Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0 - Lần thứ 3087
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0


Lần thứ 3087



Tôi thích umaibou vô cùng, nhưng thật ra tôi không thích vị Terayaki Burger lắm.

Tôi đang ở trong một công viên hoang vắng trước nhà cô ấy. Chúng tôi đứng đối mặt nhau trước vòi phun nước trong khi tôi vẫn đang nhai cái umaibou cô ấy đưa cho tôi.

“…bạn thấy thế nào?”

“…ừm, ừ, không phải vị tớ thích, nhưng mà…”

“…Mình không nói về…umaibou.”

Mình biết chứ, nhưng mình cũng không biết phải phản ứng như thế nào.

“…vậy, bạn đi chơi với mình nhé?”

Tôi chưa có đủ kinh nghiệm trong chuyện này để không bị xao động trước những lời nói đó.

Nhưng người bạn cùng lớp trước mặt tôi cũng bối rối giống như tôi. Ít nhất là tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy trước đây.

Có lẽ đó là vì cặp mascara mới mà cô ấy nói với tôi hồi sáng nay, nhưng đối với tôi nó chỉ làm mắt cô ấy đã lớn sẵn trông lại càng lớn hơn. Và đôi mắt đó nhìn thẳng vào tôi…Làm sao tôi có thể né tránh ánh mắt đó chứ?

Tôi không biết phải nói gì, nhưng tôi biết tôi phải nói điều gì đó, nên tôi mở miệng ra.

“Vậy…cậu có thích mình không?”

Khuôn mặt trước mắt tôi ửng đỏ lên.

“…có…thể….”

“Có thể?”

Tôi vô tình hỏi lại.

“…M-mình không hiểu tại sao bạn lại hỏi ngược lại? Chắc là bạn đã biết câu trả lời của mình rồi chứ, đúng không? …Hay…hay là bạn muốn mình nói ra?”

“À…!”

Cuối cùng tôi cũng nhận ra tôi vô ý vô tứ thế nào rồi xấu hổ ôm đầu mình lại.

“Tớ…xin lỗi.”

Tôi xin lỗi theo phản xạ. Cô ấy ngước nhìn tôi, thì thầm.

“……Mình yêu bạn.”

Rồi cô ấy đứng thẳng người lên, thẳng thắn nói với tôi.

“…Mình yêu bạn.”

Tôi tự nhiên đứng bất động bởi gương mặt dễ thương của cô ấy và liếc nhìn đi chỗ khác. Trái tim tôi loạn nhịp chỉ vì tình cảm này dành cho tôi.

Tôi nghĩ cô ấy trông cũng dễ thương.

Tính cách của cô ấy rất tươi vui, chỗ này chỗ nọ lúc nào cũng có người đứng kề bên cô ấy.

Tôi cũng biết rằng rất nhiều người đã tỏ tình và đều bị cô ấy từ chối.

Tôi nghĩ hẹn hò với cô ấy chắc chắn sẽ rất vui.

Nhưng —

“Xin lỗi cậu.”

Nhưng tôi lại trả lời như vậy. Rõ ràng tới nỗi ngay cả tôi cũng bất ngờ với câu trả lời của mình.

Tôi biết làm vậy thì thật lãng phí. Nhưng tôi không thể tưởng tượng ra cảnh hẹn hò với cô ấy. Tôi có cảm giác chuyện này dường như không phải là sự thật.

Niềm trông đợi biến mất trong ánh mắt của cô ấy. Và thay vào đó là nước mắt. Tôi không thể nhìn thẳng vào cô ấy dù tôi biết đây là trách nhiệm của tôi.

Tôi không thể nói gì cả. Vì tôi chắc chắn rằng tôi sẽ nói ‘xin lỗi’ nếu tôi mở miệng ra.

“……bạn do dự một chút, phải không thế?”

Tôi gật đầu trước lời thì thầm của cô ấy.

“…nè, bạn thích umaibou, đúng không?”

Những lời nói không liên quan gì với nhau. Tôi cũng gật đầu.

“Nhưng bạn không thích vị Teriyaki Burger lắm, đúng không?”

“…ừ.”

“Vậy bạn thích vị gì nhất?”

“Ờ…chắc là Thịt hầm Ngô?”

Tôi không có ý kiến tại sao cô ấy lại hỏi như vậy, nhưng tôi cũng trả lời một cách ngượng ngịu.

“Ra thế, ra thế, ra thế…”

Cô ấy gật đầu liên tục.

“Ahaha…mình làm sai rồi.”

Những lời nhận xét vô nghĩa của cô ấy. Tôi tự hỏi không biết…tại sao những lời nói đó lại ghim chặt vào đầu tôi. Giống như đang xem một bộ phim được chỉnh sửa một cách nghèo nàn.

“Mình không biết liệu có lời tỏ tình nào khiến bạn đồng ý nếu mình thay đổi cách tiếp cận của mình?”

Cô ấy nhìn xuống đất và nói.

Tôi không biết. Rút cuộc tôi lại do dự như thế này …không, không đúng. Tôi biết mà.

Tôi chắc chắn sẽ từ chối cô ấy.

Ý của tôi là, nếu tôi vẫn là tôi, thì dĩ nhiên rằng tôi cũng sẽ trả lời như vậy nếu mọi chuyện không có gì thay đổi.

Nếu vẫn là ngày hôm nay’, tôi không thể tưởng tượng ra cảnh mình hẹn hò với cô ấy. Vì thế, nếu vẫn là ngày hôm nay, tôi không có cách nào chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy.

“Mặt của bạn nói rằng bạn không biết.”

Tôi không thể nói gì thêm trước lời nói của cô ấy.

Nhưng cô ấy hiểu đây là câu trả lời ‘có’ rồi cuối cùng nở một nụ cười ngọt ngào.

“À, đúng rồi. Vậy mình chỉ cần tiếp tục tỏ tình cho đến khi nào mình thành công thôi, đúng không?”

Cũng không tệ lắm. Tôi muốn ít nhất phải chịu trách nhiệm vì đã từ chối cảm xúc của cô ấy.

Thế nhưng — chuyện đó phải xảy ra vào ngày hôm sau, đúng không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN