Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 13: Hạnh phúc nhỏ dưới đêm trăng tĩnh mịch.
Vì cái gì mà nàng giả điên? Vì cái gì mà nàng dám rời xa hắn?
Một năm qua, nàng khiến hắn sống trong dằn vặt, đau khổ. Nàng cứ đợi đấy, hắn sẽ đòi lại tất cả mọi thứ.
” Cố Lục, các ngươi phải tìm cho được Diễm nhi. Bất luận có như thế nào, cũng phải tìm được nàng ấy. Nghe rõ chưa?” Mộ Dung Phong lạnh lùng nói, ánh mắt nổi lên tia hi vọng, nhưng hắn đã nhanh chóng cụp mắt lại.
—
An Thành.
Màn đêm tối đã buông xuống từ rất lâu, bao phủ cả một mảnh yên tĩnh khác hắn với vẻ sầm uất, náo nhiệt thường ngày.
Hai bóng dáng dùng khinh công cùng nhau bay qua những nóc nhà. Nam nhân vòng qua eo nữ nhân, vui vẻ đi đến ngọn núi xanh tươi họ thường lui tới.
Chiêu Liệt và Mộc Thanh Ly cùng đáp xuống đất. Bóng đen lập lòe, ngồi xuống dưới gốc cây đại thụ. Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, chiếu rõ gương mặt của hai người.
Ánh trăng bạc tựa như sợi tơ tằm xinh đẹp, mê hoặc lòng người. Đẹp mờ ảo! Ngồi ở tầm này có thể ngắm nhìn toàn bộ An Thành, thật là thích!
” Đẹp quá đi.” Mộc Thanh Ly dựa vào vai Chiêu Liệt, miệng nhỏ khẽ reo lên thích thú. Ánh mắt nàng sáng như sao trời, chăm chú xem cảnh đẹp.
Chiêu Liệt xoa xoa mái tóc mềm mượt của nàng, cười nhẹ đáp lại:
” Nếu như nàng thích, ngày nào ta cũng sẽ đưa nàng đi. Chúng ta cùng phiêu du khắp thiên hạ này.”
” Thật không? Chỉ cần ở bên chàng, dù đi đến đâu, thiếp cũng bằng lòng.” Mộc Thanh Ly lòng lâng lâng vui sướng, má nàng cọ nhẹ vào người Chiêu Liệt. Mùi hương thanh dịu của y làm nàng cảm thấy an lòng, ở bên y, nàng thực sự rất hạnh phúc.
” Chỉ một tuần nữa là đến ngày đại hôn của chúng ta rồi. Đến khi đó, ta với nàng có thể mãi mãi bên nhau, sống đến răng long bạc đầu.” Y cũng nhìn về phía xa, yêu thương nói với Mộc Thanh Ly.
Mộc Thanh Ly cười híp mắt. Hai má đỏ ửng, đôi mắt long lanh trông thật xinh đẹp, làm mê luyến tâm hồn người khác. Nàng thôi dựa vai y, ngẩng đầu đối mặt với y. Y tuấn tú thật, không hổ danh là ngọc mài công tử. Nữ tử ái mộ y, nhiều vô kể. Nàng định thần lại, nhoẻn miệng cười:
” Chiêu Liệt, ngày mai chàng đưa thiếp đến Minh Nguyệt lầu đi. Mị Liên Hương có ủ mấy vò rượu nho, cô ấy mời thiếp đến thử xem.”
Chiêu Liệt nhìn nàng, ý cười thể hiện rõ trên gương mặt đẹp đến hút hồn của y.
” Nàng đó, sắp trở thành thê tử của ta mà còn thích đến Minh Nguyệt lầu, lại còn muốn thử uống rượu. Nếu nàng muốn, ta có thể thử ủ rượu cho nàng. Nàng thấy thế nào?”
Mộc Thanh Ly nghe đến đây, hai mắt sáng rực.
” Thật sao? Đợi sau khi thiếp thử rượu nho của Liên Hương, thiếp sẽ cùng chàng ủ rượu. Sau đó, chúng ta có thế vừa uống rượu, vừa ngắm trăng lên. Vậy thì còn gì bằng nữa chứ.”
” Nàng thật là…Thôi được, ngày mai ta cùng nàng đi đến Minh Nguyệt Lâu. Nàng hài lòng chưa? ” Y cũng bó tay với tiểu cô nương này.
” Hảo, hảo. Đến khi đó, thiếp lại cải nam trang. Thiếp cũng muốn biết, khi mình giả nam sẽ có bao nhiêu mị hoặc.”
Tiếng cười đùa vang lên trong màn đêm, xóa bỏ cái yên tĩnh mà nó vốn có. Như thế này thật tốt, Chiêu Liệt cùng Mộc Thanh Ly có thể tận hưởng những giây phút hạnh phúc khi bên nhau.
Nắm tay người, bên nhau trọn kiếp
Nắm tay người, cùng người say giấc.
Nắm tay người cho đến bạc đầu.
Nắm tay người, đời này không còn mong gì hơn?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!