quỳ xuống dưới nền lạnh lẽo.

Thanh Ca nhìn Như Sương, lo lắng hỏi:

” Như Sương, chuyện này là sao? Em nói cho ta biết, không phải em là hung thủ đúng không?”

Hạ Như Sương ngẩng mặt lên, bò lại gần Mộ Dung Phong, khẩn khoản cầu xin:

” Vương gia, chính là chủ tử. Người sai nô tỳ làm việc đó. Nhưng Vương gia đừng trách người, người không sai, người chỉ là quá yêu Vương gia mà thôi…”

Sở Thanh Ca không tin vào tai mình, nàng cười:

” Như Sương, em đùa à? Chẳng vui tẹo nào cả. Ta không như thế, em gạt chàng.”

Vừa lúc đó, Cố Lục đưa chiếc ngọc bội ra. Mộ Dung Phong cười lạnh:

” Chiếc ngọc bội này là ở trong đống đổ nát ở Thanh uyển. Nhân chứng, vật chứng đều đủ cả. Nàng còn chối cái?”

” Chàng không tin thiếp ư? Chàng nói dối thiếp!” Thanh Ca điên cuồng hét lên, bàn tay nàng muốn chạm vào hắn.

Hắn gạt tay nàng ra, hừ một tiếng:

” Nàng thèm muốn cái danh vị Vương phi này lắm sao? Cái danh vọng dơ bẩn đó khiến nàng trở nên độc ác đến vậy sao?”. Đoạn, hắn quay sang Cố Lục và Tô Dật cất cao giọng: ” Lập tức chuẩn bị hôn sự thật tốt cho ta, ngày mai đem thật nhiều lễ vật đến Sở gia. Ngày kia, ta sẽ cưới Sở cô nương vào phủ, đường đường chính chính trở thành Phong Vương phi.

” Chuyện này…Mộ Dung Phong, chàng không thể đối xử như thế với thiếp.”

Hắn phất tay áo rời đi, không hề ngoảnh lại.

Hôn lễ được tổ chức long trọng. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đều đến tham dự, ai ai cũng chúc phúc cho bọn họ. Đêm tân hôn, Mộ Dung Phong bước đến tân phòng. Hắn lặng lẽ ngắm nhìn nữ nhân đội khăn trùm đầu trước mặt.

Nữ nhân này từ khi nào đã trở nên ác độc như vậy?

Mộ Dung Phong đứng dậy, xoay người muốn rời đi. Sở Thanh Ca nhanh chóng đưa khăn trùm đầu xuống, bước nhanh, nắm tay hắn thật chặt. Hắn gỡ từng ngón tay nàng ra, chỉ mỉm cười thật sâu. Nàng ta đã níu kéo, nhưng hắn vẫn lạnh lùng rời đi.

Sở Thanh Ca khụy xuống, hai mắt ngập nước, nhìn bóng dáng đơn độc của Mộ Dung Phong rời đi. Tân phòng một mảng lạnh ngắt, trăng qua cửa sổ, soi bóng tân nương xinh đẹp, cũng đơn độc.

Tám tháng sau.

Mộ Dung Phong đã lâu không đến Thanh uyển. Ở đây vẫn chưa được tu sửa. Hắn ngồi xuống trên cỏ, ngắm nhìn hồ sen nhỏ.

Đã một năm sau khi Diễm nhi mất. Đã tám tháng rồi sau khi hắn lấy Thanh Ca. Lấy Thanh Ca chính là mong ước lớn nhất mà hắn không từ thủ đoạn để cướp được. Nhưng giờ, hắn có vui có hạnh phúc không?

Hắn đi qua Bích các. Bích mới mấy tháng trước hoa còn ngợp trời, giờ cỏ dại đã mọc lên gần bằng nửa người. Tiếng hét của nữ nhân vọng ra, rất ghê rợn! Sở Thanh Ca quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù chạy ra ngoài, vừa thấy hắn đã quỳ xuống:

” Mộ Dung Phong! Ân oán ngày trước, bây giờ thiếp muốn giải quyết.” Nàng ta gào lên.

Mộ Dung Phong chầm chậm đi lại gần Sở Thanh Ca. Hắn cười mà như không cười:

” Nàng muốn nhận lỗi sao?”

” Không bao giờ, thiếp chẳng làm gì sai cả.”

” Nàng…” Hắn không nghe được câu trả lời như mong muốn, toan rời đi.

Sở Thanh Ca lại gào lên, giọng khản đặc:

” Nếu như chàng chịu dừng bước, ta sẽ nói bí mật của Mộc Diễm cho chàng”

Bí mật? Hắn cũng muốn nghe, đành dừng lại.

” Thực ra, Mộc Diễm chưa chết. Cô ấy đã vờ điên, chính cô ấy đã tự thiêu đốt nơi ở của mình. Rồi, rời đi.”

Hắn đứng hình, không thể tin vào tai mình:

” Nàng nói cái gì?”

Sở Thanh Ca biết hắn đã nghe rõ nên không hề nhắc lại. Nàng ta giờ cười, nụ cười đẹp như mặt trời:

” Là thiếp đã giữ bí mật đó, để cho cô ấy rời đi, không phải bị nơi đây giày vò nữa. Còn tại sao Hạ Như Sương vu oan cho thiếp, là vì trước kia Hạ gia nhà em ấy có thù oán sâu sắc với Sở gia. Em ấy chịu ở bên hầu hạ, thân thiết với thiếp để hại thiếp.”

” Ca nhi…” Hắn nghẹn họng.

Nàng ta lại chỉ cười.

” Giờ đã đủ chưa? Nếu không phải một liều “Tình ái” của chàng thì thiếp cũng không yêu chàng sâu đậm đến thế này? Mộ Dung Phong, đưa thuốc giải cho thiếp, thiếp sẽ rời đi thật xa.”

Sở Thanh Ca rời đi, hai bàn tay trắng.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Phong sai người truyền tin Phong Vương phi bệnh mà chết lan truyền khắp nơi. Dân chúng không thể ngờ, thương cho số phận nàng.

Ngày đó, trên đời này không còn một Sở Thanh Ca nữa. Nàng, chết tâm rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN