Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 14:
Thư phòng. Mộ Dung Phong ngồi trước án thư. Quầng thâm dưới mắt hắn hiện mờ mờ, biểu hiện hắn ngủ không được ngon giấc.
Cố Lục một thân lục y điềm nhiên bước vào. Cố Lục vẫn luôn như thế, vẫn luôn chẳng thể hiện một tia xúc cảm nào trên gương mặt tuấn mĩ ấy. Ngày trước, Cố Lục không như thế. Do trải qua mối tình đầy oan trái với một nữ tử thanh lâu mà biến một con người ấm áp trở nên lạnh lùng, khó đoán.
” Bẩm Vương gia, thuộc hạ vẫn chưa tìm được Mộc Diễm cô nương. Tất cả mọi nơi, kể từ những vùng đất rộng mênh mông đến những ngóc ngách ở An Thành, thuộc hạ đều đã sai người tìm hết.” Cố Lục nửa quỳ, bẩm báo.
Mộ Dung Phong im lặng một lúc lâu, sau đó cũng đã mở miệng:
” Chỉ còn một nơi, đó là…Mộc phủ. Ngươi đến đó điều tra kỹ xem sao.”
” Vâng.” Cố Lục tuân mệnh, rồi bước đi. Bóng lưng cô độc xa dần.
Sau đó không lâu, Tô Dật lại đi vào. Dáng đi xem ra có chút gấp gáp, tóc đen của gã cũng dao động theo từng bước đi.
” Bẩm, Vương gia. Thuộc hạ vừa có tin mới về Sở cô nương.”
” Ngươi nói đi.”
” Sở cô nương ban đầu sống chật vật, phải đi ăn xin. Nhưng sau đó, được một phụ nữ trung niên là Hãn Nương nhận làm con nuôi. Cô nương hằng ngày phải làm những công việc chân tay, tuy có hơi vất vả nhưng cơm vẫn đủ ba bữa.” Gã nói.
Bả vai hắn khẽ run lên. Lòng hắn bồn chồn, lắng lo.
Mộ Dung Phong cầm tách trà, uống một ngụm nhỏ đủ để nhấp giọng. Mày rậm hắn khẽ giật:
” Được rồi. Từ nay không cần theo dõi nàng ấy nữa. Thanh Ca rất mạnh mẽ, nàng có thế tự lo cho bản thân mình.”
” Nhưng…” Tô Dật định khuyên hắn vài câu. Nhưng hắn đã sớm đứng dậy, phất tay áo bước đi.
—
Kinh thành.
Mộc Thanh Ly và Chiêu Liệt tao nhã bước đi trên đường. Nàng cải nam trang, tóc được búi lên cao, mặc một bộ bạch y . Nàng vốn đã mi thanh mục tú, nay cải trang thành nam tử trông rất phiêu dật, tiêu sái. Lại thêm Chiêu Liệt, y dán râu giả. Nhưng như thế cũng không làm giảm bợt độ tuấn mĩ của y.
Mấy nữ tử đi trên đường đều phải ngoái đầu nhìn Mộc Thanh Ly và Chiêu Liệt. Tiếng bàn tán xì xào nổi lên:
” Oa, ngươi xem xem. Hai vị công tử kia thật là đẹp quá đi. Đúng là muốn làm cho người ta mê luyến.” Một thiếu nữ nói.
” Xem phong thái tao nhã và cách ăn mặc của hai người kia nếu không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là công tử nhà giàu.” Một người có chút hiểu biết liền nói.
” Đúng, đúng, đúng.”
Tiếng bàn tán càng ngày càng lớn. Chiêu Liệt và Mộc Thanh Ly phải lẻn qua đám đông mới hạ được cái “gánh nặng”.
” Huynh xem, chúng ta thật có mị hoặc. Nhìn mấy cái ánh mắt của nữ tử như muốn ” ăn tươi nuốt sống” vậy. Thanh Ly rùng mình.
Chiêu Liệt cười khẽ, lấy tay nhéo mũi nàng
” Nàng…Đệ đó. Thôi, mau mau đi thôi.”
Mộc Thanh Ly cười hì hì, mắt đẹp chớp chớp, vội vội vàng vàng theo sau y đến Minh Nguyệt lầu.
Y và nàng đã đứng trước cửa Minh Nguyệt lầu. Lầu chủ là Phong Tình cô cô trẻ trung, xinh đẹp đứng trước cửa chào khách. Trông còn trẻ thế thôi chứ Phong Tình đã ba mươi tám tuổi, ấy thế mà một cái nếp nhăn cũng không có. Giọng Phong Tình ngọt xớt như rót mật vào tai:
” Hóa ra là Vân công tử và A Hành cô nương. Nhưng tại sao cô nương lại ăn mặc như thế này?”
Chiêu Liệt và Mộc Thanh Ly đi ra ngoài đều lấy tên giả. Bởi vì, Chiêu Liệt không thích lộ danh tính thật. Nàng cũng không muốn miễn cưỡng y.
Mộc Thanh Ly đặt tay lên giữa môi, ý bảo im lặng . Phong Tình hiểu ý, im lặng:
” Ta cảm thấy một nữ tử chuyên đi vào thanh lâu có hơi…Nên ta cải nam trang sẽ tiện hơn.”
” Hóa ra là vậy. Hai vị công tử, Liên Hương nhà tôi ở trong phòng, đang đợi các vị”
” Cảm ơn Phong Tình cô cô.”
Minh Nguyệt là tửu lầu lớn và nổi tiếng nhất ở An Thành. Thu Hương lầu, Khuynh Vũ các e rằng đến một phần tư của Minh Nguyệt lầu cũng chưa bằng. Minh Nguyệt lầu là do Phong Tình cô cô một tay gây dựng nên, những mĩ nữ, ca kỹ ở đây đều là tuyệt phẩm. Ở đây, có một điều cơ bản đó là: Bán nghệ chứ không bán thân. Nếu bán thân, đều phải thông qua ý kiến của lầu chủ và bản thân nữ tử kia có muốn hay không. Đằng sau Minh Nguyệt lầu còn có thế lực hùng hậu chống lưng, nên chỉ có kẻ ngu ngốc mới dám đi gây chuyện.
—
Mị Liên Hương ngồi trên ghế gỗ, bộ dạng tươi cười chờ đón Mộc Thanh Ly và Chiêu Liệt. Khi nàng và y bước vào phòng, Liên Hương nửa quỳ hành lễ, rồi đi ra đóng cửa.
” Vào đây thật thoải mái quá đi.” Mộc Thanh Ly vươn vai mấy cái.
Chiêu Liệt vừa nhìn Mộc Thanh Ly, vừa rót một tách trà đem đến bên cạnh nàng:
” Nàng uống đi.”
Mị Liên Hương tươi cười, kéo hai cái ghế mời y và nàng ngồi. Rồi, cũng ngồi xuống.
” A Hành cải nam trang?”
Mộc Thanh Ly gật gật đầu.
” Nàng ấy muốn xem mình có bao nhiêu cái mị hoặc đó mà.” Chiêu Liệt nói, khiến cho Mị Liên Hương bật cười.
Mộc Thanh Ly nhìn y đầy vẻ ấm ức. Nhưng khi vừa thấy bình rượu đặt trên bàn đã sáng cả mắt:
” Mị Mị, đó có phải là rượu nho không?”
” Đúng vậy.” Nói xong, Mị Liên Hương rót rượu cho nàng và y. Nàng nhấp thử một ngụm, thấy vị ngọt ngọt, một mạch uống cạn. Hương Liên lại rót chén thứ hai, sau khi uống xong, nàng cảm thán:
” Ngon thật đấy, không biết là lần đầu uống rượu mà thấy thích hay là do tay nghề của Mị Mị tốt đây.”
Chiêu Liệt chợt nói: ” Uống ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Y nói mà khiến nàng ấm lòng, hai chân mềm nhũn. Mặt nàng đỏ như quả cà chua chín.
Ba người cùng trò chuyện vui vẻ. Khi cười, Mị Hương Liên lấy khăn tay lên che miệng cười. Mộc Thanh Ly phát giác, trên khăn tay của Liên Hương có thêu hai chữ: ” Cố Lục”
” Mị Mị, trên khăn tay ngươi sao lại thêu hai chữ Cố Lục?” Nàng tò mò hỏi.
Mị Liên Hương đơ người, nhất thời không biết nói gì.
” Nếu không nói cũng không sao. Ta xin lỗi” Nàng cảm thấy lúc nãy mình đã thất lễ, vội vàng xin lỗi.
Chiêu Liệt từ nãy đến giờ đều im lặng lắng nghe. Nhưng giờ không khí có chút căng thằng, hắn liền nói:
” A Hành, không được tò mò như thế. Mị cô nương, thực xin lỗi.”
Mị Liên Hương xua xua tay, nói:
” Không, không sao.”
Mộc Thanh Ly nhìn Mị Liên Hương . Mặc dù là nữ tử thanh lâu nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp huệ chất lan tâm, nhu mỹ phiêu dật, thật xứng với cái tên “Liên Hương”. Nếu luận về nhan sắc và tài năng của Mị Hương Liên thì đúng là tài sắc vẹn toàn. Mắt Liên Hương đẹp như nước mùa thu, nhưng đôi mắt ấy như vương một nỗi u sầu, sâu tận trong đáy lòng. Còn Cố Lục, nàng không biết hắn có quan hệ gì với Mị Liên Hương nhưng đối với nàng hắn chính là một cố nhân. Những năm tháng ở trong Phong Vương phủ, ấn tượng duy nhất của hắn đối với nàng đó là sự lạnh lùng, hờ hững. Hắn làm việc rất giỏi, được Mộ Dung Phong tin tưởng giao phó mọi công việc. Nghĩ đến Mộ Dung Phong, tâm nàng lại trào lên cỗ khinh bỉ xen lẫn đau thương. Năm qua, nàng đã cố gắng quên đi hắn…
” A Hành, A Hành.” Chiêu Liệt lay lay người nàng.
Mộc Thanh Ly giật mình, định thần.
” Thiếp đây.” Nàng dịu dàng đáp lại hắn.
Y lo lắng nhìn nàng. Nàng cười cười, lắc đầu.
Ít lâu sau, Mị Liên Hương mở miệng, giọng buồn buồn:
” Thực ra, Cố Lục là thanh mai trúc mã của ta và cũng là nam nhân ta yêu nhất trên đời. Chàng từng rất dịu dàng thương yêu ta. Nhưng tại năm đó, cha mẹ ta lâm bệnh nặng. Ta lại không muốn dựa dẫm quá nhiều vào chàng, liền vào Minh Nguyệt lầu làm ca kỹ. Được kha khá tiền, ta nhờ người đưa cho Cố Lục. Chàng đưa tiền cho đại phu chữa trị cho cha mẹ ta. Nhưng thấy ta mãi không về, chàng đi tìm. Sau đó, chàng gặp ta. Là mùa hoa đào nở, ta đứng trên đài cao của Minh Nguyệt lầu, chàng cưỡi ngựa đứng dưới. Chỉ có ta biết, chàng đã không còn sâu đậm với ta như trước nữa. Không lâu sau, chàng biệt tích…”
Mị Liên Hương kể rất lâu, kể từ lần đầu gặp Cố Lục, kể biết bao kỉ niệm đẹp đẽ nhưng lại kết thúc bằng kết cục bi thương . Mắt Hương Liên không biết từ khi nào đã ngập lệ. Mộc Thanh Ly ôm mĩ nhân vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng.
Hóa ra, Mị Liên Hương từng có một mối tình đầy nước mắt như thế. Hóa ra, Cố Lục lạnh như tuyết đông từng dịu dàng, ấm áp như thế. Y và nàng thầm thương cho Mị Hương Liên.
—
Mị Liên Hương tiễn Chiêu Liệt và Mộc Thanh Ly xuống lầu. Vừa xuống lầu, nàng đã bị tiếng cầm và giọng hát trong trẻo thu hút.
” Đi thôi.” Y thôi thúc nàng.
” Đợi thiếp một tý.” Nàng nói. Ánh mắt di chuyển lên sân khấu của Minh Nguyệt lầu.
Nữ tử đeo mặt nạ, vừa xướng vừa đánh huyền cầm. Nhưng mặt nạ kia chỉ có một nửa, che đi nửa khuôn mặt bên trái của cô ta. Tuy không thể thấy toàn bộ khuôn dung của cô ta, nhưng nàng chắc rằng nữ tử đó rất xinh đẹp, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Sở Thanh Ca! Sở Thanh Ca! Chính là cô ấy. Mộc Thanh Ly không thể lẫn vào đâu được. Nhưng tại sao Thanh Ca lại ở đây? Rõ ràng là đã chết rồi mà.
” A Hành, sao vậy?” Mị Liên Hương và Chiêu Liệt đồng thời thức tỉnh nàng.
Nàng hoàn hồn, quay sang hỏi Mị Liên Hương:
” Mị Mị, đó là ai vậy?”
” Đó là Tư Tư, là người mới. Sao vậy?”
” Ta thấy lạ nên hỏi.”
Sở Thanh Ca vì sao lại là Tư Tư? Trăm ngàn câu hỏi cuồng quay trong não bộ của nàng.
Bài hát đã dừng. Ánh mắt của Tư Tư chiếu vào phía nàng. Mộc Thanh Ly giật mình, vội vàng cúi đầu giấu mặt. Tư Tư càng nheo mắt, môi hồng cười nhẹ.
Như phát giác rằng nàng đang lẩn trốn, Chiêu Liệt cũng không cản nàng. Ngược lại, y còn lấy tay áo che lấy nàng.
Rời khỏi Minh Nguyệt lầu được một đoạn, y dịu dàng hỏi nàng, thanh âm thập phần dễ nghe:
” Lúc nãy, sao nàng lại lẩn trốn Tư Tư cô nương? Người quen à?”
Mộc Thanh Ly lắc lắc đầu nhỏ, đan chặt vào năm ngón tay thon dài của y. Chiêu Liệt cũng không hỏi nữa, nàng không muốn nói, y cũng không ép. Nàng mất tích đã lâu, mới trở về Mộc phủ. Y chắc chắn trước kia nàng gặp phải nhiều chuyện còn chưa nói được hoặc muốn quên đi. Y chờ, một ngày nào đó, nàng sẽ an lòng mà kể cho y nghe.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!