Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0
Lặp lại, khởi động, khởi động lại
LỚP HỌC
Lớp học của những học sinh trung học năm nhất, lớp sáu; sau giờ học. Đây là vòng lặp thứ 1 533 của ‘Lớp học Loại bỏ’. Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn âm u như 1 532 vòng lặp trước đây. OTONASHI MARIA đang ngồi trên bàn giáo viên và nói chuyện với OOMINE DAIYA.
Cậu đã đoán được rằng MARIA không chỉ là một học sinh chuyển trường bình thường và dường như cảnh giác với cô.
DAIYA
…Đừng nhìn tôi. Tôi không thích ánh mắt của cô. Cứ như có cảm giác cô nhìn thấu tôi vậy.
MARIA
Gần sự thật hơn là anh nghĩ đấy. Dù sao, tôi tường tận mọi việc hơn hẳn một học sinh chuyển trường bình thường có thể biết trong ngày đầu tiên đến lớp. Tôi đã thăm dò từng người, từng người một trong lớp để tìm kiếm ‘chủ nhân’ trong ‘Lớp học Loại bỏ’.
DAIYA nở nụ cười mỉa mai và tỏ vẻ chế giễu.
DAIYA
Cô toàn nói vớ va vớ vẩn thôi. Thế thì để tôi hỏi cô: cô biết được gì nào?
MARIA
Tôi biết thứ gì ở trên lưng của Kirino Kokone.
Gương mặt của DAIYA căng thẳng lên trông thấy.
DAIYA
…Sao cô biết chuyện đó? Nếu có thứ gì Kiri không bao giờ cho bất cứ ai thấy thì chính là nó. Ngay cả tôi cũng chỉ thấy nó được một lần…Này, đừng nói với tôi rằng cô là kẻ đã gây tổn thương cho Kiri nhé?
MARIA
Đây là lần thứ 22.
DAIYA
Thứ 22 gì?
MARIA
Đây là lần thứ 22 anh hỏi tôi câu ấy sau khi nghe về cái lưng của Kirino Kokone.
DAIYA cau mày.
Cậu không nhớ đã đặt câu hỏi này trước đây. Là người duy nhất giữ được kí ức về ‘Lớp học Loại bỏ’, MARIA cũng là nhân chứng duy nhất còn sót lại.
Kí ức về khoảng thời gian cô trải qua một mình hiện lên trong đầu MARIA và khiến cô thở dài uể oải.
MARIA
Để tôi giải thích làm sao tôi phát hiện ra. Đầu tiên, tôi đã…(THỜI GIAN TRÔI QUA) MARIA nói với DAIYA rằng cô đã trải qua cùng một ngày 2 tháng Ba 1 533 lần.
DAIYA lặng lẽ lắng nghe cô trình bày, không hề thốt lên một lời trong suốt một lúc.
DAIYA
Ra là vậy. Cô nhắc đến cái lưng của Kiri vì cô muốn tôi tin câu chuyện lố bịch của cô. Nhưng mà này, cô có thể thuê thám tử hay cái quái gì đó để điều tra lai lịch của Kiri lắm chứ.
MARIA
Anh có muốn tôi đề cập đến sự kiện mà chỉ anh và người kia biết thôi không?
DAIYA
…Cái gì?
MARIA
Bạn từ thuở nhỏ Karino Miyuki của anh tỏ tình với anh, nhưng anh khước từ cô ta. Ban đầu đôi mắt của DAIYA mở to, nhưng cậu nhanh chóng đè nén sự hoang mang của mình.
DAIYA
Đúng thật, đó là điều chỉ có tôi và Rino biết. Tôi không kể cho ai khác, và tôi chắc rằng con bé cũng không. Sử dụng những biện pháp thông thường để phát hiện ra chuyện ấy là điều không thể.
MARIA
Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi sẽ chẳng bao giờ biết nếu như chính anh không nói cho tôi.
DAIYA
Không thể nào. Cái ‘Lớp học Loại bỏ’ ấy có tồn tại hay không, tôi sẽ không bao giờ kể cho ai về chuyện đó.
MARIA
Anh không bao giờ làm thế ở hoàn cảnh bình thường cũng là điều dễ hiểu. Chính anh còn nói rằng anh không hề có ý định kể cho bất cứ ai sự việc dẫn đến nỗi đau đớn của Kirino.
DAIYA quắc mắt lạnh lùng với MARIA vì cô vừa đề cập đến một chủ đề nhức nhối. Ánh mắt kiên định của cậu khiến MARIA bất an, nhưng cô không hề biểu lộ chút dấu hiệu lo lắng nào. Cô đã hoàn toàn làm chủ được việc che giấu cảm xúc của mình trước khi số vòng lặp chạm mốc bốn con số.
MARIA
Có lí do để anh nói cho tôi.
DAIYA
Nhảm nhí! Tôi chắc chắn trăm phần trăm rằng chả đời nào tôi kể cô nghe chuyện ấy!
Lời phản đối kịch liệt khiến MARIA chùn bước đôi chút, nhưng cô giả vờ chẳng hề bị suy suyển và tiếp tục nói.
MARIA
Anh nói với tôi bí mật đen tối nhất của anh vì anh muốn hỗ trợ tôi. Đó là vào vòng lặp thứ 1 532 của ngày 2 tháng Ba.
DAIYA
Cô điên rồi sao? Hỗ trợ cô? Nếu cô muốn nói dối, ít nhất hãy làm cho nó đáng tin hơn đi!
MARIA
Một ‘chiếc hộp’ có thể ban bất kì ‘điều ước’.
DAIYA
…Rồi sao?
MARIA
Cử chỉ của anh thay đổi khi anh nhận ra mọi điều tôi nói với anh về ‘chiếc hộp’ là sự thật. Anh biết tại sao mà, đúng không? Anh có ‘điều ước’ mà anh muốn thực hiện bằng mọi giá.
DAIYA
……(cau mày)
MARIA
Trông anh như có linh cảm gì đấy nhỉ. Anh muốn một ‘chiếc hộp’ nên anh nhờ tôi giúp anh lấy một chiếc, đổi lại là sự hỗ trợ của anh.
DAIYA
…(cân nhắc)…Nhưng vì tôi là một kẻ hay hoài nghi, tôi sẽ không bao giờ tin vào câu chuyện về ‘chiếc hộp’ và cái ‘Lớp học Loại bỏ’ ấy dễ dàng thế đâu. Do vậy, tôi nói với cô điều gì đó mà cô không thể hay biết – điều gì đó về tôi và Rino – làm đòn bẩy để rồi tôi tin vào cô. Để tôi trong tương lai – tôi thứ 1 533 – biết rằng cô đang nói sự thật.
MARIA
Anh đúng rồi đấy.
DAIYA
…Chậc…Tôi không muốn thừa nhận, nhưng cái kiểu tiếp cận máu lạnh, chỉ nhắm đến kết quả đúng thật là tôi. Trong thâm tâm, MARIA cảm thấy nhẹ nhõm và cô bước xuống khỏi bàn giáo viên.
Cô ngồi trên bàn để tạo tư thế mạnh mẽ hơn, nhưng vì được nuôi dạy nghiêm túc, cô không được thoải mái khi ngồi trên đó.
DAIYA
Giờ tôi biết vị trí của tôi rồi, nhưng còn cô thì sao? Cô nói cho tôi chuyện này thì cô được gì?
MARIA
Tôi có thể biến anh thành bạn đồng hành với tôi.
DAIYA
Có thật cô cần một người như vậy không?
MARIA
Anh thấy đấy, tôi đang bị mắc kẹt. Tôi cần thay đổi cách tiếp cận của mình.
DAIYA
Vậy nếu cô cần bạn đồng hành, sao cô lại chọn tôi?
MARIA
Anh hỏi có thừa quá không đấy? Anh là người thông minh nhất trong lớp này. Thông minh đến mức anh là người đầu tiên tôi nghi ngờ là ‘chủ nhân’, ngay cả khi chẳng có lí do nào khác để nghi ngờ anh. Dù vậy, anh không còn ở trong danh sách đen của tôi nữa, vì anh thiếu hẳn nhận biết mình là ‘chủ nhân’.
DAIYA
Thông minh, hử. Thôi, cô nói đúng về điều đó, nhưng nó vẫn là một lí do khá thiếu vững chắc để cô nằng nặc đòi tôi trở thành bạn đồng hành của cô cho bằng được. Tôi dám cá rằng cô đã tự tìm cho mình cả đống bạn đồng hành, lợi dụng sự thật rằng bọn tôi chẳng nhớ gì cả, phải không? Cô đúng là bạn đồng hành hư thân mất nết!
MARIA
Đừng lo. Tôi không thể nói gì về tương lai, nhưng anh là bạn đồng hành đầu tiên của tôi. Anh cũng là người đầu tiên tôi có cảm giác muốn hợp tác cùng. Chắc hẳn bởi vì— MARIA do dự một lúc, nhưng rồi cô tiếp tục.
MARIA
Anh giống tôi.
◆◆◆ Oomine Daiya – 11/09 Thứ sáu 20:01 ◆◆◆
Nói lại cho rõ: mục tiêu của tôi là Otonashi Maria.
Nếu Kazu có ấn tượng rằng tôi vẫn đang còn vướng bận tình cảm với Kiri, và nghĩ rằng tôi sẽ nhắm cô ấy trước Maria, thì chuyện tôi đánh bại cậu ta chỉ như cơn gió thoảng qua.
Dù vậy, không có nghĩa rằng bây giờ tôi có thể ung dung.
“—Ư…hư!” – Tôi rên rỉ ở lối vào.
Xem ‘Mười tám mét Cách xa’ trong ‘Màn bạc Đập tan Điều ước’ nhất định đã khiến tôi kiệt sức.
…Tôi chẳng hề biết.
Tôi không hề có suy nghĩ rằng Haruaki có cảm tình với Kiri dù chỉ trong một giây. Tôi luôn nghĩ rằng cậu ấy hi sinh sự nghiệp bóng chày của mình để nhập học vào trường chúng tôi vì cậu ấy không thể phớt lờ điều đã xảy ra với Kiri. Tôi không hay biết tình yêu cũng góp phần vào đó.
Ừ. Tôi không những phá hỏng cuộc đời của Kiri, mà còn của Haruaki nữa. Tôi trơ trẽn hưởng thụ cuộc sống dù tôi đã phá hoại cuộc sống của người khác.
“……Dừng lại ngay.”
—Dừng cái suy nghĩ ấy lại ngay!
Nếu tôi tự trách mình, tôi sẽ một lần nữa bị những ‘Cái bóng Tội lỗi’ bên trong tôi tấn công. Chúng nằm đó, chờ đợi ngàn thu cho một cơ hội để lật ngược thế cờ. Một giây phút mất cảnh giác và chúng sẽ vồ lấy tôi.
“Hự!”
Tôi chợt cảm thấy buồn nôn dữ dội…Tôi phải cố nén lại. Nếu tôi chịu thua nỗi thôi thúc muốn mửa ra, tôi cảm giác như thể tôi sẽ nôn cả linh hồn của mình.
Tôi phải nuốt vào.
Tôi phải nuốt mọi thứ vào.
“Tàn nhẫn quá.” – Yanagi nói thế trong khi xoa lưng tôi. “Nếu Oomine-san chịu từ bỏ và để Kirino-san lại cho Usui-san, mọi chuyện đã không kết thúc như thế.”
“……Hả?”
“Mình thường đến lớp của Oomine-san để thăm Kazuki-san. Kirino-san và Usui-san lúc nào cũng luôn tươi cười. Nhưng hai người ấy chỉ giả vờ vui vẻ vì Oomine-san, không phải sao? Hai người ấy phải ra vẻ tươi cười vì họ chẳng thể thanh thản được nữa, đúng không?”
Với nụ cười nhẹ nhàng, chị ta xoa lưng tôi và tiếp tục.
“Tất cả là vì Oomine-san, phải không?”
Tôi có thể hiểu được…ý nghĩa của câu nói ấy.
—HỌ TRỞ NÊN NHƯ THẾ ĐẤY LÀ VÌ MI!
Đúng thế. Đúngthếđúngthếđúngthế…đúng thế.
Cảm giác bứt rứt bò trong hộp sọ tôi như sâu bọ và khiến mắt tôi đau nhói. Nụ cười chế giễu của cô gái trước mặt tôi chọc tức tôi. Tôi không thèm quan tâm chị ta có đúng hay không, nụ cười của chị ta làm tôi ngứa mắt.
Giây phút tôi nghĩ thế—
Tôi bắt đầu bóp cổ chị ta.
“———Aaaaaaa!”
Tôi không nhận ra tôi đang hét lên cái gì.
Thân thể tôi, đôi tay tôi, cổ họng tôi, tất cả đều tự chúng hành động, như thể có thứ gì đó đã nhập vào điều khiển tôi. Tôi đang tự chuyển động. Nhưng tôi biết rằng tôi là kẻ đã điều khiển…Tôi đã bị chính tôi điều khiển.
“Ahhha!”
Nghe tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng Yanagi và thấy gương mặt tái xanh của chị ta, cuối cùng tôi cũng điều khiển bản thân mình lại được.
Tôi nhanh chóng buông đôi bàn tay khỏi cổ của chị ta.
Yanagi sụp xuống sàn nhà và ho sặc sụa.
“Ư, gh—”
Tôi ngắm nhìn kĩ đôi bàn tay của tôi.
Cái quái gì…? Tôi bị cái quái gì thế này? Sẵn sàng siết cổ một đứa con gái…điên thật rồi. Lỡ không may tôi lấy lại lí trí chậm hơn chút nữa thôi, chuyện này đã kết thúc một cách kinh hoàng.
Tất cả quá rõ để tôi nhận ra rằng – chỉ nhờ lằn ranh mong manh nhất mà tôi tránh phạm phải sai lầm chết người.
Tôi sờ chiếc ghim trên tai phải của tôi.
A, chết tiệt, đừng có ám ảnh những chuyện vô nghĩa nữa. Tôi không thể quay đầu lại nữa rồi. Tôi không có thời gian để hoảng hốt bởi những suy nghĩ lầm lạc.
Tôi phải trở về với tôi trước đây. Tôi phải trở về với sự lạnh lùng và đầy tính toán.
“Yanagi.” – Tôi nói, trong khi giả vờ điềm tĩnh.
Chị ta cau có với tôi với đôi mắt rớm nước.
“Có thật chị đang nghĩ rằng tôi chưa nhận ra không?”
Sau khi ho vài lần, chị ta hỏi. “…Oomine-san…nói gì vậy?”
“Những gì chị nói vừa rồi là nhằm mục đích khiến tôi đau đớn vì Kazu.”
Chị ta chết lặng trong tích tắc.
“…? Ý của Oomine-san là sao? Mình chẳng biết Oomine-san đang nói gì cả.”
Chị ta lập tức ra vẻ ngây thơ và khoác lên bộ mặt băn khoăn, như thể chị ta thật sự chả biết tôi đang nói ý gì.
Tôi sửng sốt hơn là tức giận. Đúng là một đứa con gái ranh mãnh. Nếu tôi không biết rõ bản tính của chị ta, tôi đã hoàn toàn bị đánh lừa.
“Kazu đưa chị đến đây để gây khó khăn cho tôi, đúng không?”
“……” – Chị ta giữ im lặng đủ lâu để tôi nhận ra chị ta đang dò xét gương mặt tôi. “Mình chẳng hiểu ý của Oomine-san là gì. Mình bị buộc phải đến đây là vì [mệnh lệnh] của Oomine-san. Làm sao Kazuki-san có gây ảnh hưởng gì đến chuyện ấy được?”
Hừm, tôi nghĩ là tôi nên kệ đi thì hơn.
“Tôi đã trông đợi chị suốt rồi.”
Lần này chị ta chỉ còn biết mở to mắt.
“T-Tại sao? Có khả năng có ai đó phát hiện ra điều gì sớm hơn chứ! Dù sao, cũng có gần một ngàn [kẻ phục tùng] khác ngoài mình ra.”
“Chúng ta đang nói về Kazu; tôi dám cá rằng cậu ta đã bắt đầu quan sát chị ngay khi chị trở thành [kẻ phục tùng]. Sau khi bị phát hiện, chị nói với cậu ta [mệnh lệnh] tôi giao cho chị là gì, và khiến cậu ta nhận ra [mệnh lệnh] của tôi không thể bị dừng lại được. Bây giờ đây, cậu ta sẽ làm gì? Hết sức dễ dàng tưởng tượng ra: cậu ta sẽ cố tình đưa chị thông tin để tránh [mệnh lệnh] của tôi leo thang. Hơn hết, cậu ta muốn làm tôi tổn thương với việc gửi một ai đó đứng về phía cậu ta. Chị là kẻ hết sức lí tưởng cho vai trò ấy. Vì một lẽ, chị ranh mãnh và cuối cùng, chị thích cậu ta, chưa kể, dễ dàng điều khiển.” – Tôi nhếch mép cười và tiếp tục. “Thế nào? Tôi nói có đúng không?”
Yanagi không trả lời.
“Thôi, ngay cả khi chị không muốn đáp lại, chị cũng sẽ phải làm thế nếu tôi [ra lệnh] cho chị. Nhưng chẳng cần thiết. Thái độ của chị thôi đã nói lên tất cả rồi.”
“Hư…”
“Tôi thừa nhận rằng Kazu có năng lực riêng biệt chỉ có ở cậu ta. Nhưng khi nói đến chiến thuật, cậu ta chẳng hề có cơ hội nào với tôi. Rút cuộc, cậu ta chỉ nhảy múa theo nhịp của tôi thôi.”
Cậu ta gửi gián điệp là Yanagi đến cho tôi để tự phòng thủ chính mình và tấn công tôi.
Nhưng cậu ta chưa hiểu rằng sử dụng kẻ khác là đầy rủi ro. Là người sở hữu ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’, bây giờ tôi hiểu được dòng chảy đen tối của trái tim con người hơn bất cứ ai hết.
Đó là lí do tại sao Kazu sẽ thua trận chiến này.
“Yanagi, chị thích Kazu, đúng không?”
“…R-Rồi sao?”
“Nếu có thể, chị muốn cậu ta đáp lại tình cảm của chị, đúng không?”
“Ừm…cũng có…”
Dường như chị ta không hiểu tại sao tôi đề cập đến chủ đề ấy.
“Tôi có kế hoạch sẽ khiến cậu ta quan tâm đến chị.”
“……”
Đúng thật là một người mưu mô, Yanagi dường như nhận ra ý định của tôi.
“Mối quan hệ giữa Kazu và Otonashi là cực kì mạnh mẽ. Bình thường, phá hủy nó là điều bất khả thi. Điều này sẽ không thay đổi ngay cả khi chị giúp cậu ta. Chị biết mà, phải không?”
“…Oomine-san đang cố gắng nói gì vậy?” – Chị ta hỏi, mặc dù chị ta đã biết câu trả lời rồi.
Tôi chẳng nói thêm gì mới hơn.
“Phản bội cậu ta.”
Yanagi giữ bộ mặt phớt tỉnh.
“Dù sao thì tôi cũng có kế hoạch xé nát mối quan hệ của họ để đập tan mục tiêu của Kazu. Chị và tôi có cùng mối quan tâm đấy.”
Yanagi giữ im lặng trong chốc lát, nhưng rồi chị ta cau có với tôi.
“Oomine-san đang nói gì vậy? Mình không hề đếm xỉa đến nỗi bận tâm của Oomine-san và những thứ như thế. Tại sao mình lại phải đứng về cùng phe với kẻ đã giết mình trong cái trò chơi kia và vừa mới siết cổ mình? Có thật Oomine-san nghĩ rằng mình sẽ phản bội người mình yêu vì Oomine-san không?”
“…Chị có nghĩ rằng tình hình hiện tại của Kazu khiến cậu ấy vừa lòng nhất không?”
“Xin đừng chuyển đề tài. Mình biết Oomine-san giỏi bóp méo sự vật thế nào.”
“Chị đâu nghĩ vậy, nhỉ? Chuyện cậu ta bẻ cong lí tưởng của mình để nhận lấy ‘chiếc hộp’ và ‘O’ lúc nào cũng lượn lờ gần quanh chẳng thể nào tốt cho cậu ta được.”
“Đừng có phớt lờ lời mình nói.”
“Là do ai đây? Ai khiến cậu ta như thế?”
“…Nghe đây…”
“Otonashi Maria.”
Yanagi nuốt lời phản đối của mình khi nghe thấy cái tên ấy.
Tôi tiếp tục sau khi dò xét kĩ phản ứng của chị ta.
“Cậu ta đang chiến đấu chống lại tôi lúc này đây là vì Otonashi. Bởi vì cậu ta bị ám ảnh bởi Otonashi, cậu ta dính líu vào ‘chiếc hộp’ và cản đường tôi. Để tôi làm cho rõ: tôi cóc thèm quan tâm đến Kazu. Tôi chẳng hề có ý định nhỏ nhoi nào là sẽ giết cậu ta, và tôi cũng không muốn đánh bại cậu ta. Thật ra, tôi muốn cậu ta hạnh phúc. Ý tôi ở đây là tôi chẳng có gì đối nghịch với cậu ta cả, đúng không?”
“……”
“Nếu Otonashi biến mất, cậu ta không còn lí do để đối đầu với tôi nữa, và cậu ta sẽ được giải thoát khỏi những ‘chiếc hộp’. Đúng thế: những hành động hiện tại của cậu ta cuối cùng sẽ không dẫn cậu ta đến hạnh phúc thật sự. Vì hạnh phúc của cậu ta, cậu ta có đánh bại tôi hay không chẳng quan trọng. Vậy chị làm sao để cứu chữa hoàn cảnh của cậu ta đây?”
Tôi đi vào trọng tâm.
“Otonashi phải bị cách xa khỏi Kazu. Một khi điều ấy xảy ra, cậu ta sẽ có thể sống cuộc sống của mình.”
“……”
“Cậu ta sẽ có thể hạnh phúc.”
“……Nhưng Kazuki-san không muốn thế.”
Cuối cùng Yanagi cũng đáp lại lời của tôi.
Tôi mừng thầm trong bụng, nhưng dĩ nhiên tôi che giấu nỗi hân hoan của mình khỏi cho Yanagi biết.
“Mong muốn của cậu ta không nhất thiết là điều cậu ta cần nhất. Otonashi cũng không tin tưởng cậu ta đang làm gì, nhưng Kazu tự huyễn mình rằng hành động của cậu ta là vì Otonashi…Đúng thế, nói cách khác là chị đang ‘giúp đỡ Kazu hành động cho Otonashi’.”
Tôi chọn cách dùng từ vì tôi đoán rằng chị ta không thích thú gì mấy với Otonashi.
“Chị có đồng ý với Kazu không?”
“Chuyện đó…”
“Để tôi nói lại nhé: chúng ta có cùng mối quan tâm. À…chắc chị không ưa tôi, nên tôi không yêu cầu chị đứng về phe của tôi. Nhưng chị có làm gì đi nữa, những hành động của tôi sẽ không thay đổi. Tôi sẽ đập nát mục tiêu của Kazu. Và để làm điều đó—”
Tôi sờ một chiếc ghim trên tai.
“Tôi sẽ chia rẽ hai người họ.”
“……Ư…hư…”
Yanagi, người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đứng về phe tôi, bắt đầu dao động.
Tôi nghĩ rằng chị ta gặp vấn đề về cảm xúc khi nghĩ đến việc hợp tác với tôi hay đi ngược lại với mong muốn của Kazu. Dù sao thì Yanagi cũng đã bắt đầu suy xét đến việc ấy, bởi vì chị ta nghĩ rằng chị ta có thể làm cho Kazu hạnh phúc với việc không thèm đếm xỉa đến những cảm xúc đó.
“………Thật không?”
“Chị đang nói về cái gì?”
“Oomine-san có thật không có ý định hãm hại Kazuki-san?”
…Và đó là lí do tại sao chị ta hỏi câu hỏi như thế.
Tóm lại, chị ta đang tìm một lí do để hợp tác với tôi. Chị ta muốn tôi thúc đẩy chị ta thêm.
“Tôi sẽ không hãm hại cậu ta…Tôi nghĩ tôi có thể nói thế. Tuy nhiên, tôi sẽ chia rẽ Otonashi và cậu ta, có nghĩa rằng cậu ta sẽ phải gặp đau khổ.”
“Ra…là vậy.”
Rất nhiều khả năng chị ta đã quyết định trong lòng mình rằng sẽ phản bội Kazu.
Chị ta sẽ dằn nén cảm xúc của mình và vâng lời tôi. Ngay cả khi đó có nghĩa rằng phải chịu đựng sự day dứt ăn năn từ việc phản bội Kazu, chị ta sẽ tin rằng chị ta làm chuyện này hoàn toàn là vì Kazu.
Một tình yêu thật đẹp đẽ.
—Mà thôi.
Dù vậy, mọi điều tôi nói với chị ta là giả dối.
Tôi đã trông đợi chị suốt rồi. Đó là lời nói dối đầu tiên.
Tôi không hề trông đợi cụ thể một người như Yanagi, và tôi cũng không cân nhắc đến chuyện Kazu có thể sẽ gửi ai đó cho đến sau khi chị ta đến thật.
Tôi chỉ nhận ra điều này vì cuộc viếng thăm của Yanagi gây cho tôi nghi ngờ. Yanagi đó, trong số 998 [kẻ phục tùng] của tôi, là người đầu tiên đến đây – hết sức lạ lùng để có thể gọi là tình cờ.
Lẽ tự nhiên rằng Kazu đã lên kịch bản để chị ta đến đây.
À, có lẽ lời nói dối của tôi giống đòn gió hơn, nhưng nó sẽ giữ Yanagi khỏi những ý tưởng nguy hiểm và khiến chị ta xem xét lại chị ta thật sự muốn đứng về phe nào.
Chuyện Kazu sẽ không chống đối tôi nữa một khi Otonashi biến mất cũng là lời dối trá.
Kazu chống đối đến sự tồn tại của những ‘chiếc hộp’. Cậu ta đối đầu với tôi đơn giản bởi vì tôi là ‘chủ nhân’. Đó là bản chất của cậu ta.
Cuối cùng, rằng cậu ta sẽ hạnh phúc một khi cậu ta bị chia rẽ khỏi Otonashi cũng là điều dối trá.
Tôi có xem Otonashi như là một khối ung thư lớn dần bên trong Kazu, điều này không phải dối trá. Nhưng loại bỏ thứ gì đó đã tự mình bám chặt sâu sắc vào bên trong cơ thể của cậu ta là điều bất khả thi. Bởi vì họ đã trải qua thời gian một đời người cùng nhau, giữa họ có một mối dây liên kết không thể phá vỡ. Nhổ tận gốc thứ gì đó đã ăn sâu vào mỗi một bộ phận của cơ thể cậu ta bằng vũ lực cũng bất khả thi như thể loại bỏ khối ung thư đã di căn khắp nơi mà không giết chết người bệnh. Đó cũng là lí do tại sao tôi hết cố gắng gán ghép Kazu và Kiri cùng nhau.
Giả sử Otonashi chia tay với Kazu: ngay cả khi điều đó xảy ra, cậu ta vẫn sẽ không bao giờ quên cô ta được. Nhiều khả năng cậu ta còn ám ảnh về Otonashi hơn cả người đã bỏ đi.
Những mối dây liên kết sâu nặng cũng có thể là lời nguyền. Cậu ta có thể không bao giờ được giải thoát khỏi mối dây liên kết mạnh mẽ như thế.
Do đó, tôi không có kế hoạch mang Kazu và Yanagi lại với nhau.
Tất cả chỉ là giả dối.
Yanagi chỉ có thể nhận được sự thù địch của cậu ta với việc giúp đỡ tôi.
Nhưng không dễ dàng để nhìn thấu những lời dối trá của tôi.
Con người ta có xu hướng bị thu hút vào những mơ tưởng. Yanagi đặc biệt dễ bị tổn thương. Chị ta muốn tin rằng chị ta có thể làm cho Kazu hạnh phúc và rồi trở thành người yêu của cậu ta.
Đây là lí do tại sao Yanagi thực hiện lựa chọn của chị ta.
“Oomine-san muốn mình làm gì?”
Yanagi Yuuri lựa chọn—phản bội.
“Mình có thể làm gì?”
Chị ta nhăn nhó trong bẽ bàng.
Kiềm chế cảm xúc của mình và chịu đựng sự ăn năn, Yanagi Yuuri đề nghị giúp đỡ tôi đánh lừa Hoshino Kazuki mặc dù chị ta căm ghét tôi.
Còn chẳng hề nhận ra việc này chỉ dẫn cậu ta đến chỗ hủy hoại.
—Hahaha, ôi cái thứ cả tin tội nghiệp. Một khi mọi chuyện kết thúc, tôi chỉ cho chị một cây kẹo mút!
Tôi che giấu sự thích thú của tôi và nói.
“Chẳng bao lâu nữa, Otonashi sẽ đến đây. Một khi cô ta đến, chị chỉ cần dùng cái miệng lưỡi lắt léo của chị như mọi khi và dẫn dắt cuộc nói chuyện. Đó là cách chị có thể giúp tôi.”
“…Làm sao Oomine-san đưa Otonashi-san đến đây?”
“Sớm thôi, chị tasẽ đưa Otonashi đến.”
“Chị ta?”
Tôi thốt ra tên của người duy nhất ngoài tôi có thể sử dụng năng lực của tôi.
“Shindou Iroha.”
◇◇◇ Hoshino Kazuki – 11/09 Thứ sáu 20:26◇◇◇
Tôi nhận được cuộc gọi từ Iroha.
“Tôi thật sự không muốn nói điều này vì tôi thấy khó nói, cứ như thể tôi là một kẻ phản diện rập khuôn, nhưng mà thôi, thế này thì dễ hiểu hơn. Ơơ…Tôi đã bắt cóc Otonashi Maria, cậu hãy làm theo những gì tôi bảo nếu muốn giành lại Otonashi-san.”
“…Tại sao?” – Tôi vừa lẩm bẩm với chính mình vừa hướng đến đường sắt trên không chị ấy chỉ rõ, chỉ một mình theo đề nghị của chị.
Tại sao Iroha lại bắt cóc Maria…?
Tôi lập tức gọi điện cho Maria, phòng trường hợp chị ấy đang đánh lừa tôi.
—Nhưng Maria không trả lời.
Ừ, tôi biết: đó không phải là bằng chứng cho thấy cô ấy bị bắt cóc. Có lẽ đơn thuần Maria chỉ lỡ một cuộc gọi đến thôi.
Nhưng vì tôi không thể liên lạc được với Maria, tôi phải xem xét đến tình huống xấu nhất và một mình đi đến hầm chui dưới đường sắt theo chỉ dẫn – ngay cả khi đó là một cái bẫy.
“Tại sao?” – …bởi vì tôi sẽ luôn luôn quyết định cứu giúp Maria.
Và dĩ nhiên, Iroha ra lời yêu cầu với điều ấy trong đầu.
“……Chậc!”
Bực bội thật!
Tôi đã biết chị ấy là [kẻ phục tùng] vì ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’, nhưng thật khó tưởng tượng ra chuyện Iroha vâng phục Daiya.
Hơn nữa, làm sao mà chị ấy có thể bắt cóc Maria được chứ?
Ý tôi là Yuuri nói rằng những hành động đi ngược lại giá trị đạo đức của con người phải được [ra lệnh] một cách cụ thể.
Với nhận biết có giới hạn về tình hình bên ngoài rạp chiếu phim, Daiya khó có khả năng ra một [mệnh lệnh] cụ thể như “bắt cóc Maria và dụ dỗ Kazu đến hầm chui dưới đường ray bằng việc đe dọa cậu ta”. Ngay cả khi hắn ra một [mệnh lệnh] như thế đi nữa, Iroha sẽ là một lựa chọn cực kì tệ hại để thi hành vì chị ấy tài giỏi và có ý chí mạnh mẽ. Một trong những kẻ cuồng tín hắn sẽ là một lựa chọn tốt hơn – một kẻ cuồng tín sẽ thực thi [mệnh lệnh] của Daiya một cách máy móc mà không hề đắn đo. Với trường hợp của Iroha, hắn sẽ gặp rủi ro chị ấy tìm được kẽ hở trong [mệnh lệnh] của hắn và thực hiện điều gì đó không ngờ để thọc gậy kế hoạch của hắn.
Do vậy, kết luận của tôi là Iroha đã tự mình quyết định bắt cóc Maria.
Trong khi đang chạy, tôi xắn tay áo và nhìn đồng hồ. 20:27. Bộ phim thứ ba, “Lặp lại, Khởi động lại, Khởi động lại”, sắp bắt đầu. Còn ba tiếng và ba mươi phút cho đến khi ngày hôm nay kết thúc.
Một ngày mà mới trước đây tôi diễn tả ngắn ngủi bao nhiêu, giờ lại bắt đầu cảm chừng như vô tận.
✵
Tôi đi đến nơi tôi được chỉ dẫn.
Đó là một hầm chui dưới đường ray trên không chạy dọc con sông, cách biệt khỏi trung tâm thành phố. Hình vẽ graffiti trên các bức tường cho thấy đây là nơi giao du của những băng đảng du côn. Ngọn đèn đường gần nhất nằm ở quá xa để có thể rọi sáng nơi đây. Thứ duy nhất chiếu ánh sáng leo lắt lên nửa gương mặt phải của Iroha là chiếc đèn xách yếu ớt mà chị ấy tự mình chuẩn bị.
Tôi tiếp cận chị ấy, dậm chân bước qua bãi cỏ um tùm. Tôi chẳng thấy ai khác trong màn đêm âm u, nhưng tôi cảm thấy sự hiện diện của vài người. Chắc hẳn họ chẳng thật sự trốn tránh tôi. Nếu có gì, họ muốn tôi cảm thấy hoảng hốt trước sự hiện diện chả mấy tốt lành ấy.
Iroha đang ngồi bên vài hình vẽ graffiti trên tường.
“Gâu, gâu! Huuuuu…!”
Trên một người đàn ông bò bằng cả hai tay hai chân, không mặc quần áo.
“Tao biết rồi, tao biết rồi. Kazuki-kun đến rồi nhỉ?”
Cái ghế người phục phịch đang sủa như một con chó.
“…Ư…”
Tôi cảm thấy một sự ghê tởm không thể nào diễn tả được. Cái hình ảnh cơ thể của ông ta chảy xệ khắp nơi còn làm tôi khiếp đảm hơn nữa.
Mặc dù tôi không muốn nhìn ông ta, tôi cũng không muốn tránh ánh mắt sang chỗ khác. Chỉ riêng ý nghĩ ông ta khiến tôi rời mắt đúng là khó chịu nổi. Ngươi biến đi cho khuất mắt ta. Tôi không có chuyện gì cần làm với một kẻ biến thái như thế!
—Thứ gì đó đột nhiên nảy ra trong đầu tôi và tôi bình tĩnh lại.
“Hiện tượng này là…”
Đúng thế, tôi đã thấy trước đây.
Tôi không nghĩ rằng trong thực tế nó tồi tệ như vậy, nhưng tôi đã nghe trên tivi.
“‘Khuyển Nhân’…” – Tôi lẩm bẩm và phát hiện một điều. “Vậy ra ‘Khuyển Nhân’ xuất hiện là do Daiya…”
“Đúng thế! À, nhưng tôi tạo ra con này, không phải Oomine-kun.”
“Ý chị là sao?…Mà này, sao chị có khả năng làm được thế, Iroha-san?”
“Aaa, tôi phải giải thích lại từ đầu sao? Này, nghe đây, Kazuki-kun: bây giờ tôi có thể sử dụng năng lực giống như Oomine-kun.”
“Hở? Sao chị có thể—”
…Khoan đã, Yuuri bảo với tôi rằng ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’ được chia sẻ. Thế có nghĩa rằng Daiya không phải là kẻ duy nhất có thể sử dụng những năng lực ấy?
Vậy tất cả những người khác luôn ư…?
“Cho cậu hay, tôi là người duy nhất có cùng năng lực với Oomine-kun vào lúc này nên đừng lo lắng về chuyện ấy.”
Tôi thấy hơi chút an tâm sau khi chị ấy nói thế.
…Không, đáng ra tôi không được cảm thấy an tâm vào lúc này. Tôi phải xác nhận rằng liệu Maria có an toàn hay không.
Tôi nhìn quanh trong khi cố gắng đừng để ánh mắt của mình bắt gặp gã đàn ông không mặc đồ kia.
“Maria đâu rồi…?”
“Không có ở đây.” – Chị ấy trả lời cộc lốc.
“Có thật chị bắt cóc…”
“Thật. Nhờ vào [mệnh lệnh] mới vừa đây, cuối cùng tôi có thể tìm được nơi Otonashi-san sống.”
“Chị định làm gì Maria? Chị muốn em làm gì?”
Iroha nhìn tôi chăm chú. Chị bước xuống khỏi ‘Khuyển Nhân’ mà không hề trả lời.
Và đá vào đầu ông ta.
Trong khi hú lên một cách kì cục, con ‘Khuyển Nhân’ không mặc quần áo ra vẻ đôi mắt cún con, nhìn lên Iroha.
Tôi cau mày trước cảnh tượng kinh tởm mở ra trước mắt tôi.
Không, không đúng. Tôi quên béng đi trong phút chốc vì lòng ghê tởm của tôi, nhưng đó không phải là phản ứng đáng ra tôi cần biểu lộ.
“C-Chị làm cái gì vậy!? Ông ta đơn thuần bị [ra lệnh] hành xử như một con chó! Ông ta cũng là con người như chị và em vậy!”
“Con người ư? Không hẳn. Trong trường hợp này thì ngoại hình không đánh lừa đâu – nó là một sinh vật hạ đẳng. Tởm quá nhỉ?”
“Đúng là thế…nhưng chỉ vì chị khiến ông ta hành xử như vậy!”
“Cậu nghĩ thế à? Nhưng gã này thích cưỡng hiếp bé gái thôi!”
“Cái gì?”
Chị ấy vừa nói gì?
“Nó là một kẻ ấu dâm đã vô phương cứu chữa và là một con người rác rưởi ngay cả trước khi trở thành chó! Sức mạnh của ‘chiếc hộp’ trước hết điều khiển được người khác, nhưng nó cũng cho phép cậu nắm bắt thoáng qua tội lỗi của người khác, cậu biết không? Do đó, tìm ra một kẻ cặn bã như vậy là điều khả thi.”
“…Chị tìm đúng kẻ tội phạm như thế à?”
“Cậu thấy đấy, tôi muốn thử tạo ra ‘Khuyển Nhân’. Tôi muốn một người xứng đáng nhận hình phạt như thế. À, đó là khi tôi bắt gặp gã này! Không nhất thiết phải là nó, nhưng tôi nghĩ nó là sự lựa chọn tốt. Dù sao, tôi đã ngăn ngừa nó gây hại cho nhiều nạn nhân hơn nữa. Nó cứ thực hiện lặp đi lặp lại – cậu biết rồi đấy, cưỡng hiếp các bé gái. Và nó hoàn toàn vô phương cứu chữa rồi.”
“……Nhưng…chuyện đó có thật không?”
“Đúng thế. Nó là một tên khốn nạn bệnh hoạn chỉ có thể thỏa mãn khi nó đẩy cái ấy đáng thương của nó vào người bé gái đang khóc thôi.”
Iroha đá vào đầu hắn một lần nữa.
‘Khuyển Nhân’ ré lên một cách đáng ghê tởm.
Tôi lặng lẽ nhìn họ.
“Kìa, cậu chẳng nói gì nữa rồi.”
“Hở?”
“Cậu không nói tôi đừng đá nó nữa.”
Iroha ra lệnh cho ‘Khuyển Nhân’ đang kêu oang oang, “Nằm xuống!”. Hắn nằm trên hai tay hai chân, chĩa mông vào tôi.
“Cậu thừa nhận rằng nó là loài hạ cấp.”
“K-Không có…”
“Có, cậu có đấy.”
Chị ấy nhìn xuống ‘Khuyển Nhân’, phun nước bọt lên hắn và rồi dựa vào tường với vẻ mặt lạnh như tiền.
“Trong thâm tâm, cậu mong rằng những người như vậy chết đi là vừa, đúng không?”
“Không!”
“Cậu vẫn có thể nói thế sau khi thấy những nạn nhân của nó không: những đứa bé gái tự rạch vào da thịt mình và không chịu rời khỏi phòng, cha mẹ của chúng li dị vì họ không thể giải quyết nỗi đau của con cái mình nữa? Sau khi hủy hoại bao nhiêu cuộc đời như thế, làm sao cậu còn có thể nói rằng thứ rác rưởi này đáng sống?”
“…E-Em có thể…”
Tôi muốn hắn chuộc lại những tội lỗi của mình, và tôi không nghĩ hắn có thể được tha thứ, nhưng xử tử thì không đúng…tôi cho là vậy. Niềm tin của tôi chắc hẳn bị lung lay bởi vì trông hắn quá sức đáng kinh tởm dưới bộ dạng ‘Khuyển Nhân’.
“Mmm? À, tôi nghĩ tôi cũng từng có chung quan điểm với cậu. Nhưng đáng ngạc nhiên thay, quan điểm ấy có lẽ chỉ nằm trong thiểu số! Con người thích nghĩ rạch ròi trắng đen, hoàn toàn tốt đẹp hay hoàn toàn xấu xa. Cứ lấy bất cứ phim bom tấn Hollywood nào đó đi: không phải cậu cảm thấy vui khi kẻ xấu bị anh hùng nện tơi tả sao? Về mặt tình cảm, chúng ta cũng có xu hướng muốn những người phạm tội lỗi không thể tha thứ phải bị xử tử. Nói cách khác: mong muốn lũ cầm thú kia biến mất mãi mãi là điều bình thường.”
“…Em không nghĩ như thế.”
“Nhưng đúng vậy đấy! Mặc dù—tôi có biết suy nghĩ của cậu từ đâu ra. Tôi cũng từng nghĩ rằng đó là sai. Tôi nghĩ rằng lũ chỉ biết hét lên ‘giết chúng’, ‘chúng chết đi thì hơn’, và đại loại như thế chỉ là lũ ngốc. Ngay cả khi ai đó phạm tội, đó chỉ là mặt tối của người ấy, và có lẽ hắn cũng còn mặt tốt hay là một con người đúng đắn, nên tôi tin rằng cậu sẽ không nhấn nút ‘xử tử’ nếu cậu thật sự quen biết hắn. Hơn nữa, không phải những kẻ muốn giết người lầm lỗi chỉ là lũ đạo đức giả sao? Chúng vô tội như thế nào? Có cả đống kẻ nghĩ rằng say xỉn rồi lái xe là có phong cách đấy. Chúng chả bận tâm chút nào đến việc đâm trúng người khác hay sao? Ừ đúng rồi, chúng cổ vũ để tự xử tử chính mình đấy! Ừm, đó là cách tôi suy nghĩ cho đến khi tôi nhận được sức mạnh này.” – Chị ấy mỉm cười nhẹ nhàng và nói.
“…Và rồi bây giờ?”
“Ừ, giờ tôi nghĩ vậy đấy! Lũ tội nhân đó nên xuống địa ngục đi.”
Không có chút do dự nào trong giọng nói của chị ấy.
“Đúng thật, nhiều kẻ nghĩ rằng án tử hình là câu trả lời dễ dàng đều ngu xuẩn. Nhưng ngay cả khi cậu có thông tin đáng tin cậy sau khi đánh giá kẻ phạm tội, câu trả lời chính xác vẫn là tử hình. Tôi biết lúc này tôi đang quá lời, khi chính tôi cũng đã giết người trong ‘Trò chơi Tiêu khiển’, nhưng tôi vẫn có thể tự tin tuyên bố chắc chắn rằng lũ kia hoàn toàn khác xa với những người còn biết lí lẽ thông thường chúng ta. Chúng thật sự là cặn bã, không đáng để xót thương và khiến cậu ói mửa! Cậu sẽ ngạc nhiên với sự dốt nát của chúng, hoàn toàn thiếu đi sự đồng cảm, và thứ rác rưởi tuôn ra từ miệng chúng! Những kẻ phạm tội như thế. Chúng đơn thuần không thể hòa nhập được với cộng đồng. Cứ lấy ví dụ gã này: đoán xem nó nói gì khi tôi hỏi nó xem nó có cảm thấy xót thương cho những đứa bé hắn cưỡng hiếp không? ‘Nhưng tôi không kiềm chế được’, ‘bọn nó không may thôi, tự dưng gặp phải tôi trong khi tôi đang cảm thấy thế này’, ‘tôi biết tôi đã sai trái điều gì đó, nhưng tôi biết làm gì hơn?’. Cậu có hiểu tôi đang nói gì không? Cậu có thấy phát tởm với những lời phát biểu ấy không? Lũ này không bao giờ chừa đâu. Chúng không hiểu nạn nhân của chúng chịu đau khổ bao nhiêu. Chúng không nhận ra chúng đã làm gì. Chúng không hề lưỡng lự khi đặt ưu tiên nỗi thèm khát của chúng lên trên quyền lợi của mọi người khác. Bây giờ tôi thấy rõ chúng sinh ra đã là cặn bã – chúng không thể thoát ra khỏi số phận của chúng đâu.”
‘Khuyển Nhân’ sủa lên.
“Nên tôi cho nó một vẻ bề ngoài hợp với nó.”
Iroha cau mày trước ‘Khuyển Nhân’ không mặc quần áo và lúc này hắn đang lăn tròn trên lưng. Chị ấy không thể chịu đựng nổi hành động tởm lợm của hắn mặc dù chính chị tạo ra hắn.
“Làm sao cậu có thể tha thứ một kẻ như thế?” – Chị ấy nói và tôi không biết tại sao chị ấy lại vỗ tay.
Đúng lúc đó.
“ÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Tiếng ầm ĩ vang vọng khắp đường hầm.
“Gì—”
Cái gì?
Tôi nhìn quanh và lập tức nhận thấy chuyện gì đang xảy ra.
Đám đông những người với túi giấy nâu trùm kín đầu đã thậm thụt tiếp cận chúng tôi.
Sự hiện diện tôi cảm thấy khi đến đây nhất định là của bọn họ. Giờ tôi biết rằng họ là [kẻ phục tùng] của Iroha.
Tôi không thể thấy gì nhiều hơn vì quá tối, nhưng dường như bọn họ chẳng có điểm gì chung ngoài những cái túi giấy. Quần áo đủ loại – vài người mặc đồng phục trường tôi, trong khi số khác mặc váy – giới tính và tuổi tác cũng hòa lẫn vào nhau.
Những người ấy tập họp và bắt đầu bao vây chúng tôi.
Kì quặc quá. Thật hết sức lạ lùng khi thấy một đám đông người chẳng ăn khớp gì với nhau lại bằng cách nào đó hành động một cách đồng bộ.
Chuyện gì sắp xảy ra đây? Tôi nên đáp lại thế nào?
Tôi chẳng hề có chút manh mối rằng Iroha sẽ làm gì tiếp theo nên tôi không biết phản ứng ra sao cho thỏa đáng. Tôi hoàn toàn mất phương hướng.
Iroha phớt lờ tôi và cao giọng nói.
“Trừng phạt hắn!”
“Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!”
“Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!”
“Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!”
“Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!”
“Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!” “Trừng phạt!”
Tôi bị những tiếng hét thình lình của họ lấn át.
Gần hai mươi người đàn ông và phụ nữ đang la hét trong khi đấm tay lên trời.
…C-Cái gì đây?
Tôi biết họ chỉ tuân theo [mệnh lệnh] của Iroha, nhưng tôi không thể bình tĩnh khi họ ở ngay trước mặt tôi. Tôi có cùng cảm giác như khi tôi thấy đoạn video chiếu những người tự phủ phục trước Daiya. Khi cỡ hai chục người cùng đồng bộ thực hiện hành động bất thường một cách hoàn hảo, hình ảnh ấy tự nhiên gây nên sự hãi hùng ở mức độ nghiêm trọng.
Những nhân vật trong đám đông túi giấy tiếp tục gào thét và kéo ‘Khuyên Nhân’ xềnh xệch trên chân hắn. Họ kìm chặt hắn từ đằng sau và xoay người đàn ông không mặc quần áo về phía Iroha.
Trong lúc đó, chị ấy lôi một con dao ra.
“I-Iroha-san, chị định…?”
Nhưng chị ấy còn không hề nhìn tôi.
“[Mệnh lệnh] cho ngươi đây, đồ dâm ô. Thôi hành động như chó.”
‘Khuyển Nhân’ ngay lập tức trải qua sự thay đổi đột ngột. Gương mặt của hắn lập tức biến đổi thành gương mặt của một người đàn ông đang hoảng loạn. Dường như hắn hoàn toàn nhận thức khi là ‘Khuyển Nhân’, hắn hoàn toàn không hề ngạc nhiên – nhưng hết sức sợ sệt.
“A-aaa! Xin dừng lại đi! T-Tôi có tội! Tôi sẽ không bao giờ tấn công bé gái nào nữa!”
“Hả? Có hơi muộn quá không đấy? Ngươi không thể rút lại những gì ngươi đã làm đâu nhỉ? Màng trinh của những bé gái không thể liền lại được đâu nhỉ? À, đúng rồi. Nào, lấy con dao này chặt phăng cái ấy của ngươi đi.”
“T-Tôi—”
“Chứ ngươi định sửa chữa lỗi lầm của ngươi thế nào đây?”
“T-Tôi sẽ không bao giờ chạm tay vào một bé gái nào nữa! Tôi xin hứa!”
“Ha! Khi nào thì cuối cùng ngươi mới dừng cái mớ nhảm nhí của ngươi lại đây? Thứ mà ngươi đề xuất là mẫu số chung đạo đức thấp nhất và không phải là một thứ ngươi làm để chuộc tội, được chứ? Đó giống như thể đến nhà hàng và nói ‘kể từ bây giờ tôi sẽ không ăn xong mà không trả tiền nữa’. Được chưa? Hiểu chưa? Trả tiền từ bây giờ là lời xin lỗi ư? Ngươi đang giỡn mặt với ai vậy hả? Nếu ngươi thật sự hối hận về những gì ngươi làm thì tệ nhất hãy đề nghị thứ gì đó sẽ trợ giúp những bé gái kia chút ít, đồ cặn bã!”
“T-Trợ giúp? C-Cô muốn tôi làm gì đây?”
“Cố dùng cái đầu mà nghĩ đi. Nếu ngươi đồng cảm với tất cả nạn nhân, ngươi phải tự nhận ra chứ. Ví dụ nhé, ngươi có thể trả cho nạn nhân một trăm triệu yen thì sao?”
“M-Một trăm triệu yen? K-Không được đâu! Tôi còn không có nghề ngỗng gì—”
Khi nghe lời bào chữa ấy, Iroha đấm vào mặt hắn mà không hề chớp mắt. Một lần, hai lần, ba lần. Chị ấy đấm vào hắn, gương mặt không chút cảm xúc.
—A.
Dù người đàn ông có nói gì, hắn sẽ không được tha thứ.
“A, ư, hư! Hự!”
Máu văng ra từ mũi hắn.
Đám đông túi giấy giữ chặt hắn, không nói một lời nào. Không ai quan tâm đến vết thương của hắn, Iroha tiếp tục như thể chẳng có gì xảy ra.
“Lúc này, ngươi chỉ cầu xin mạng sống vì ngươi sợ, không phải vì ngươi đã biết ăn năn. Ta có thể dự đoán được rằng người sẽ tiếp diễn những hành động đốn mạt nếu ta để ngươi đi. Do đó, ta sẽ chấm dứt nó ngay bây giờ!”
Iroha vỗ tay lần nữa.
“Đây là [mệnh lệnh]. Nói tôi nghe, mọi người thật lòng nghĩ rằng hình phạt nào là thích đáng với hắn?”
Đám đông túi giấy đáp lại.
“Chết.”
“Chết.”
“Chết.”
“Chết.”, “Chết đi đồ súc sinh.”, “Tội nhân chết đi.”, “Cho nó chết thảm.”, “Chết đi, đồ bất lực.”, “Ung nhọt chết đi.”, “Chết đi đồ biến thái”, “Chết đi, mày đáng lắm.”, “Chết ngay đi.”, “Chết ngay bây giờ.”
“Chết.”
“Chết.”
“Chết.”
Họ đang đáp lại vì [mệnh lệnh].
Nhưng tôi có thể nghe thấy sự chân thật trong giọng nói của họ.
Khoảng hai mươi người đang chân thành cầu cho hắn chết.
“Ha…” – Iroha lên tiếng thở dài một cách cường điệu. “Tất cả đều nhất trí rằng ngươi phải chết.”
Chị ấy cầm dao lại gần hắn.
“Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Tôi chưa làm gì mấy người mà, phải không!? Đây chả phải là chuyện của các người! Các người là—GAAAAAAAA!”
Iroha bứt cả túm tóc của hắn khỏi da đầu mà không hề nao núng. Tiếng xé toạc vang vọng khắp những bức tường.
Một trong những người túi giấy khẽ nói “chết đi” và vỗ tay cổ vũ. Ai đó làm theo và cũng vỗ tay trong khi nói thầm “chết đi”. Dần dần, nó lan truyền và kết quả là một dàn đồng thanh “chết đi”. Họ bắt đầu vỗ tay theo một nhịp điệu căm thù cầu cho cái chết của hắn. “Chết đi”, bộp. “Chết đi”, bộp. “Chết đi”, bộp. “Chết đi”, bộp. “Chết đi”, bộp. Chết-chết-chết-chết-chết-chết-chết-chết-chết-bộp-bộp-bộp-bộp-bộp-bộp-bộp-bộp-bộp.
Nhịp điệu “chết đi” hân hoan vang vọng khắp nơi.
Nhìn họ, tôi không thể không nghĩ rằng.
—A, đúng rồi. Hắn đáng phải chết.
Không thể rên rỉ kêu ca được nữa, người đàn ông bây giờ run rẩy sợ hãi và són ra quần.
“Khóc nữa đi, súc sinh. Hối hận vì đã được sinh ra đi, súc sinh. Chịu đau đớn đi, súc sinh.”
Iroha đưa con dao lại ngay nhãn cầu của hắn.
“Cái chết của ngươi sẽ là niềm an ủi lớn nhất cho các nạn nhân ngươi gây ra.”
Thấy chị ấy đang trên bờ vực phạm phải sai lầm trầm trọng, cuối cùng tôi cũng tỉnh ra.
“Iroha-san, dừng—”
Tuy vậy, ba người đàn ông giữ tôi lại và ngăn tôi hành động. Tầm mắt của tôi bị chắn ngang bởi cánh tay của ai đó. Tôi không thể thấy gì cả.
“Iroha-san! Chị không được làm thế!”
Nếu chị làm vậy, chị sẽ không quay đầu lại được nữa.
Chị sẽ bị mắc kẹt bởi ‘chiếc hộp’ và không thể quay trở lại với cuộc sống hàng ngày của chị.
Nhưng—
“Đây là [mệnh lệnh]. Khi con dao của ta chạm vào ngươi, quay trở lại thành chó.”
“UGYAAAAAAAAAAAA!!”
Tôi không thể ngăn chị ấy lại.
Thứ vang vọng khắp đường hầm không phải là tiếng hét của một người đàn ông, mà là tiếng hú của chó.
Những người đàn ông thả tôi ra và đi chỗ khác.
Điều đầu tiên tôi thấy là một người đàn ông không mặc quần áo nằm ngập trong vũng máu. Dù đó là một cảnh tượng kinh hoàng, tôi cảm thấy một cảm giác thỏa mãn bệnh hoạn sâu trong thâm tâm. Tiếng hét của hắn hết sức đáng thương, và chỉ ý nghĩ tiếng hét ấy chạm vào màng nhĩ của tôi khiến tôi kinh tởm. Tôi không thể không cảm thấy chút gì đó hăm hở khoái chí khi tôi nhìn thấy cái cơ thể chảy xệ của hắn co giật.
Mình khác hẳn với lũ ‘Khuyển Nhân’. Mình không xấu xí và ngu xuẩn đến thế. Chúng nhận những gì chúng xứng đáng được hưởng vì chúng là ‘Khuyển Nhân’.
Một sự nhẹ nhõm nào đó. Một cảm giác cho mình là vượt trội.
Nhưng tôi quá hiểu tại sao Daiya tạo nên hiện tượng ‘Khuyển Nhân’.
Sẽ rất kinh khủng nếu sự khinh bỉ dành cho ‘Khuyển Nhân’ trở nên bình thường. Họ sẽ không còn được xem là con người, chỉ bị phỉ báng và xứng đáng bị trừng phạt. Người ta sẽ xem cái chết của họ là lẽ đương nhiên. Một khi cái nhận thức ấy len lỏi thâm nhập vào trên toàn cầu, thế giới của chúng ta sẽ bị bao trùm bởi ‘chiếc hộp’ của hắn và trở nên ‘méo mó’.
Tôi không thể cho phép chuyện đó xảy ra.
Do vậy, để tránh bị khuất phục, tôi cố gắng tiếp cận và giúp đỡ người đàn ông vẫn còn đang co giật.
“Đừng di chuyển!”
Nhưng Iroha ngăn tôi lại.
“Tôi sẽ không để cậu giúp hắn. Nếu cậu di chuyển, tôi không thể đảm bảo sự an toàn của Otonashi Maria.”
“Cái gì!?”
Chị dám đem Maria ra để mặc cả ư!?
“S-Sao chị lại làm thế? Tại sao chị muốn giết hắn đến vậy? Chị giết hắn thì có nghĩa lí gì không!?”
“Không hề, chỉ giết tên này không thôi chẳng có nghĩa lí thật sự nào cả.”
“Vậy tại sao!?”
“Nhưng kể từ bây giờ chúng tôi sẽ thực hiện lặp đi lặp lại. Chúng tôi sẽ xây dựng một thế giới mới bằng cách này.”
Đúng thế.
Dù sao, đó cũng là mục tiêu của họ. Đó là thế giới mà Daiya và Iroha mong mỏi. Những gì tôi vừa thấy – người ta cầu cho cái chết của một tên tội phạm ngu xuẩn và rồi giết chết hắn – là bức tranh thu nhỏ những gì ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’ sẽ mang lại.
“Đó là lí do bây giờ tôi không được để cậu can thiệp vào. Nếu cậu can thiệp được, cậu sẽ tiếp tục cản đường chúng tôi. Cậu sẽ trở thành chướng ngại vật. Cậu tin hay không thì tùy, tôi biết rằng cậu có thể trở thành một trở ngại to lớn đến mức đáng kinh ngạc. Do vậy, tôi không thể để cậu chống đối chúng tôi tại đây!”
Đám đông túi giấy vẫn lặng lẽ bao vây và quan sát chúng tôi.
Từ giữa họ, Iroha bước về phía tôi với những bước chân vững chắc.
“Đúng thế. Tôi nghĩ đây là lúc đi vào vấn đề và nói cho cậu tôi cần gì từ cậu để đổi lấy Otonashi-san.”
Khi Iroha tiếp cận tôi, chiếc đèn xách bắt đầu chiếu rọi gương mặt của chị ấy thành hình bóng hung bạo.
Chị ấy nắm lấy cằm tôi và kéo về phía mình.
“Dừng mọi kháng cự ngay lập tức.”
Gương mặt được chiếu sáng leo lét của chị tô một màu đỏ.
Một vệt màu đỏ chảy dài xuống má chị như thể chị đang rơi huyết lệ. Đồng tử đôi mắt chị mở to ra vì bóng đêm, dán chặt vào tôi và ghìm chặt không cho tôi cử động.
“Để chứng minh, nghiến chặt răng lại và nhìn nó chết thế nào nhé. Làm như đứa con nít khóc lóc vì không được mẹ mua kẹo cho.” – Chị ấy nói và buông cằm của tôi ra. Chị cố lấy cánh tay quẹt đi chất lỏng màu đỏ trên môi chị, nhưng chị chỉ làm nó bê bết khắp nơi mà thôi.
A…giờ thì tôi đã hiểu.
—Iroha không thể quay đầu lại nữa rồi.
Chị ấy không thể quay trở lại với “cuộc sống hàng ngày” của chị ấy nữa – một cuộc sống mà không có những ‘chiếc hộp’. Đôi mắt chị sắc bén như loài chim ăn thịt, và cứa vào tôi như những con dao. Gương mặt chị trở nên mờ đục trong điên cuồng.
Lúc này, tâm trí của Iroha đang ở nơi khác. Nếu tôi giúp người đàn ông đó, chị ấy có thể sẽ gây tổn thương cho Maria thật. Iroha đang xa rời thực tế đến mức vậy đấy.
Chị ấy định làm gì tôi đây? Ở tình trạng hiện tại, chị ấy không có lí do gì để tôi đi. Nếu chị ấy thật sự đứng về phe của Daiya, chị ấy có thể sẽ sử dụng những [kẻ phục tùng] xung quanh đây để bắt giữ tôi và khiến tôi phải từ bỏ ‘Màn bạc Đập tan Điều ước’.
—Tôi sẽ không để chị ấy làm thế.
Nhưng tôi nên giải quyết chuyện Maria bị bắt cóc thế nào đây?
Tôi không có câu trả lời, nhưng câu trả lời không hề đơn giản. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi hành động tiếp theo của chị ấy.
Iroha thấy tôi đứng lặng, chị ấy lấy điện thoại di động ra, vờ ra vẻ thái độ điềm tĩnh. Trước khi làm gì khác, chị giải thích. “Cậu biết đấy, không nhất thiết phải đưa [mệnh lệnh] thành lời nói. Cho nên, về cơ bản, bây giờ tôi nói to chỉ là màn diễn tôi bày ra cho cậu.”
Chị ấy gọi điện – Tôi có thể nghe loáng thoáng giọng một người đàn ông phát ra từ loa của điện thoại, nhưng tôi không hiểu người đàn ông ấy đang nói gì.
Iroha trả lời người đàn ông.
“Ừ, cưỡng hiếp Otonashi Maria.”
“Cái—!?” – Tôi thốt lên.
Cái gì? Chị ấy đang nói cái gì?
Với nụ cười đắc thắng, Iroha nói.
“Không phải tôi bảo cậu chứng minh cậu sẽ không chống đối chúng tôi sao? Làm thế nào mà loại bỏ một con ‘Khuyển Nhân’ vô giá trị và hạ đẳng là một bằng chứng thích đáng được? Đúng, đó là lí do tôi làm việc này. Nếu cậu vẫn không phản kháng ngay cả sau khi tôi cướp đi thứ cậu trân trọng nhất, tôi sẽ tin rằng cậu đã giơ cờ trắng đầu hàng.”
“Chị……”
Tôi nóng bừng vì giận dữ.
“Chị có nghĩ dù chỉ một giây rằng em sẽ chấp nhận chuyện này không!?”
“Cậu không chấp nhận sao? Cứ việc, cứ việc. Việc ấy chỉ có nghĩa rằng tôi sẽ dồn cậu vào đường cùng. Tôi sẽ đập nát ý chí phản kháng của cậu và loại cậu ra khỏi cuộc chiến. Và đó chính là lí do tại sao Otonashi-san sẽ bị cưỡng hiếp.”
“Iroha-san, chị có còn nhận ra chị đang nói gì không? Chị đang giống hệt cái tên ấu dâm mà chị ghê tởm kia kìa!”
“Không hẳn. Tôi không làm để thỏa mãn dục vọng hèn hạ của tôi. Tôi có một mục tiêu rõ ràng. Không cuộc chiến nào, bất chấp có chính nghĩa hay không, có thể chiến thắng mà không phải giết chết binh lính đối phương. Dân làng vô tội bị cuốn vào cuộc chiến và chết đi là điều không thể tránh khỏi. Vài người lính còn có thể phát rồ dưới áp lực và bắt đầu tàn sát dân thường. Nhưng xét về tổng thể, công lí là công lí. Trong khi có thể có những hạt sạn nhỏ, điều đúng đắn là đúng đắn.”
“Đừng có nói nhảm! Những gì chị làm không hề đúng đắn gì cả! Hạt sạn khỉ mốc! Đừng phun rác rưởi ra nữa!”
“Hình như cậu hiểu tôi đang nói gì mà, phải không?” – Iroha nói với nụ cười gượng gạo.
Vô dụng thôi…Tôi không thể thuyết phục chị ấy bằng lí lẽ được nữa. Thoáng nhìn một lần vào đôi mắt mờ đục của chị, hoàn toàn mất hết lí trí, đã đủ để khiến tôi hiểu ra điều ấy.
Nhưng dù sao, tôi phải ngăn chặn việc chị ấy lợi dụng Maria bằng bất cứ giá nào.
Tóm lại, Iroha chỉ cần tin rằng tôi đã hoàn toàn chịu khuất phục chị ấy.
…Nếu như vậy, có một lựa chọn rõ ràng.
“Nếu chị muốn đập tan ý chí phản kháng của em, chị không cần phải đi xa đến thế!”
“Sao?” – Với một cái nhìn dò xét, Iroha thúc giục tôi tiếp tục.
Đó là một kế hoạch mạo hiểm. Có khả năng tôi sẽ thật sự mất đi sức mạnh để chống lại họ, nhưng ít nhất tôi có thể bảo vệ Maria khỏi bị xâm phạm.
Tôi đề xuất ý kiến.
“Cứ khiến em trở thành [kẻ phục tùng] của chị.”
Đúng thế. Một khi điều đó xảy ra, làm tổn thương Maria sẽ là vô nghĩa. Không còn cách nào tốt hơn để bộc lộ sự phục tùng của tôi.
Nhưng tôi không ngờ đến câu trả lời của Iroha.
“Không thể nào. Tôi đã thử rồi.”
“…Sao?”
“Chứ cậu nghĩ cây đèn xách này để làm gì? Đương nhiên, để tạo bóng!…À, có lẽ cậu còn không biết ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’ hoạt động thế nào phải không? Tôi nghĩ rằng việc này không có ý nghĩa gì nhiều với cậu. Thôi, nghe đây: nếu cậu dẫm vào cái bóng của tôi, hay tôi dẫm vào cái bóng của cậu, tôi có thể [điều khiển] cậu. Tôi đã thử rồi. nhưng cậu đã trở thành [kẻ phục tùng] chưa, Kazuki-kun? Chẳng có gì thay đổi cả, đúng không?”
“…chị không thể biến em thành [kẻ phục tùng]?”
“Tôi không dám chắc, nhưng ít nhất là tôi không thể trong vài lần trước.”
“Sao lại không…?”
“Vì cậu không phải là ‘chủ nhân’! ‘Chiếc hộp’ ngăn trở lẫn nhau. Như khi Oomine-kun vẫn có thể di chuyển tự do dù bị hút vào ‘Trò chơi Tiêu khiển’. Tôi đã chắc chắn rằng tôi dẫm lên cái bóng của cậu ngay khi cậu đến đây, nhưng tôi không thể điều khiển được cậu. Mà tôi nói luôn, điều này cũng đúng với Otonashi-san.”
“Chị cũng đã thử biến Maria thành [kẻ phục tùng] sao?”
“À, ừ. Đó là cách dễ nhất, đúng không?” – Chị ấy giải thích thẳng thừng.
“Vậy ra biến ‘chủ nhân’ thành [kẻ phục tùng] là không thể…”
“Mmm…không hẳn là chính xác. Theo Otonashi-san, nếu cậu chịu khuất phục thì khả năng ấy là có. Đến đây rồi, tôi có thể thử thêm lần nữa không?”
Iroha bước lên một cách hết sức tự nhiên và—
—dẫm lên cái bóng của tôi.
Động tác của chị nhẹ nhàng đến nỗi tôi khó có thể tin được rằng chị đang sử dụng ‘chiếc hộp’.
Bởi vì chị ấy hành động bất thần như thế, chị dẫm lên được cái bóng của tôi ngay cả trước khi tôi nghĩ đến việc né tránh. Dù Iroha nói gì, không có bằng chứng nào cho thấy tôi sẽ không trở thành [kẻ phục tùng] khi chị ấy bước lên bóng của tôi. Có lẽ lần thử đầu tiên của chị ấy thất bại là bởi sự kết hợp của vài sự kiện ngẫu nhiên đột xuất. Do đó, tôi không nên để chị ấy tự do dẫm lên cái bóng của tôi.
“……”
Tôi chờ, nhưng không cảm thấy gì bất thường cả.
“……Có phải chị có thể biến bất kì ai thành [kẻ phục tùng] trừ ‘chủ nhân’ ra không?”
“Ừ. Tôi rất muốn gặp kẻ nào mà tôi không thể khuất phục.”
Tôi vẫn không cảm thấy gì.
Mặc dù chị ấy đã dẫm lên cái bóng của tôi, tôi chẳng hề bị ảnh hưởng.
“Nếu có người như thế tồn tại, kẻ ấy chắn chắc là một tên quái dị.”
Iroha đang nói dối.
Không…không đúng lắm. Chị ấy không nói dối – chị ấy chỉ mắc sai lầm thôi.
Iroha nói rằng chị ấy có thể biến bất kì ai trở thành [kẻ phục tùng] miễn như hắn không phải là ‘chủ nhân’. Chị ấy đã phạm sai lầm.
Bởi vì tôi không phải là ‘chủ nhân’.
Hoshino Kazuki không phải là ‘chủ nhân’ của ‘Màn bạc Đập tan Điều ước’.
“Hiểu chưa? Đó là lí do tại sao tôi phải khước từ lời đề nghị để Otonashi-san đi đổi lại việc cậu trở thành [kẻ phục tùng] của tôi.”
“Vậy có nghĩa là…?”
“Đúng thế. Đã đến lúc tiếp tục theo kế hoạch và bóp nát trái tim cậu.”
Như tình hình hiện tại, tôi không thể ngăn cản chị ấy bằng lời nói được nữa.
Tôi nhận thức rõ sự thật ấy một cách đau đớn.
Đột nhiên, tôi nhận ra gì đó.
Một con dao vấy máu đang nằm dưới chân tôi.
Tôi nhìn Iroha.
Tôi biết Iroha là một người tuyệt vời. Chị ấy có lúc hơi vụng về khi phải đối diện với cảm xúc của người khác, nhưng đồng thời, chị ấy cũng hết sức ân cần. Vì chị ấy nhận thức rõ điểm mạnh của mình, chị ấy dùng nó để giúp đỡ người khác – việc này cũng giải thích hành động hiện tại của chị ấy. Nếu tôi có thời gian để bàn luận nghiêm túc, Iroha nhất định sẽ nhận ra sai sót trong biện pháp của chị.
Nhưng không còn thời gian nữa.
Tôi nhận ra rằng không thể cứu cả Maria và Iroha trong thời gian có hạn còn lại.
Vậy nên—
Vậy nên———
“……”
Mặc dù thế, tôi vẫn thực hiện cố gắng cuối cùng.
“……Chị sai rồi, Iroha-san.”
“Hử?” – Chị ấy vừa đáp lại với cái giọng rõ ràng chẳng hề hứng thú vừa ngoáy tai.
“Cả chị và Daiya đều sai rồi.”
“Thế nói cho tôi sáng mắt ra nào: về chuyện gì?”
“Sửa chữa thế giới bằng việc giết người là sai trái!”
“Nói cho rõ nhé: tôi không hề hứng thú với cái ý kiến nông cạn đạo đức giả về luân thường đạo lí gì gì đó, được chứ? Giết một kẻ sát nhân trước khi hắn giết một trăm người là một lựa chọn hoàn toàn xác đáng, không phải sao? Hơn nữa, trừng phạt hắn cũng có thể dùng để răn đe tất cả bọn muốn trở thành tội phạm và ngăn chúng thực hiện bất kì hành vi phạm tội nào nữa. Cho đến khi bọn tôi có được ‘chiếc hộp’ này, chúng tôi không có biện pháp để làm thế. Thôi nào, mở mang đầu óc cho tôi đi: chuyện này xấu ở điểm nào?”
“…Đúng thế, em không xem rằng việc cô lập những tên tội phạm ngu xuẩn chỉ biết dìm người khác xuống là việc xấu. Có những người không xứng đáng sống. Em không muốn tin, nhưng em nghĩ đó là sự thật.”
“Thấy chưa? Cậu chỉ phủ nhận vì cậu bị ràng buộc bởi ý kiến số đông. Nó khiến cậu đánh giá một cách nông cạn rằng những gì chúng tôi đang làm là sai trái mà chẳng hề suy nghĩ cho chín chắn.”
“Không. Bởi vì…làm sao chị chọn được?”
“…Chọn gì?”
Làm sao mà chị ấy vẫn chưa hiểu?
Sự bực bội và giận dữ trào dâng trong tôi.
Tôi cau có trước một Iroha ngốc nghếch.
“Ai đáng phải chết.”
Iroha nín thở, chắc hẳn đã nhận ra cảm xúc của tôi.
“Làm sao mà chị và Daiya, những người chẳng phải thần thánh hay hoàn mĩ gì cả, quyết định ai đáng phải chết? Lựa chọn của chị có phải không thể sai lầm không?”
“T-Tôi—”
“Dĩ nhiên là không rồi. Chị quyết định giết người với thông tin không hoàn chỉnh.”
“…Đúng, tôi không thể nói rằng tôi có tỉ lệ sai sót 0 phần trăm. Nhưng chuyện đó thì khác hệ thống luật pháp của chúng ta chỗ nào? Không phải tất cả những án tử hình được tuyên bởi thẩm phán đều công bằng…Ngoài ra, những lựa chọn tôi quyết định khó mà lộn xộn được. Ví dụ, mọi người đều đồng tình với tôi rằng, ít nhất, kẻ quấy rối trẻ em này đáng phải chết.”
“Chị có chắc không? Đúng rằng hắn đã gây tổn thương cho nhiều người, nhưng có khi hắn còn có tiềm năng cứu được nhiều người hơn nữa. Thế thì xét theo logic của chính chị, hắn không xứng đáng chết.”
“Hả? Làm gì có chuyện tên súc sinh này có tiềm năng như thế chứ!”
“Em nghĩ chị nói đúng, nhưng làm sao chị dám đảm bảo hoàn toàn chính xác?”
“…Tôi có thể. Chỉ cần liếc qua một cái, tôi biết nó ngu xuẩn ra sao. Nó không đời nào cứu được nhiều hơn số người hắn đã làm tổn thương.”
“Nhưng chị như thế là quá tự phụ rồi! Dù chị chẳng đặc biệt hơn ai cả, chị bắt đầu có cảm giác mình đặc biệt vì chị nhận được ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’. Dù chị chỉ đơn thuần là có một ‘chiếc hộp’, chị đã say sưa với cái cảm giác quyền lực ấy, và tin rằng chị sẽ luôn đưa ra phán quyết công bằng. Chị có biết tình trạng của chị hiện tại gọi là gì không?”
Tôi tiếp tục.
“Gọi là ‘ngạo mạn quá đáng’ đấy.”
“……”
“Dự đoán điều gì sẽ xảy ra tiếp theo cũng dễ thôi! Ban đầu, chị sẽ chọn lựa những kẻ tội lỗi để loại bỏ, những kẻ mà dù ít dù nhiều gì thì mọi người đều đồng ý. Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Chị quá tự phụ đến nỗi chắc chắn chị sẽ sớm bị cuốn vào vòng xoáy. Dần dà, chị sẽ bắt đầu chọn những người nằm trong vùng lẫn lộn giữa đen và trắng. Chị suy đồi càng ngày càng nhiều, và rồi cuối cùng, chị sẽ biến những người chỉ đơn thuần khiến chị ngứa mắt thành ‘Khuyển Nhân’. Tốt và xấu chẳng còn là vấn đề nữa, và chị chỉ biết xóa sổ người ta bất cứ khi nào người ta gây khó chịu cho chị. Có lẽ đã trễ quá rồi chăng? Dù gì thì chị cũng sắp đập nát em và Maria chỉ vì bọn em ngáng đường chị.”
Sự khó chịu lớn dần trong khi tôi nói.
Tại sao Iroha và Daiya không hiểu vấn đề đơn giản này, ngay cả khi đáng lẽ họ thông minh đến thế? Phải chăng họ vì lí do nào đó chẳng thể hình dung ra cái hậu quả tôi miêu tả?
“Những gì chị đang làm không phải là phán quyết, cũng chẳng hề là sự thanh lọc chính đáng. Đó là giết người. Cả chị lẫn Daiya đã trở nên ám ảnh với cảm giác quyền lực ‘chiếc hộp’ ban cho hai người và bị khiến đến chỗ phạm phải tội lỗi. Những gì mà hai người sắp sửa tiến hành không khác gì hơn các cuộc tàn sát tràn ngập trong lịch sử loài người! Chị không tạo ra một cuộc cách mạng đâu – chị chỉ gây ra một sai lầm khủng khiếp không thể bào chữa khác đi mà thôi!”
Tôi bước về phía Iroha đang đứng lặng lẽ.
“Do đó, em sẽ ngăn cản chị.”
Tôi cũng chắc chắn rằng mình đứng ngay kế bên con dao.
“……”
Iroha dường như có hơi rối trí bởi lời nói của tôi.
Những gì tôi đang nói nhất định đều là sự thật và chắc hẳn chị ấy cũng nhận ra điều ấy.
Thế nhưng, chị ấy đáp lại.
“……Mặt cậu sao thế?”
“…Mặt?”
“Đúng, mặt của cậu! Dù cậu đang cố dồn tôi vào đường cùng bằng lời nói của cậu và đấu lại tôi,” – chị ấy chua chát tiếp tục. “sao cậu lại mỉm cười nhẹ nhàng thế?”
Đáp lại, tôi tự dưng sờ lên mặt mình.
“Theo lẽ thường, cậu sẽ không thể mỉm cười như thế. Ngay từ đầu, một người bình thường không thể nói được những gì cậu vừa nói.”
“…Em chưa hề nói gì lạ lùng hay thái quá cả!”
“Ừ, chẳng có. Nhưng một người bình thường sẽ không thể đưa ra lời phát biểu khách quan như vậy trong tình huống thế này. Nếu cô gái cậu yêu bị bắt giữ và cậu mất hết cả bình tĩnh, bình thường cậu sẽ chẳng thể xâu chuỗi được một lí lẽ phức tạp có logic kiểu ấy.”
“Có phải chị đang nói rằng đáng lẽ ra em phải bày tỏ cảm xúc nhiều hơn không?”
“Tôi không nói về cảm xúc hay lí lẽ gì cả. Những hành động của cậu nằm ở mức độ hoàn toàn khác hẳn. Lẽ thông thường, cậu chẳng thể làm thế. Đơn giản là…không thể…”
Một hỗn hợp của sự hoảng hốt và sợ hãi hiện lên trên gương mặt của chị.
“Từ đâu—”
Với vẻ mặt ấy, chị hỏi.
“Cậu ngắm nhìn thế giới này từ đâu?”
Tôi chẳng hiểu lời lẽ của chị ấy.
Nhưng Daiya từng một lần nói lời bí hiểm tương tự thế với tôi. Hắn nói tôi rằng tôi đang lơ lửng, hay đại loại thế. Câu hỏi của chị ấy chắc hẳn cũng mang ý nghĩa tương tự.
Aaa…Tôi đoán rằng tôi không bình thường cho lắm. Tôi cứ phản đối, nhưng có lẽ đây là lúc để thừa nhận.
Nghe nó còn rối rắm hơn khi tôi cố diễn đạt thành lời, nhưng nếu tôi thành thật diễn tả chính mình.
“Có quá ít “bản thân tôi” bên trong tôi.
“…Đủ rồi, Kazuki-kun. Bây giờ chẳng thành vấn đề nữa. Tôi sẽ không dừng lại đâu.”
“Chị không đồng ý với em sao?”
“Cậu cũng có lí đấy. Tôi nghĩ bọn tôi có chút tự phụ, bọn tôi không hoàn hảo và sẽ phạm sai lầm. Nhưng đó không phải lí do để dừng hành động. Bọn tôi không được bỏ cuộc vì thế. Bọn tôi không được chịu thua trước thực tế và chấp nhận mặt xấu của con người như là điều không thể tránh khỏi. Bọn tôi không được mất cảnh giác. Tôi sẽ không làm thế đâu. Nhưng nhờ lời chỉ trích của cậu, tôi sẽ xem xét và suy nghĩ cho kĩ trước khi tôi giết ai đó!”
“Suy nghĩ kĩ chẳng làm cho lựa chọn của chị công bằng hơn đâu!”
“Cậu muốn nói gì thì nói, nhưng tôi không cho rằng biện pháp hành động này về bản chất là sai trái.”
Sau khi nói xong—chị ấy tiếp tục với đôi mắt mờ đục mất hết lí trí.
“Do đó, tôi sẽ không ngừng lại. Và tôi không thay đổi chủ định của tôi về Otonashi-san.”
Hừ. Cuối cùng là vậy.
Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ môi của tôi.
“Cậu thở dài là có nghĩa gì đây? Cuối cùng cậu cũng chịu đầu hàng rồi sao? Tôi đã phá nát ý chí của cậu rồi chứ gì?”
“Ừ, tôi chịu thua!”
Với việc tìm ra một cách tránh phải giết chết chị.
Được rồi. Tôi không được phép để chị nhận ra ý định của tôi. Nếu tôi không thực hiện nhanh gọn trong tích tắc, tôi sẽ bị hạ gục bởi những [kẻ phục tùng] đang bao vây xung quanh chúng tôi. Tôi phải đâm chị một cách dứt khoát. Tôi không được để chị cảm thấy sát khí của tôi.
Giết.
Tôi phải đâm vào tim chị và giết chết ngay tức khắc, nhưng thực hiện hết sức bình thường như thể tôi đang ngậm miệng ngân nga một giai điệu quen thuộc.
“…Người đáng phải chết, hử?”
Iroha nghĩ rằng loại người như thế tồn tại.
Cuối cùng rồi thì, chúng ta đều là con người – đó không phải là điều chúng ta có thể tự mình định đoạt. Ngay cả khi tôi nghĩ ra ai đó tôi tin rằng phải bị giết chết, đó là sai trái. Chắc chắn là sai trái.
Nếu không phải thế, thì những gì tôi sắp thực hiện ngay bây giờ sẽ được tha thứ thôi. Tôi không muốn vậy. Tôi sẽ không tha thứ chính tôi vì hành động này.
Tôi chỉ đang thực hiện cùng một sai lầm như họ.
Người mà tôi nghĩ đáng phải chết.
Từ góc nhìn của tôi—
—bất cứ ai làm tổn thương Maria đáng phải chết.
Do đó, tôi đâm con dao vào ngực của Iroha.
Tôi không gây bất kì động tác thừa thãi nào cả.
Tôi đợi ánh mắt của chị rời đi một chút, tôi đứng dậy, chộp lấy con dao và đâm vào chị. Lưỡi dao biến mất vào trong cơ thể của chị.
Chết đi.
Chẳng hề có suy nghĩ ấy trong đầu tôi.
Tôi còn chẳng hề có ý định giết người nhỏ nhoi nào. Tôi chỉ làm việc cần phải làm. Thế thôi.
A, phải chăng…
Phải chăng đó là một phần tính cách trông bất thường đối với người khác?
Nếu vậy, nhất định tôi phải ngăn Maria thấy điều ấy. Đúng thế, nếu cô ấy thấy được, chúng tôi sẽ—
“Anh…làm gì vậy, Kazuki?”
Tim tôi giật thót.
“A, aaaa…!”
Tại sao?
Tại sao cô ấy…?
Cách gọi tôi ấy. Giọng nói ấy. Âm điệu giọng nói cô ấy.
Giọng nói mà tôi hết sức yêu thương thuộc về—
“……Tại sao…anh…làm thế, Kazuki?”
Một cô gái với cái túi giấy trên đầu tiếp cận tôi.
“Ơ, a…!”
…Tại sao tôi không nhận thấy chứ? Tại sao tôi không nhận thấy cô ấy mặc dù đáng lẽ ra tôi phải cảm nhận rõ sự hiện diện của cô ấy, dù tôi không hề thấy mặt? Đơn giản thôi. Tối tăm, và tôi không đi vòng quanh để xem xét từng thành viên trong hội người túi giấy. Tại sao tôi không nghĩ nhiều hơn về lựa chọn gọi tôi đến nơi tối tăm thế này của Iroha?
Tại sao tôi không nhận thấy Iroha muốn che giấu điều gì nhất?
Cô gái mảnh dẻ cởi bỏ cái túi giấy trên đầu.
“Maria.”
Đó là Maria.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là Maria.
“Kazuki…” – Cô ấy run run gọi tên tôi.
“Sao em lại…?”
“Bởi vì tôi bảo Otonashi-san.”
Iroha trả lời câu hỏi khẽ của tôi, một câu trả lời mà tôi đã lờ mờ nhận thấy. Mặc dù con dao trong tay tôi vẫn đang đâm vào ngực của chị…
…Ừ, dĩ nhiên tôi đã nhận ra. Tôi nhận ra ngay khoảnh khắc tôi đâm chị, rằng chẳng hề có cảm giác tôi đã cắt vào thứ gì đó thật sự nào.
Iroha kéo con dao đáng lẽ đang đâm chặt trong ngực chị và nhấn đầu con dao vào lòng bàn tay tôi. Tôi chẳng thấy bị đâm gì cả. Lưỡi dao chỉ thụt vào bên trong cán.
Chẳng thể nào tôi giết được ai đó với con dao ấy—không, vật trang trí ấy.
“Cậu có muốn ý kiến khách quan về hành vi của cậu trong vài phút vừa qua không, Kazuki-kun?”
Trong khi tôi vẫn còn đang sửng sốt, Iroha thốt lên.
“Đó gọi là ‘ngạo mạn quá đáng’.”
Iroha giật lấy con dao giả từ đôi tay mất hết sức lực của tôi.
“Chó, [mệnh lệnh] đây. Sủa vang nào.”
Người đàn ông không mặc quần áo đúng lí ra đã bất tỉnh trong đau đớn bật dậy ngay lập tức. Hắn bò trên cả hai tay hai chân và chạy vòng quanh chúng tôi, sủa vang một cách hào hứng mà chẳng hề quan tâm việc hắn bị phủ đầy máu đỏ tươi chút nào cả.
“Tôi chưa nói với cậu rằng không cần ra [mệnh lệnh] bằng lời nói sao?”
Iroha đâm ‘Khuyên Nhân’ đang chạy vòng quanh. Dù chẳng thể nào bị thương, hắn gào lên đau đớn, “GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”, rồi ngã quỵ một lần nữa.
“Bọn tôi đổ máu nhân tạo lên người nó trong khi cậu không để ý. Và rồi tôi [ra lệnh] con ‘Khuyển Nhân’ này hú lên, ra vẻ bị thương khi tôi đâm nó. Cậu cắn câu như ngốc vậy.”
Aaa, giờ nghĩ lại, tôi chưa bao giờ trực tiếp thấy chị đâm hắn vì đám người túi giấy đứng ngáng đường tôi. Tôi chỉ nghe tiếng hét của hắn và thấy hắn quằn quại đau đớn, chìm trong một vũng màu đỏ tươi. Vì quá tối, khó có thể phân biệt máu giả với máu thật, và giấu một bịch máu là điều dễ dàng với chị.
“…Tại sao, tại sao chị…”
“À, bởi vì tôi được [ra lệnh] bởi Oomine-kun. Cậu ta gửi đến tôi một [mệnh lệnh] duy nhất: ‘vạch trần sự phản bội của Hoshino Kazuki cho Otonashi Maria’.”
Iroha hướng ánh mắt đến Maria.
“Khó hơn tôi tưởng đấy! Ý tôi là Otonashi-san tin tưởng cậu đến mù quáng. Rõ ràng rằng Otonashi-san không hề sẵn sàng tin rằng cậu đã phản bội Otonashi-san.”
Maria cắn chặt môi.
“Nhưng đưa Otonashi-san đến đây thật sự dễ dàng. Kazuki-kun, tôi sử dụng cùng một biện pháp với cả hai người: tôi đã đe dọa Otonashi-san. Nói rằng ‘nếu em không nghe lời tôi hay cố gắng đánh lừa tôi, [kẻ phục tùng] của tôi sẽ giết Kazuki-kun’ là quá đủ để Otonashi-san đi theo tôi, mặc dù nghe hết sức đáng ngờ. Tất nhiên, một yêu cầu vô hại như ‘lặng lẽ quan sát chúng tôi’ là dễ dàng để Otonashi-san tuân theo. Và rồi tôi cho Otonashi-san thấy,” – Iroha vừa nói vừa thọc mạnh con dao giả vào ngực mình, “cậu cố giết tôi thế nào.”
Mọi sự—
Mọi sự chị nói và thực hiện chỉ đơn thuần nhằm mục đích cho Maria thấy rằng tôi sẵn sàng giết người? Đặt con dao nằm trong tầm với của tôi, khiêu khích tôi điên lên bằng việc nói rằng chị sẽ khiến Maria bị cưỡng hiếp, và truyền cái ý định thúc đẩy tôi lên kế hoạch sát nhân bằng việc đóng kịch giết người ngay trước mắt tôi…
Rồi cuối cùng, tôi đâm chị với con dao giả đúng như chị đã dự định.
Iroha búng ngón tay. Phản ứng lại, đám người túi giấy thong thả bước ra thiếu trật tự – như thể để báo với tôi rằng bọn họ đã xong việc tại đây.
“Em được bảo đến đây xem vì anh sẽ có ý định cố gắng giết chết Shindou.” – Maria nói trong khi hoàn toàn né tránh ánh mắt của tôi. “Em không tin chị ta. Ngay cả khi chị ta nói với em rằng Oomine đã bắt đầu sử dụng ‘chiếc hộp’ của anh ta và em nhận ra Shindou đang nói sự thật, em không thể tin rằng anh sẽ giết một ai đó cả. Giải quyết mâu thuẫn bằng giết người — điều ấy không thể chấp nhận được. Một khi anh phải dùng đến cách sát nhân, anh đã hoàn toàn biến chất và niềm tin của anh mất hết đi mọi ý nghĩa. Anh biết rõ cảm giác của em về vấn đề này rồi chứ. Anh cũng biết rõ rằng em không thể hợp tác với một người như thế. Thế vậy mà, anh……”
Không nói nên lời, cô ấy chỉ lắc đầu.
“…Không, đừng biến chuyện này là về em nữa. Nhưng Kazuki này, em vẫn không hiểu. Ngay từ đầu, anh không phải là kẻ sát nhân. Ngay cả chỉ với toan tính giết người, sự thật rằng anh cố giết một ai đó sẽ tạo ra ăn năn dằn vặt không nguôi. Gánh trên vai một tội ác nặng nề như thế, anh chẳng thể trở về ‘cuộc sống hàng ngày’ của anh, và hơn hết, cái ‘cuộc sống hàng ngày’ ấy sẽ bị biến dạng vì anh đã thay đổi. A, nhưng vấn đề nằm ngoài cả tâm lí nữa, vì luật pháp sẽ tước đi ‘cuộc sống hàng ngày’ của anh nếu anh phạm tội giết người, không phải sao? Vì thế, anh…một người trân trọng ‘cuộc sống hàng ngày’ của anh trên hết thảy mọi thứ khác sẽ không bao giờ quyết định giết người.”
Cô ấy siết chặt nắm đấm.
“Không đời nào anh có thể giết người được……không đời nào! Không đời nào Kazuki lại làm thế!”
Maria nhìn tôi với đôi mắt khẩn nài.
“…Ừ, đúng rồi đấy! Anh không thể! Anh chẳng bao giờ làm thế đâu! Nhất định anh đã bị điều khiển rồi. Chắc hẳn anh đang bị ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’ ấy điều khiển và buộc phải hành động như vậy. Đúng không? Kazuki, nói em nghe đi! Em có đúng không?” – Cô ấy vừa nói vừa lắc vai tôi.
“Xin anh hãy phủ nhận rằng anh chịu trách nhiệm về chuyện này.”
Maria đang thiết tha khẩn cầu hết tâm can của mình. Dù cô ấy đã nhìn thấy hành động hiểm ác của tôi bằng chính mắt mình, cô ấy vẫn muốn tôi phủ nhận. Dù cô ấy biết rõ tôi phạm sai lầm, cô ấy vẫn mong chờ điều không thể.
Tôi không thể tin rằng Maria hành xử thế này. Tôi không thể tin, nhưng…
Thế thì tôi sẽ lợi dụng cảm xúc của cô ấy.
Tôi sẽ tiếp tục lừa dối cô ấy.
“Em nói đúng!”
Tôi thật tệ hại. Lời nói của chính tôi khiến tôi muốn nôn mửa.
Nhưng nếu tôi thừa nhận sự thật, Maria sẽ chia tay với tôi và không bao giờ quay trở lại.
Do đó, tôi phải dùng đến những lời nói dối tuyệt vọng, dù chúng có dơ bẩn đến mức nào đi nữa.
“Ra là vậy,” – cô ấy khẽ nói. “Bao lâu nay, ra là vậy.”
Trông cô ấy đã bình tâm hơn.
Maria đã tin vào lời nói dối rành rành của tôi. Cô ấy để chính mình bị lừa dối.
Ừ…đúng thế. Maria cũng không muốn chia tay với tôi. Cô ấy vẫn muốn tin tưởng tôi. Mối dây liên kết của chúng tôi không thể bị cắt đứt dễ dàng thế.
Vậy nên tôi sẽ lừa dối đến giây phút cuối cùng.
“Maria, nghe đây—”
“Hưhư, em an tâm rồi! Nhờ chuyện này—”
Với vẻ mặt hết sức thanh thản, Maria tiếp tục.
“Em không còn cần phải…tin tưởng bất kì ai nữa.”
“………Hở?”
Vẻ mặt của cô ấy.
Và lời nói của cô ấy.
Không phù hợp với nhau.
“Em đã ngờ rằng…không, thật sự, em đã để ý từ lâu! Thì ra bao lâu nay—”
Bao lâu nay—
Sau khi lặp lại những gì cô ấy nói mới vừa trước, cô ấy tiếp tục thế này.
“Thì ra bao lâu nay—anh đang phản bội em.”
“Aa……”
Tất cả năng lượng trong người tôi tiêu biến và cánh tay tôi buông thõng yếu ớt hai bên hông.
Tôi ngập ngừng nhìn Maria.
“Ừ, em biết chứ. Này, lúc trước em từng có thể đọc được suy nghĩ của anh chỉ với việc phân tích cử động khuôn mặt anh! Em không thể làm thế được nữa rồi, nhưng không phải em đã trải qua cả một đời người với anh sao? Em vẫn có thể nhìn thấu một thứ đơn giản như là lời nói dối. Em cố gắng tự thuyết phục bản thân mình nghĩ rằng ‘làm gì có bằng chứng nào chứ’ trong tuyệt vọng. Em né tránh vấn đề cho đến khi có chứng cứ quyết định về sự phản bội của anh. Nhưng giờ em đã tìm thấy. Lời nói dối vô lí đến đáng thương của anh khiến em nhận ra anh đã thay đổi đến mức không còn hi vọng gì nữa rồi.”
Tôi thì nghĩ rằng mối dây liên kết giữa chúng tôi không thể bị cắt đứt dễ dàng đến thế.
…Tôi ngu xuẩn đến mức nào chứ?
Tôi đã phản bội cô ấy hết lần này đến lần khác. Tôi đã lừa dối cô ấy suốt kể từ ‘Trò chơi Tiêu khiển’. Tôi đã phá hủy sợi dây liên kết tưởng chừng dường như không thể phá hủy của chúng tôi từng chút một.
Và giờ đây, nhờ sự phản bội liên tục của tôi, những mối dây liên kết ấy cuối cùng cũng đứt lìa.
“Aaa, em thanh thản quá! Em biết rằng em không thể tiếp tục như thế nữa. Em nhận lỗi về phần mình khi tự lừa dối bản thân để rồi phải chịu đau đớn. Em là một ‘chiếc hộp’ nên em không được phép có trái tim con người. Em không được phép an phận với một người và trở nên gắn bó với người ấy. Ấy thế mà, em không chịu nổi việc cách xa anh, Kazuki, và em tìm lí do để ở lại bên anh, như là để gặp ‘O’. Em sợ lắm! Em sợ rằng em sẽ mất đi mục tiêu của mình và hoàn toàn tan biến!”
Đó là mục tiêu của tôi – Tôi muốn “Aya” biến mất để “Maria” có thể sống.
Nhưng…
“Nhưng…anh phản bội em và dạy cho em biết rằng em đã sai. Anh khiến em nhận ra em yếu đuối thế nào. Anh khiến em ra quyết định ấy.”
Mỗi lời cô ấy nói ra đâm thấu trái tim tôi.
Maria là người tôi không muốn làm tổn thương nhất. Cô ấy là người tôi muốn bảo vệ nhất.
Thế nhưng, cô ấy là người bị tôi làm tổn thương nhất, người mà tôi đã làm cho suy sụp.
“…Maria, nghe anh này. Tất cả là vì—”
Tôi không thể để cô ấy đi.
Tuy vậy.
“Đừng!”
Maria quay lưng lại với tôi.
“Sao?”
“Đừng gọi em là Maria.”
Tôi còn không được phép làm thế.
“Em đã từ bỏ cái tên ấy từ lâu. Nó vẫn chỉ còn hiện diện vì anh quyết định tiếp tục sử dụng nó, mặc dù nó chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu em. Nhưng giờ đây mối quan hệ của chúng ta đã chấm dứt, không cần thiết sử dụng cái tên ấy nữa. Cuộc sống là Maria của em đã đến hồi kết.”
Với những lời nói ấy, Maria quay lưng về phía tôi và nhìn chăm chú trực tiếp vào mắt tôi.
Cô ấy nói.
“Tôi là ‘chiếc hộp’ có tên Otonashi Aya.”
Khoảnh khắc ấy.
Một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi và đánh dấu bắt đầu đoạn hồi tưởng.
Một hình ảnh tái nhợt, cũ kĩ, mờ đục, méo mó.
Đó là lớp học lặp lại trong vô cùng.
Một Maria mặc bộ đồng phục màu nâu đỏ đứng trên bục giảng. Cô ấy tự giới thiệu về mình. Tôi không nắm bắt được cảm xúc của cô ấy. Có hàng trăm hàng ngàn mẫu hình nên tôi không thể quyết định được đâu là mẫu hình thật sự duy nhất. “Tôi là Otonashi Aya. Rất vui được gặp các bạn.”, “Tôi là Otonashi Aya…Xin chào.”, “Otonashi Aya.”, “Otonashi Aya.” – cô ấy thường nói trong thế giới lặp. Và thời gian trôi qua, cảm xúc biến mất khỏi gương mặt cô ấy. Cô ấy sử dụng nguồn thời gian gần như vô hạn ấy để tạo một tính cách riêng biệt. Cô ấy khước từ mọi người để trở thành ‘chiếc hộp’ hoàn hảo.
Cô gái đứng đó.
Vẻ mặt của cô gái đứng đó.
“……Aa……”
Cuối cùng tôi nhận ra. Tôi chưa bao giờ nhận ra trước đây bởi vì tôi luôn ở bên cô ấy.
Gần đây Maria bắt đầu bộc lộ cảm xúc của mình như một người bình thường. Cô ấy bắt đầu đau đớn, nổi giận và tươi cười như một người bình thường.
Tôi không nhận ra. Mặc dù có lẽ tôi sẽ tìm một con đường khác nếu tôi nhận ra sớm hơn, tôi đã không nhận ra.
Maria một lần nữa mất đi cảm xúc bình thường của cô ấy.
Một lời nói khẽ “Không…” thoát ra khỏi miệng tôi. “Anh sẽ mãi mãi gọi em là Maria!”
“……”
Phớt lờ lời nói của tôi, cô ấy giơ tay ra về phía Iroha. Iroha lập tức hiểu được ý định của Maria và đưa cho cô ấy con dao giả.
“Kazuki. Anh đã thay đổi rồi. Khoảnh khắc anh đâm vào ngực Shindou với món đồ chơi ấy, anh đã thay đổi mãi mãi. Anh không còn là bạn đồng hành của em nữa, nhưng là một thứ tồn tại để làm hỏng em. Do đó—”
Không hiểu vì sao Maria khiến tôi giữ con dao.
“—Bây giờ anh là kẻ thù của em.”
Tôi không biết tại sao, nhưng Maria nhẹ nhàng ôm lấy tôi với nụ cười dịu dàng.
“…Maria?”
Có lẽ cô ấy không hề muốn rời xa tôi? Dù việc ấy là hết sức lố bịch, tôi không thể không dấy lên những suy nghĩ nông cạn thế.
Nhưng đúng như dự đoán, sự thật hoàn toàn khác hẳn.
Tôi thấy nó.
Tôi thấy con dao tôi đang cầm đâm ngập vào ngực của cô ấy.
“Aa…”
Dĩ nhiên nó chỉ là một món đồ chơi. Nó không thật sự làm đau Maria. Nhưng chỉ [u]tình cờ[u] nó là một món đồ chơi hôm nay.
Cô ấy nói với giọng nói vô cùng dịu dàng, chỉ làm cho lời lẽ của cô ấy có tác động mạnh mẽ hơn thôi.
Cô ấy nói đúng.
Đó chính xác là những điều tôi đang cố thực hiện. Đó là điều xảy ra khi chúng tôi xem nhau là kẻ thù: tôi đâm vào tim của Maria.
“Kazuki.”
Thân hình của Maria vẫn mảnh khảnh và mỏng manh như xưa.
Cô ấy tiếp tục trong khi con dao trong tay tôi vẫn giữ trong ngực cô ấy.
“Cảm ơn anh vì mọi điều.”
Cô gái mỏng manh này sẽ tiếp tục chiến đầu một mình. Cô ấy sẽ tiếp tục chiến đấu ngay cả khi cô ấy bị phản bội và bị đâm. Cô ấy sẽ tiếp tục chiến đấu vì những con người hoàn toàn xa lạ, từ bỏ hạnh phúc của chính mình.
Tôi có thể thấy chuyện đó kết thúc thế nào.
Trong thất bại.
Trong tương lai không xa lắm…không, trong tương lai gần, Maria sẽ sụp đổ dưới gánh nặng ấy. Rèn dũa tâm hồn mình như một lưỡi kiếm, cô ấy sẽ tan biến một khi cô ấy bị mài mòn đến hư vô.
Mặc dù tôi có thể hình dung số phận của cô ấy, tôi không thể ngăn cản cô ấy được.
Maria phá ra khỏi vòng tay.
Cuối cùng, cô ấy thoát ra khỏi con dao.
Cô ấy chộp lấy con dao từ tay tôi và trả cho Iroha, chị đang nhìn chúng tôi, chẳng cảm thấy chút hứng thú.
Maria quay lưng bước đi, không hề đoái hoài nhìn tôi.
“Kazuki.” – Cô ấy khẽ nói. “Em không thể tự mình ăn hết cái bánh hamburger.”
Một kẻ ngu xuẩn như tôi, tôi không nhận ra ngay lập tức, nhưng—
Đó là những lời chia tay của Maria.
◆◆◆ Oomine Daiya – 11/09 Thứ sáu 20:57 ◆◆◆
“Bởi vì anh giống tôi.” – Otonashi Maria giải thích trên màn hình.
Phản ứng lại, tôi lẩm bẩm. “Cái quái gì…?”
Yanagi và tôi đã được dịch chuyển lần thứ n và đang xem bộ phim thứ ba. Yanagi ngồi đằng sau tôi về phía bên phải và kế bên tôi là cái vỏ của Otonashi Maria. Dường như Otonashi là diễn viên chính trong bộ phim hiện tại, “Lặp lại, Khởi động lại, Khởi động lại”.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả. Tại sao là Otonashi? Chúng tôi chẳng có cùng kí ức gì đặc biệt với nhau. Tôi chẳng thân thiết với cô ta như với Rino và Haruaki. Nếu đây thật sự là một buổi trình chiếu những tội lỗi của tôi, tôi đã làm gì Otonashi mà không hề nhận ra? Chẳng phải để Otonashi là diễn viên chính thì thiếu đi tác động nếu mục tiêu là khiến tôi đau đớn?
Đó là những gì tôi nghĩ ban đầu.
Nhưng dự đoán của tôi hoàn toàn trật lất.
Những gì tôi thấy thật sự không giống như tôi mường tượng.
Đó là khung cảnh từ ‘Lớp học Loại bỏ’ mà tôi chẳng hề có kí ức nào về nó. Otonashi và tôi đang cố gắng tìm cách thoát ra.
“Mình hợp tác với Otonashi…? Ngay cả trước Kazu?”
Đó là cảnh tượng hết sức lạ lùng. Hơn hết, thái độ của tôi với Otonashi không phải là thù địch (như bây giờ) hay hời hợt (như từng như thế).
Thay vào đó, tôi đang bộc lộ sự thân quen.
“Mặt mình cứ đực ra là thế nào nhỉ?”
…Không, tôi nghĩ chẳng cần phải hỏi.
Tôi nhìn gương mặt của Otonashi trên màn hình.
Otonashi bao phủ lên mình một sự vượt bậc hơn người. Nhưng đó không phải vì Otonashi thật sự vượt bậc; đó chỉ đơn thuần là vì Otonashi giữ lại được tất cả các kí ức chồng chất từ những vòng lặp của thế giới ấy, khiến Otonashi không thể tránh khỏi việc bị chúng tôi có cái nhìn như thế.
Người khác có khi không thể chỉ ra được sự khác biệt, nhưng tôi có thể.
Tôi có thể nói rằng cái tính cách ấy là tự mình dựng nên.
Thứ còn lại là một cô gái, cũng như tôi, kiềm nén bản thân mình để đạt được gì đó. Kết quả là tôi chắc hẳn đã có cảm giác thân thuộc.
“Anh phải giúp tôi!”
Vì việc ấy, tôi nghĩ rằng tôi đã nói những lời ngu xuẩn với Otonashi vào vòng lặp thứ 1 536 của ngày 2 tháng 3.
…Oa, khoan đã! Cậu định làm tôi xấu hổ đến chết sao? ‘Màn bạc Đập tan Điều ước’ thay đổi cách tiếp cận và bây giờ mục tiêu là khiến tôi bẽ mặt à?
Làm sao mà mình nhớ được điều gì đã xảy ra trong ‘Lớp học Loại bỏ’ chứ?…Tôi lập tức thắc mắc, nhưng chỉnh sửa lại ngay: tôi không giữ lại được kí ức của mình. Không giống như Kazu, tôi không thể bày ra được cái trò ấy. Tuy nhiên, khá giống với những gì xảy ra trong ‘Trò chơi Tiêu khiển’, khi mà NPC của tôi có thể nhìn thấu kế hoạch của chính mình, tôi có thể nắm bắt được điều gì đã xảy ra trong các vòng lặp trước một cách khá chính xác với sự trợ giúp từ lời giải thích của Otonashi.
Nói thế, có lẽ tôi đã đạt được yêu cầu tối thiểu của Otonashi để trở thành bạn đồng hành.
“Tôi mất phương hướng rồi. Tôi có thể làm gì cho Kiri đây? Không được gì cả! Nếu tôi chạm vào Kiri, Kiri tái xanh. Nếu tôi ôm Kiri, Kiri nhớ lại quá khứ của mình và khóc. Dù tôi có làm gì, tôi chỉ có thể làm Kiri tổn thương. Nhưng Kiri cần tôi. Kiri không làm gì một mình được. Nếu tôi bỏ rơi Kiri một mình, Kiri rất có khả năng gây sai lầm trầm trọng lắm. Nếu tiếp cận Kiri hay bỏ Kiri lại một mình đều sai, nói tôi nghe, tôi phải làm gì đây?”
Tôi thốt ra cái quái quỷ gì thế này…Nói cho Otonashi những thứ ấy chẳng giải quyết được gì cả. Otonashi cũng bất lực như tôi thôi.
Tuy vậy, chính tôi trong khoảng thời gian khác tiếp tục nói.
“Tôi nghĩ có lẽ cô giúp được tôi chuyện này.” – Tôi tuyệt vọng nói trên màn hình. “Có thể cô sẽ tìm ra lời giải đáp cho Kiri nằm đâu đó trong những vòng lặp vô tận này.”
Lời giải đáp như thế chẳng hề tồn tại!
Tôi trên màn hình ngu xuẩn đến mức tôi sẽ gào nát hai lá phổi nếu giọng nói của tôi có thể thấu đến tai hắn. Hồi ấy tôi khờ khạo đến khó tin.
Nhưng câu trả lời của Otonashi cũng vô trách nhiệm đến khó tin như thế. Vấn đề của chúng tôi vẫn chưa có lời giải cho đến tận hôm nay, do đó tôi biết rằng Otonashi không bao giờ tìm ra lời giải.
Thế nhưng Otonashi vẫn nói.
“Được rồi. Tôi sẽ tìm giúp anh.”
Cảnh tiếp theo được đặt vào vòng lặp thứ 1 539 của ngày 2 tháng 3 — ba lần ‘chuyển trường’ sau đó. Otonashi nói với tôi.
“Tôi đã tìm thấy lời giải.”
Cô ta đang nói gì vậy? Chẳng có lời giải nào cả…Chắc chắn chẳng hề có lời giải.
“Đúng hơn, tôi tìm ra được điều tốt nhất anh có thể làm cho Kirino.”
“Điều tốt nhất…là gì thế?”
Đúng là đáng xấu mặt, tôi trên màn hình không thể giấu sự hồ hởi của hắn.
Chắc hẳn tôi đã ngờ nghệch kì vọng quá nhiều. Chắc hẳn tôi đã mong đợi rằng có một lời giải mà tôi không thể tự nghĩ ra.
Nhưng Otonashi chỉ nói.
“Cứ để mặc chị ta.”
Chẳng cần phải nói, tôi thất vọng bởi câu trả lời ấy. Tôi còn nổi nóng lên.
“Đừng có giỡn mặt với tôi! Thế thì ai sẽ cứu Kiri? Hay cô muốn nói rằng Kiri đã ổn rồi!?”
“…Không, vết thương của Kirino rất sâu sắc. Tôi e rằng nó sẽ không hồi phục đâu.”
“Thế thì sao cô lại nói cứ để mặc Kiri!?”
“Bởi vì chị ta không thể được cứu bởi ai đó nữa.”
“Cô nói cái gì!?”
“Vết thương của Kirino sâu đến thế đấy. Cánh tay của anh đâu có thể mọc lại được đâu đúng không? Những vết thương sâu như vậy không phải là thứ có thể được chữa lành.”
“Đừng có ra vẻ cái gì cũng biết tuốt! Cô đã chịu từ bỏ mọi thứ vì cô tốn quá nhiều thời gian vô ích trong ‘Lớp học Loại bỏ’ này rồi sao? Nếu cô mất đi cánh tay, cô vẫn có thể làm phẫu thuật chi giả thay thế mà, đúng không?”
“Có lẽ có ai đó có khả năng làm được việc đó cho chị ta. Dù không thể chữa lành hoàn toàn vết thương của Kirino, đó vẫn là niềm an ủi lớn lao. Nhưng Oomine, anh không có khả năng làm thế cho chị ta đâu.”
“Tại sao!? Còn ai khác có thể làm được trừ tôi chứ!”
“Đáng lẽ anh phải nhận ra rằng…” – Otonashi nhăn mặt cay đắng. “…anh đang khiến vết thương của chị ta không thể lành được.”
Trên màn hình, tôi giữ im lặng.
“Vì anh, Kirino mong muốn trở thành con người trước đây. Chị ta không thể chấp nhận một cánh tay nhân tạo dù nó có lẽ sẽ cứu được chị ta—vì nếu Kirino chấp nhận một cánh tay giả, chị ta sẽ không trở thành con người như trước được nữa. Chỉ với việc anh ở cạnh bên Kirino, anh đã ngăn chị ta tiếp tục cuộc sống của mình.”
Ừ, tôi biết chứ. Ngay cả cái phiên bản khờ khạo của tôi cũng biết rõ nếu hắn chân thật với bản thân mình.
“Chẳng lẽ anh chưa nhận ra rồi sao? Thế mà, anh…không, chính vì thế, tôi nghĩ vậy. Bởi vì anh nhận ra, anh tìm cách để giúp đỡ Kirino. Bỏ mặc chị ta một mình cũng không hẳn là một lời giải đáp hoàn hảo—nếu anh, người hiểu Kirino nhất, lại ruồng bỏ chị ta, những vấn đề mới rất có khả năng xảy ra. Nói thế thôi, tôi đi đến kết luận rằng tránh mặt chị ta là lựa chọn tốt nhất. Do đó, anh không thể làm gì cho Kirino ngoài việc từ bỏ mọi thứ gắn với chị ta.”
“Nếu tôi làm thế, Kiri sẽ đau khổ và có thể sẽ phạm sai lầm dẫn đến đau khổ hơn nữa. Có khi Kiri sẽ bị mặt kẹt trong vòng lẩn quẩn cùng cực không lối thoát. Cô vẫn nói với tôi rằng từ bỏ mọi thứ gắn với Kiri sao?”
“Vâng.”
“Cô đang đùa với tôi à?”
“Không hề. Nếu anh rời đi, có khả năng chị ta bị nỗi đau buồn bám riết, nhưng nếu anh ở lại, chị ta sẽ bị nó bám riết suốt. Và không dừng lại ở đó. Nếu anh không rời đi, thì không chỉ chị ta chìm trong cùng cực, vết thương của chính anh sẽ còn trở nên nguy cấp nhanh chóng hơn nữa.”
“Chuyện gì xảy đến với tôi cũng chẳng là vấn đề!”
“Ngốc! Dĩ nhiên là có!” – Otonashi khiến tôi ngạc nhiên bằng một luồng cảm xúc dâng trào, thật không giống với tính cách băng giá bình thường của Otonashi. “Anh có muốn—trở nên giống tôi không?”
Đó là tiếng hét lặng lẽ chua xót của Otonashi.
Đến giờ, tôi mới hiểu ra ý nghĩa của nó.
Ngay lúc này, sự thật hiển hiện rằng tôi đang tiến đến nước hủy hoại bản thân. Và tôi chắc rằng điều tương tự cũng xảy đến với Otonashi. Giờ nghĩ lại thì việc này hoàn toàn có lí: đến thời điểm hiện tại, mỗi một hành động của Otonashi chẳng chất chứa ý nghĩa gì ngoài tự hi sinh. Otonashi sống cho thứ gì đó không phải là mình.
Otonashi nghĩ rằng một người chọn một cuộc sống như thế là đủ rồi, và Otonashi đã là con người ấy.
Tuy nhiên, không đời nào tôi chấp nhận một điều như thế từ cô gái bí ẩn vừa chuyển trường vào. Có lẽ chúng tôi đã là bạn đồng hành trong những “ngày 2 tháng 3” trước, nhưng tôi không có những kí ức ấy.
Không giống Kazu, tôi chẳng xem lời nói của Otonashi có chút trọng lượng nào.
“Nếu cô không có ý định giúp tôi một tay, tôi sẽ không hợp tác với cô nữa.”
“…Oomine.”
Tuy vậy, Otonashi đã hợp tác với tôi trong khoảng thời gian đáng hơn 1 539 ngày. Xét theo tính cách của Otonashi, đó là quá đủ để Otonashi nảy sinh sự gắn bó với tôi đến mức độ nào đó.
Do vậy, khát khao giúp đỡ tôi của Otonashi đã trở nên mạnh mẽ.
“Nếu anh thật lòng nhất định phải chữa lành hoàn toàn vết thương cho Kirino, vẫn còn một phương án duy nhất và tôi sẽ chấp nhận. Tôi sẽ đạt được thành công vì anh và mọi người khác.”
Đó là lí do tại sao Otonashi nói với tôi.
“Tôi sẽ hoàn thành ‘chiếc hộp’ của tôi.”
Nhưng vì dĩ nhiên chúng tôi không thể chấp nhận phương án ấy, chúng tôi từ biệt mãi mãi.
Vậy mà ngay cả sau sự việc đáng lẽ ra đã là lời chia tay cuối cùng của chúng tôi, chúng tôi tiếp tục là bạn đồng hành của nhau.
Lí do đơn giản thôi: Otonashi giữ bí mật chuyện chúng tôi quyết định đi trên hai con đường riêng vào vòng lặp thứ 1 539 của ngày 2 tháng 3. Dĩ nhiên, đó là đủ để đáp trả lời chia tay của chúng tôi, vì kí ức của tôi bị xóa sổ sau mỗi lần. Trong khi điều đó có lẽ là đúng về phía tôi, Otonashi không lạnh lùng đến mức giả vờ nỗi đau tinh thần Otonashi gây nên cho tôi trong vòng lặp ấy chưa từng tồn tại. Otonashi giữ biến cố ấy trong lòng mình dù tôi không bao giờ nhớ ra.
Không còn sự tin tưởng lẫn nhau thật sự giữa chúng tôi nữa.
Và vào vòng lặp thứ 1 542 của ngày 2 tháng 3, không ngờ chúng tôi tiếp cận được Mogi.
Nhưng chúng tôi chạm đến giới hạn của mình vào thời điểm của mình. Chúng tôi không thể gây nên tiến triển gì thêm. ‘Lớp học Loại bỏ’ dựa trên ‘điều ước’ trải qua ngày 3 tháng 3 không chút hối tiếc của Mogi, do đó nó được thiết kế làm sao khiến cho ai phát hiện ra ‘chủ nhân’ mất những kí ức đó. Vào vòng lặp thứ 1 543, ngay cả Otonashi đã quên rằng Mogi là thủ phạm.
Chúng tôi tiếp cận Mogi vài lần sau đó, nhưng không lần nào chúng tôi đi được xa hơn. Vì Otonashi hoàn toàn phản đối việc sử dụng bạo lực, Otonashi không thể phá hủy ‘chiếc hộp’ của Mogi, và lời nói của tôi không chạm được đến Mogi. Ngoài ra, tôi không sở hữu kí ức và sự dày vò bởi các vòng lặp vô tận nên tôi không đủ tuyệt vọng để ra một đòn tấn công không chút kiêng dè lên Mogi. Vấn đề không đủ trầm trọng theo quan điểm của tôi để biện hộ cho việc làm tổn thương cô ấy, dù đó là lời giải đáp duy nhất.
Chúng tôi đi vào ngõ cụt. Và như mọi chuyện diễn ra sau đó, Kazu là người duy nhất có thể xử trí ‘chiếc hộp’ của Mogi.
Do vậy, mối quan hệ với Otonashi chấm dứt.
“Tạm biệt.”
Vào ngày 2 tháng 3 lần thứ 1 635, sau hơn một trăm vòng lặp trải qua cùng nhau như là bạn đồng hành, cuối cùng Otonashi đã từ bỏ tôi.
Tôi cau mày, giật mình bởi lời từ biệt đột ngột ấy.
Tiết học đầu tiên kết thúc và Kazu ngồi kế bên tôi.
Cậu ta cũng chẳng hiểu mô tê gì và hỏi. “Daiya, cậu biết cậu ấy à?”
“Không, không hề.”
Lí do tôi ngạc nhiên dĩ nhiên không phải là vì Otonashi đột nhiên chấm dứt mối quan hệ lâu dài của chúng tôi, nhưng vì Otonashi đơn thuần chỉ là người lạ đối với tôi, khi kí ức của tôi bị xóa sổ trong ‘Lớp học Loại bỏ’. Những lời từ biệt dường như hoàn toàn chẳng ăn nhập gì.
Đáng ngạc nhiên thay, Otonashi trông có vẻ bị tổn thương bởi thái độ của tôi. Dù rằng chắc hẳn Otonashi đã quen làm nguyên nhân của sự khó hiểu cho mọi người sau khi lặp lại cùng một ngày biết bao nhiêu lần, Otonashi không thể phớt lờ nó đi được.
…Tại sao?
Tôi chẳng có manh mối nào, nhưng tôi có thể đưa ra giả thuyết: Otonashi hoàn toàn đơn độc trong thế giới ấy, nhưng với việc kết bạn với tôi, Otonashi tìm ra được người để nói về điều Otonashi trải qua sau khi lặp lại cùng một ngày hết lần này đến lần khác. Đó là lần đầu tiên kể từ lúc Otonashi bước vào ‘Lớp học Loại bỏ’ và được giải thoát khỏi sự đơn độc.
Nhưng Otonashi lại cô đơn một lần nữa.
Mãi mãi cô đơn trong thế giới có thể sẽ lặp lại vĩnh viễn.
Nếu là thật…thì đơn giản thế này: Otonashi đang cô đơn.
Có nghĩa rằng Otonashi vẫn còn ngây thơ sau 1 635 lần ‘chuyển trường’.
Không thể nói gì về ‘chiếc hộp’, Otonashi tiếp tục.
“Một khi vòng lặp thứ 1 635 kết thúc, anh cũng sẽ quên hết mọi thứ thôi. Và rất có khả năng rằng anh chẳng đến lúc sử dụng lời khuyên của tôi. Do vậy, những gì tôi sắp nói đây chỉ để tự thỏa mãn bản thân và chẳng có ý nghĩa gì hơn nữa hết. Thế nhưng, hãy để tôi nói…”
Phớt lờ sự lúng túng đang dâng lên trong tôi, Otonashi tiếp tục.
“Đừng bao giờ sử dụng ‘chiếc hộp’. Đừng bao giờ.”
Đó là lời cảnh báo mà “tôi” hiện tại không thể nhớ rằng mình đã nghe.
“Anh sẽ cố ban một ‘điều ước’ bất khả thi nếu anh có được ‘chiếc hộp’. Anh sẽ theo đuổi một lí tưởng mà anh không thể cáng đáng—giống như tôi.”
Otonashi đang cố đạt được điều gì với những lời nói ấy?
Không cần phải nói rằng lời cảnh báo của Otonashi chính bản thân nó đã là vô nghĩa; tôi quên nó đi đúng như Otonashi dự đoán và rồi cuối cùng lại sử dụng ‘chiếc hộp’. Cứ như thể Otonashi đang tự nhủ chính mình.
À, thì ra là thế.
Otonashi đang nói chuyện với chính mình. Otonashi chỉ đang đặt câu chuyện của chính mình vào lời nói. Otonashi chỉ đang cố tạm quên đi nỗi muộn phiền bằng việc thốt ra sự bực dọc của mình, điều mà Otonashi không có ai để chia sẻ, vào trong khoảng không trống rỗng của thế giới ấy.
Vào thời điểm đó, Otonashi đã suy kiệt đến như vậy.
“Tôi biết một ‘điều ước’ như thế dẫn đến điều gì. Nó dẫn đến,”
Sau đó, là cơ bản những gì Otonashi miêu tả về cái kết của chính bản thân mình.
“Tàn tro.”
Một lời thú nhận đáng buồn.
Một lời thú nhận đáng lẽ phải chạm đến trái tim tôi.
“…Hử? Cô nói cái quái quỷ gì thế?”
Nhưng tôi không chợt nhớ ra khoảng thời gian chúng tôi đã trải qua cùng nhau và tôi không đáp lại Otonashi bằng lời lẽ êm dịu.
Không có điều thần kì nào cả.
Cả hai chúng tôi không thể thực hiện điều thần kì.
Trên màn hình, tôi chỉ nhếch mép cười trước một cô gái tôi không hề thân quen cứ thốt ra những lời nhảm nhí. Cuối cùng, tôi phớt lờ cô gái ấy và bỏ đi với Kazu.
Otonashi bị bỏ lại một mình trong lớp học.
Cô gái đứng bất động, bao quanh bởi những lời bàn tán tò mò của các học sinh trong lớp khác.
Otonashi nghiến răng, siết chặt nắm đấm, tiếp tục hướng lời nói của mình vào khoảng không tôi từng ngồi đó.
“Nhưng tôi sẽ làm gì lỡ như anh biết về ‘chiếc hộp’ và rồi có được một cái đây? Tôi sẽ không lấy nó từ anh đâu. Tôi sẽ đối đầu với tất cả mọi ‘chủ nhân’ khác, nhưng có lẽ tôi sẽ không đối đầu với anh.”
Không đối đầu với tôi?
Otonashi đang nói gì vậy? Thật hết sức—
“———”
Khoan đã. Sự thật là Otonashi chưa làm gì tôi kể từ khi tôi quay trở lại trường, với ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’ làm vũ khí.
Này, đừng nói là…?
Tôi chợt xem xét một khả năng nhất định.
Tôi từng nghĩ rằng Otonashi không tấn công tôi vì Otonashi bị Kazu lừa dối, hay cố tình diễn trò với cậu ta dù đã nhìn thấu sự dối trá của cậu ta. Nhưng thế nào đi nữa, tôi từng nghĩ rằng Kazu là nguyên nhân khiến Otonashi thụ động.
Nhưng nếu Otonashi đang nói thật trên màn hình, phải chăng Otonashi cũng do dự không biết xử trí ‘chiếc hộp’ của tôi làm sao?
“Có lẽ tôi sẽ hợp sức với anh lần nữa—Không, chẳng cần phải bàn. Tôi sẽ không hợp tác với anh. Nhưng tôi cũng chẳng muốn gây trở ngại cho anh dưới bất kì hình thức nào. Mục tiêu của chúng ta chỉ vô tình nằm chung đường. Lẽ ra chúng ta chưa bao giờ trở thành bạn đồng hành của nhau. Đúng thế, thực tế, chúng ta là—”
Lời nói tiếp theo của Otonashi không hẳn là khó chịu. Thế nhưng, Otonashi nhăn mặt và chua chát nói.
“Những tâm hồn đồng điệu, tôi nghĩ vậy.”
Ra là vậy, có lí do để Otonashi ra một vẻ mặt như thế.
Rút cuộc, nó có nghĩa rằng cả Otonashi lẫn tôi đều không còn lối thoát.
“……Mình thấy thương cho Kazuki-san quá.”
Một giọng nói kéo sự chú ý của tôi khỏi màn hình và quay trở về thực tại.
Yanagi Yuuri cau mày, trông có vẻ bất bình và bắt đầu lẩm bẩm trong khi xem phim.
Chị ta cảm thấy thương cho Kazu? Phản ứng cái kiểu gì thế? Như thể chị ta bắt gặp Otonashi đang ngoại tình vậy.
…Tôi nghĩ tôi hiểu chị ta. Otonashi dù xét theo quan điểm nào thì cũng chẳng hề thiếu chung thủy với cậu ta hay sao đó cả, nhưng chắc hẳn Yanagi xem mối quan hệ của Otonashi và Kazu là thứ gì đó thiêng liêng. Do vậy, việc Otonashi làm bạn đồng hành của tôi trong ‘Lớp học Loại bỏ’ và khoảng thời gian tôi trải qua làm bạn tâm tình duy nhất của Otonashi nhất định là một điều phản bội đối với Yanagi.
…Dù tôi khó là có thể là người lên tiếng ở đây.
Chính tôi cũng nghĩ rằng câu chuyện về ‘Lớp học Loại bỏ’ chỉ là thông tin về mối gắn kết giữa Otonashi và Kazu. Tôi nghĩ rằng chẳng còn ý nghĩa nào khác cả.
Nhưng không chỉ có thế. Giờ tôi nghĩ lại, điều ấy cũng tự nhiên thôi. Otonashi không trải qua cả khoảng thời gian suốt một đời người chỉ cùng với Kazu. Cậu ta đúng là người duy nhất có thể giữ lại kí ức và ở cạnh bên Otonashi, nhưng Otonashi luôn luôn giữ tiếp xúc với cả lớp chúng tôi.
Dĩ nhiên, tôi là một trong những người ấy. Bởi vì tôi không thể giữ lại được kí ức của mình, tôi không thể gọi Otonashi là “Maria” khi Otonashi tự giới thiệu mình là “Otonashi Aya”, và tôi không thể trở thành bạn đồng hành hoàn hảo của Otonashi. Nhưng dù có lẽ tôi đã quên, Otonashi vẫn đã trải qua khoảng thời gian lâu dài thân thiết với tôi.
Trong thế giới lặp lại kia, có một câu chuyện về tôi và Otonashi.
Trầm tư về lời nói của Otonashi, tôi lẩm bẩm: “Không còn lối thoát ư…”
Không cần Otonashi chỉ rõ cho tôi, một kẻ quá sức thực dụng.
Nếu tôi sử dụng ‘chiếc hộp’, tôi sẽ hủy hoại chính bản thân.
Bởi vì tôi biết khả năng của tôi, tôi cũng biết đâu là giới hạn của mình. Tôi không thể không nhận ra cuối cùng tôi cũng rồi sẽ bị bẻ gãy, dù tôi cố gắng vùng vẫy bao nhiêu, dù tôi hành động thế nào.
Nhận thức rõ giới hạn của mình cũng đặt tên một giới hạn lên ‘chiếc hộp’ của tôi, ngăn tôi khỏi việc làm chủ được nó.
Hừ…tại sao tôi lại đến bước đường không thể quay đầu khi tôi biết tất cả? Tại sao tôi làm rối tung rối mù đủ các dạng người không liên quan và hủy hoại cuộc đời họ vì lí tưởng của tôi? Tệ hơn hết, tôi còn sát nhân nữa. Tôi đã chạm đến điểm tôi không còn có thể chỉ nói rằng “Tôi bỏ cuộc”.
Tại sao tôi sử dụng ‘chiếc hộp’?
Tôi trở thành con người như ngày hôm nay từ khi nào?
—Cậu có điều ước không?
Phải. Tôi nhớ.
Đã quá muộn cho tôi vào khoảnh khắc tôi bắt gặp ‘O’ và biết về ‘chiếc hộp’.
Một khi tôi biết về nó, tôi sẽ phải sử dụng. Dù tôi biết rằng ‘điều ước’ của tôi sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, tôi phải sử dụng. Nếu có bất cứ cơ hội nào cho ‘điều ước’ của tôi, điều mà tôi đã hoàn toàn thất bại để đạt được, tôi phải vươn đến nó. Tôi sẵn sàng trả bất kì giá nào và nắm bắt mọi thời cơ.
Hành động của tôi đã được định trước, và sự tự hủy hoại cũng thế.
Nếu ‘O’ đưa cho tôi ‘chiếc hộp’ với tất cả những điều ấy trong đầu—Tôi kiềm chế suy nghĩ của mình.
…Đủ rồi đấy. Đủ rồi. Mặc kệ vấn đề này.
Bộ phim vẫn tiếp tục chiếu.
Tôi quyết định tập trung vào nó.
“Oomine. Nếu anh thất bại và tự đưa mình vào tình thế vô vọng. Tôi sẽ cứu anh. Tôi tồn tại để làm việc ấy. Nếu mọi thứ không còn đúng hướng—”
Một mình trong lớp học, Otonashi trên màn hình tiếp tục.
“Tôi sẽ để anh sử dụng ‘Hạnh phúc Rạn vỡ’ của tôi.”
“Tôi quyết định rằng tôi chưa từng bao giờ nói thế.”
Giọng nói của Otonashi vang vọng trên đầu tôi, nhưng không phải từ dàn âm thanh và loa.
“Dù sao, cuộc nói chuyện ấy không thật sự tồn tại với anh. Và vì nó vô nghĩa chỉ khi tôi biết về nó, tôi quyết định rằng nó chưa từng xảy ra. Không chỉ những cuộc nói chuyện tôi có với anh, nhưng nhiều thứ khác cũng thế.”
Một cái bóng đổ lên màn hình, được chiếu bởi người đứng giữa luồng ánh sáng từ máy quay—như thể để tuyên bố rằng mình đang đứng trên ‘Màn bạc Đập tan Điều ước’ và bộ phim đang chiếu.
“———”
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi chỉ biết nín thở. Dù Otonashi trông giống hệt như mọi khi vì tôi đã quen với hình dáng ấy, tôi vẫn bàng hoàng.
Một phản ứng như thể khi nhìn thấy một con người bằng xương bằng thịt thì có thể không?…Sự thật là, tôi đã phản ứng đúng như vậy ngay vừa rồi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi quên phải hít thở ra sao, đôi mắt tôi mở to trong khi miệng hơi há hốc chẳng vì lí do rõ ràng gì cả. Hình bóng Otonashi đã làm loạn nhịp trái tim tôi, khiến tôi đổ mồ hôi lạnh và làm những đầu ngón tay tôi run rẩy.
Chỉ đứng đó thôi, Otonashi đã khiến tôi bàng hoàng. Chỉ đối mặt với tôi thôi, Otonashi đã phóng ra áp lực lên tôi mạnh mẽ đến mức sự tồn tại của Otonashi không chỉ lấn át, mà còn sắc bén như lưỡi gươm.
Trước cảnh tượng ấy, một cái tên thoát ra khỏi miệng tôi như thể bị giật mạnh từ bên trong sâu thẳm ruột gan tôi.
“Otonashi Aya.”
Chỉ sau khi tôi thì thầm cái tên ấy ra thành tiếng, tôi mới nhận ra tôi đã sử dụng cái tên chính xác.
“Quyết định rằng nó chưa từng xảy ra, hở…Mà tại sao tôi không nhận ra nhỉ,” – Otonashi nói. “rằng đáng lẽ tôi cũng nên ra cùng một quyết định ấy về mối cộng tác với Kazuki?”
Otonashi chỉ gọi chính mình là “Maria” cho đến bây giờ vì ai đó nhớ được cái tên gắn chặt Otonashi với nó.
Nhưng Otonashi đã cắt đứt với cậu ta.
Otonashi trở thành kẻ thù của cậu ta.
Được giải thoát khỏi bùa chú ấy, không có cái tên nào phù hợp với Otonashi hơn là “Otonashi Aya”. “Maria” không còn phù hợp với Otonashi nữa.
Otonashi không còn là con người, khi giờ đây Otonashi đã phá vỡ mối dây liên kết tuyệt đối mà Otonashi và Kazu từng tạo ra vì mục tiêu của mình. Khoảnh khắc Otonashi phát hiện mình có thể làm thế, Otonashi không còn là người. Tôi hiểu điều ấy hơn bất cứ ai khác, vì tôi hướng đến cùng một thứ. Lí tưởng tuyệt đối của Otonashi chạm đến ranh giới của sự kì bí. Otonashi, người hoàn toàn lấn át cái tôi của mình trong quá khứ, là hình mẫu lí tưởng của tôi – một thực thể tồn tại chỉ vì một mục tiêu duy nhất.
—Chẳng còn một Maria số 0 nào tồn tại trên hành tinh này.
Không một ai, kể cả Kazu, có thể khôi phục được “Otonashi Maria” vào lúc này. Còn ít có hi vọng rằng Otonashi có thể dừng lại hơn tôi.
Sự vượt bậc trần trụi của Otonashi khiến cán cân tỉ lệ đập vào mắt tôi. Dù sự nhận thức ấy chẳng là gì ngoài bằng chứng cho thấy rằng tôi không thể làm chủ ‘chiếc hộp’ của tôi, tôi không thể giữ mình nhìn thấu điều ấy lâu hơn được nữa.
Nhìn thấu—
‘O’.
◇◇◇ Hoshino Kazuki – 11/09 Thứ sáu 21:44◇◇◇
“Vậy là cậu lại thua Oomine-kun một lần nữa rồi, Kazuki-kun.”
Sau khoảng thời gian dường như dài dằng dặc, tôi bắt đầu hồi phục từ cú sốc và hai tai tôi bắt đầu nghe lại được những âm thanh.
Tôi nhìn quanh và phát hiện ra Iroha vừa ngồi chống cằm vừa nhìn tôi. Chị là người duy nhất vẫn còn ở trong đường hầm này.
Tôi liếc nhìn đồng hồ của tôi. Tôi đã đứng im bất động trong gần nửa tiếng. Bộ phim thứ ba, “Lặp lại, Khởi động lại, Khởi động lại”, sắp kết thúc.
“Phù…” – Chị ta thở dài như một bà mẹ kiên nhẫn đợi đứa con trai bình tĩnh lại. “Nào, đưa tôi ‘Màn bạc Đập tan Điều ước’ của cậu và trở thành [kẻ phục tùng] của tôi. Tôi sẽ ban ân huệ kết liễu cậu.”
Tôi vẫn gặp vấn đề tập trung suy nghĩ của mình. Tầm nhìn của tôi cứ đong đưa qua lại, khiến cả những bức graffiti trên tường trông giống như bức ảnh nghệ thuật đầy ý nghĩa. Thật đau đớn để nuốt trôi. Chẳng hiểu vì sao cái sự thật rằng lỗ mũi đang nằm chính giữa mặt tôi khiến tôi khó chịu. Tôi phát hiện ra đất cát dưới móng tay của tôi và cảm thấy xấu hổ một cách kì cục.
Tôi chả thèm bận tâm nữa.
Tôi chả thèm bận tâm về ‘Màn bạc Đập tan Điều ước’ và mấy [kẻ phục tùng] đó.
Maria.
Tôi đã làm Maria tổn thương.
Tôi không thể ngăn Maria.
Cô ấy không cố gắng quay trở lại “Otonashi Maria” nữa. Cô ấy đã trở thành “Otonashi Aya” vĩnh viễn.
Tôi vẫn còn có thể lật ngược thế cờ và phục hồi Maria không?
Tôi nghĩ về điều đó và đi đến kết luận.
—Không được nữa rồi.
———Không thể.
Tôi chẳng còn mục tiêu gì nữa.
“…Này, Iroha-san.”
Nhưng không hiểu vì sao, tôi đặt ra câu hỏi đã khiến tôi bận tâm suốt từ nãy đến giờ với vẻ mặt ngây dại.
“Cái gì?”
“Màn diễn kịch ấy là để cho Maria thấy rằng tôi đã phản bội Maria, đúng không?”
Tại sao tôi lại hỏi điều này? Đúng là điều này cứ khiến tôi thắc mắc, nhưng giờ đây tôi chẳng còn gì phải dè dặt trong lòng.
“Tôi nói với cậu rồi mà, phải chưa?”
“Nhưng mà,” – Tôi tiếp tục như thể tôi có thể tìm được lời giải đáp bằng cách nào đó. “chị không nói dối khi chị nói rằng chị sẽ lựa chọn người xứng đáng phải chết, đúng không?”
Đôi mắt của Iroha mở to và rồi khóe môi cong lên.
“Dĩ nhiên.” – Đôi mắt của chị ta mờ đục trong điên cuồng. “Tôi sẽ xử tử lũ cặn bã ấy bằng mọi giá!”
Tôi lơ đãng nghĩ.
…Đúng như tôi đoán.
Tôi đã đúng khi tôi nghĩ rằng Iroha không thể quay trở lại cuộc sống hàng ngày của mình nữa.
Mục tiêu chị ta đề cập đến trong bài nói dài dằng dặc trước ‘Khuyển Nhân’ không phải là nói suông. Cuối cùng kết luận của tôi rằng chị ta đang phạm sai lầm là thích đáng.
Daiya và Iroha sẽ ngoan cố theo đuổi mục tiêu do đầu óc sai lạc của họ gây ra. Ngay cả khi họ nhận ra sai sót trong cách thức của mình, họ sẽ không thể quay đầu lại được nữa và bị ép buộc tiếp tục cho đến khi vỡ vụn. Cũng giống như con đường Maria sẽ đi.
Ai đó phải ngăn chặn bọn họ lại.
Nhưng đã quá muộn với tôi rồi. Tôi đã mất mục tiêu của mình và cảm thấy buông xuôi hoàn toàn.
Tôi đã từ bỏ.
“………”
Từ bỏ?
Từ bỏ cái gì? Maria? Tôi ư?
Đúng. Đúng, tôi đã từ bỏ. Không còn giải pháp nào, nên tôi không có lựa chọn khác.
Nhưng thật sự nghĩ về chuyện từ bỏ khiến cơ thể tôi nóng ran như điên, cảm giác như thể nó có thể tan chảy bất cứ lúc nào. Cánh tay và đôi chân của tôi giống như sắp xé toạc ra khỏi khớp xương. Lựa chọn ấy là hoàn toàn không được phép. Tôi nhất định phải tránh điều đó.
Hơn nữa—
“—Đừng giỡn mặt với tôi.”
Cái cảm giác đang dâng trào này trong tôi là gì?
Tôi đang bực tức sao? Với Iroha?
Cũng có lí. Tôi bị chị lừa dối. Chị bày mưu để cho Maria thấy rằng tôi đã thay đổi và khiến tôi phải chia tay cô ấy. Hơn nữa, Iroha đang cố bắt người vô tội liên quan vào lỗi lầm của chị.
Nhưng không phải thế.
Cảm giác này không phải hướng về Iroha.
Dù sao, tôi biết Iroha không phải là người xấu. Mong muốn tiêu diệt tất cả lũ tội phạm ngu xuẩn của Iroha chỉ đơn thuần không phù hợp với quan điểm của tôi. Trên hết, tôi cảm thấy rằng đó còn không phải là lỗi của Iroha khi chị nảy ra ý kiến ấy.
Đúng thật rằng chị thật lòng theo đuổi điều ước của mình.
Nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi; Iroha luôn cảm thấy thế này sao? Chị đã mong điều này ngay cả trước khi có được ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’?
…Trước khi chị nhận những năng lực ấy từ Daiya?
“Tôi có câu hỏi.”
“Gì?”
Tôi nhìn Iroha một lần nữa. Gương mặt vấy máu của chị chỉ là cái bóng của con người chị trước đây. Đôi mắt từng phát ra ý chí kiên cường lôi cuốn đã mờ đục.
Đó không phải là vẻ mặt bình thường mà một người có. Iroha đã bị suy sụp tại điểm nào đó.
Khi nào?
“Có đau đớn đến nỗi chị không thể chịu đựng cơn đau không?”
“Hử?”
“Tôi đang nói về khoảnh khắc chị nhận được ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’!”
Đúng thế, chắc hẳn chị đã suy sụp từ hồi ấy.
Tôi nghi ngờ rằng chị bị ép buộc phải trải qua điều gì đó khi chị nhận những năng lực này. Không, có lẽ không phải chỉ lúc ấy không. Có lẽ chị luôn luôn phải chịu đau đớn để có thể sử dụng năng lực của mình, cũng như những gì Daiya đã phải chịu.
“……Sao cậu lại hỏi thế?”
Đó là một sự xác nhận rõ ràng cho suy nghĩ của tôi.
Và giờ tôi nhận ra.
Sao Iroha lại làm thế?
Câu trả lời.
Đó chỉ là sự chịu đựng và vùng vẫy của chị.
Khi Iroha nhận ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’, chị suy sụp hoàn toàn vì chị đã suy kiệt vì ‘Trò chơi Tiêu khiển’.
Bị lấn át bởi cuộc tấn công bởi những cảm xúc tiêu cực, chị mò mẫm tìm một cách để trút bỏ chúng ra trong vô thức. Bởi vì nếu không làm vậy, trái tim của chị sẽ không chịu đựng nổi.
Iroha tìm thấy thứ gì đó để trút bỏ sự bực dọc của mình ngay lập tức.
Đó là ý tưởng săn những kẻ ngu xuẩn của Daiya. Trở nên không thể tin tưởng vào người khác, chị nắm lấy ngay ý tưởng ấy. Chị cố gắng ngoảnh mặt khỏi nỗi khổ đau của chính mình bằng việc loại trừ những kẻ chị xem là cặn bã với cái cớ sửa đổi thế giới.
Daiya ép buộc Iroha làm vậy.
Daiya đã đem Iroha làm vật hi sinh cho ‘điều ước’ của hắn.
Vậy có phải cảm giác này đây đã làm mờ tầm nhìn của tôi hướng đến Daiya?
……Không.
Daiya cũng chẳng khác gì hơn Iroha. Hắn nhận ‘chiếc hộp’ để cố gắng làm dịu bớt sự dày vò trong lòng. Tôi cũng xem hắn là nạn nhân.
Tôi giận dữ với hắn vì đã khiến Maria rời bỏ tôi và vì đã biến Iroha thành như bây giờ. Nhưng cảm giác dai dẳng này là thứ gì đó khác.
…Giận dữ?
Không. Cũng tương tự, nhưng không phải là giận dữ. Không hề êm dịu như giận dữ.
Cảm xúc không thể chịu đựng nổi này chắc hẳn là—căm thù.
Với ai?
A.
Nếu đó là căm thù, thì chỉ còn một mục tiêu duy nhất.
Chỉ có một thứ khiến tôi ghét cay ghét đắng đến thế.
“——‘O’.”
“Cậu gọi ta ư?”
Tôi không ngạc nhiên khi hắn đến đây.
Tôi đã trông đợi từ trước.
Tôi nhìn ‘O’.
“Cái kiểu ngoại hình gì thế?”
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần dường như cao vợi hơn tất cả mọi thứ xuất hiện. Nhưng vì cô ta quá xinh đẹp, trông cô ta không thật và giả tạo, gây ấn tượng không vừa mắt với tôi.
Nhưng rồi tại sao ý nghĩ sau hiện lên trong đầu tôi, dù rằng gương mặt của họ chẳng hề giống nhau?
Cô gái tóc dài ấy…giống hệt Otonashi Maria.
“…Cô có thể nói cho chúng tôi cô là ai không?” – Iroha hỏi.
“Đúng thế, chúng ta chưa có vinh hạnh ấy. Ta cho rằng cô đã tự mình nhận ra ta là ai, nhưng nếu chưa, ta xin tự giới thiệu. Ta là ‘O’.”
“‘O’? Ngươi ư?” – Iroha nói và đột nhiên mở to mắt, như thể chị vừa nhận ra gì đó rồi giữ tư thế dè dặt. “Ngươi đến để hỗ trợ Kazuki-kun hay gì…?”
“Hehe.”
‘O’ không khẳng định hay phủ nhận ý định của hắn.
“Oomine-kun cảnh báo tôi rằng ngươi đứng về phe của Kazuki-kun. Ngươi đến đây để giải nguy cho cậu ta sao?”
“Ta chưa bao giờ giúp cậu ta, nhưng đúng là cậu ta gây chú ý cho ta.”
“Ngươi có ý định cản đường ta, đúng không!?”
‘O’ phớt lờ tiếng hét của Iroha và lảng mắt khỏi chị.
“Ta không dám nói chắc.” – ‘O’ gọi tôi, chẳng hề để tâm đến Iroha đang dần phát điên lên.
“…N-Này!”
“Cậu có được sự chú ý của ta bởi vì ta cảm nhận được rằng cậu có gì đó khác biệt với những con người khác.”
“……chậc!”
Iroha nhận ra mình chẳng hề có vai trò gì trong cuộc nói chuyện và rơi vào im lặng. Rõ ràng, chị đã xét thấy cố gắng biến mình trở nên có trọng lượng trước chúng tôi cũng chả có ích lợi gì.
“Nhưng ta không có chút ý tưởng rõ ràng tại sao cậu, và chỉ mình cậu là đặc biệt, và làm sao chúng ta liên quan đến nhau. Tuy nhiên, với việc chứng kiến cậu đã đâm cô gái kia thế nào vừa lúc nãy, cuối cùng ta có thể tiến tới kết luận nào đó. Do vậy, ta muốn xác nhận ngay bây giờ.”
Tôi cau mày và nhăn nhó với ‘O’.
“Vì mục đích đó…đúng, tôi nghĩ tôi sẽ cho cậu vài cái nhìn sâu hơn vào chính sự tồn tại của ta.”
“…Ngươi đang nói gì vậy…? Ngươi nghĩ rằng sẽ thay đổi được gì sao? Chẳng đời nào có thể đâu.”
“Ồ, ta không dám chắc về điều đó. Có lẽ cậu sẽ cảm thấy gần gũi với ta hơn, ai biết được?”
“Gần gũi hơn? Đừng có khiến ta phát cười.”
“Bình thường cậu không gặp gỡ một thứ ban ‘điều ước’ với hình dáng thân thuộc và chi tiết như thế này đây! Hoặc cậu cũng không thể hiểu rõ nó. Toàn bộ ‘cái tôi’ khổng lồ của ta chẳng là gì ngoài một ‘sức mạnh’ không hề có cả ý chí. Thế thì tại sao ta đang ở đây lúc này với cái tên ‘O’ và sở hữu một ý chí? Đó là bởi vì ‘một ai đó’ đã dựng nên hình thù cho một sự tồn tại có cái tên ‘O’ qua ‘điều ước’.”
“‘Một ai đó’…?”
‘O’ đang nói gì vậy? Rằng hắn được tạo ra bởi ai đó trong khi đã là một hiện tượng siêu nhiên?
“Cứ thử nghĩ một ‘điều ước’ có thể đạt được điều đó. Đúng vậy, thế này thì sao: ‘Tôi muốn biến điều ước của mọi người trở thành sự thật’.”
“———!!”
Phải chăng…
Phải chăng ‘một ai đó’ là……
Một lần nữa, tôi nghĩ về ‘O’ là gì.
Hắn là kẻ phân phát ‘chiếc hộp’ và đã dụ dỗ vài người gần bên tôi vào điên cuồng đến không lối thoát. Hắn là một thứ ban cho những ‘điều ước’ sai lệch.
Do đó—
“Ta chắc rằng cậu đã hiểu ra! ‘Một ai đó’ ấy không tự nhận thức ra được. Cô ta không biết ‘chiếc hộp’ của cô ta hoạt động như thế. Cô ta không nhận thức được cô ta có thể ban ‘điều ước’ cho người khác ra sao. Nhưng đó là sự thật!”
‘O’ phản chiếu lại những gì tôi đang nghĩ.
“‘Hạnh phúc Rạn vỡ’ của Otonashi Maria là ‘chiếc hộp’ đã đưa sự sống cho ta, ‘O’.”
Tôi đã ngờ trước câu trả lời ấy, thế nhưng tôi không thể không cảm thấy kinh ngạc khi ‘O’ mặt đối mặt nói cho tôi.
Nhưng tôi lập tức lắc đầu.
“Nhảm nhí. Maria không thể làm được thế.”
“Đừng hiểu lầm ta: thứ ban được ‘điều ước’ đã tồn tại còn trước khi cô ta sử dụng ‘chiếc hộp’ của cô ta lần đầu tiên. Ngược lại, ngay từ đầu cô ta đã không thể có được ‘chiếc hộp’. Cô ta không khởi tạo ra ta. Những gì cô ta làm chỉ đơn giản là cho ta một hình dạng và đưa ta về phía cô ta. Điều đó còn có vẻ bất khả thi với cậu không?”
“Ta—”
…Tôi nghĩ rằng là có thể. Tôi đã thấy những thứ còn kì dị hơn thế.
“Nhưng Maria nói với ta rằng cô ấy đã khóa chặt tất cả những ai đã sử dụng ‘Hạnh phúc Rạn vỡ’ của cô ấy…”
“Cậu đã tận mắt thấy chưa?”
“Hở?”
“Cậu chỉ mới nghe lời cô ta nói thôi, phải không? Lời nói của một người mất trí nhớ, một người mỗi khi để ai khác sử dụng ‘chiếc hộp’ của mình thì mất đi tất cả kí ức về người ấy cũng như mọi hoàn cảnh xung quanh.”
“……Nhưng…”
Tôi thật sự cảm nhận được nó vào lúc ấy. Tôi chạm vào ngực của Maria và trải qua nỗi u buồn sâu thẳm không đáy của ‘Hạnh phúc Rạn vỡ’. Tôi bắt gặp hình ảnh những người mà cô ấy đã khóa chặt.
“Có vẻ cậu chưa bị thuyết phục nhỉ. Nhưng hãy nhớ rằng cậu đã từng chạm vào ‘chiếc hộp’ của ‘chủ nhân’ khác. Không phải cậu thấy có chút gì đó tương tự nhau khi chuyện ấy xảy ra sao?”
“Hở…?”
Hắn nói đúng. Tôi có trực tiếp chạm vào ‘Lớp học Loại bỏ’ của Mogi.
“Ta đoán rằng cậu đã tự mình phát hiện ra, nhưng trong thực tế, cậu đang đối diện với hình ảnh được họ dựng lên bởi cách họ cảm nhận về ‘chiếc hộp’ của mình trong tâm trí.”
Có nghĩa rằng nơi đáy biển tôi thấy khi tôi chạm vào ngực của Maria chỉ là…
“Thứ cậu nhận thấy khi cậu chạm vào cô ta chỉ là một hình ảnh trong tâm trí. Đối với cô ta, đúng là cô ta đã khóa chặt tất cả những người sử dụng vào ‘chiếc hộp’ của mình; dù sao, đó là phần quan trọng trong cách những ‘chiếc hộp’ bóp méo sự thật. Tuy nhiên, đấy không phải sự thật. Cảnh tượng ấy chỉ đơn thuần cho thấy cô ta đau nhói trong hối hận như thế nào bởi cô ta chỉ có thể ban phát một giải pháp thiếu hoàn chỉnh cho những người cô ta cố gắng cứu giúp, ngay cả sau khi đồng cảm với họ và hiểu thấu nỗi muộn phiền của họ sâu sắc. Đúng thế—”
‘O’ tiếp tục, cứ giữ sắc mặt nhã nhặn.
“Đúng thế—cảnh tượng ấy chỉ là hình ảnh mô tả nỗi tuyệt vọng của cô ta thôi.”
Tôi nhớ lại nơi tôi đã thấy hồi ấy.
Một rạp hát của hạnh phúc giả mạo dưới đáy biển lạnh lẽo, nhưng lại ôi sáng chói. Ai đó đang khóc ở nơi nào đó, bị bao quanh và nhận chìm bởi những tràng cười không dứt. Đó là một chiến trường cô độc, một nơi không ai là kẻ chiến thắng.
Đó là nỗi tuyệt vọng của Maria.
…Maria.
Thì ra cuối cùng, tôi vẫn muốn cứu cô ấy!
“…Ra là ta đã đúng.” – ‘O’ khẽ nói khi hắn thấy biểu hiện của tôi.
“Ý của ngươi là sao?”
Nhưng thay vì trả lời tôi, ‘O’ chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị ‘O’ khiến cho khó chịu, tôi cằn nhằn thứ đã khiến tôi băn khoăn trong lòng bấy lâu.
“…‘O’, ngươi chỉ nói về Maria thôi, không phải ngươi có ý định nói về ta sao?”
“Hãy kiên nhẫn chút đi; chuyện nào ra chuyện ấy. Nhưng cứ yên tâm, ta sẽ đi vào vấn đề ngay đây…Có vài điều mới lạ ta muốn xác nhận. ‘Điều ước’ của ‘một ai đó’ là biến điều ước của mọi người trở thành sự thật, đó chính là lí do mà ta, ‘O’, tồn tại. Tuy nhiên, những ‘chiếc hộp’ được tạo ra để phân tích điều ước một cách hoàn hảo. Do đó, chúng còn ban theo cả những nghi ngại của người sử dụng. Vậy những nghi ngại của ‘một ai đó’ được ban cho có hình thù ra sao?”
“…Ta vẫn chẳng liên quan gì đến nó, đúng không?”
“Ồ, có đấy.”
“Hở?”
“Nhớ lại Yanagi Nana đi, tình yêu đầu của cậu.”
Cái tên ấy xuất hiện bất chợt đến mức tôi giật thót.
“…T-Tại sao lại nhắc đến tên cô ấy?”
“Bởi vì ‘một ai đó’ sử dụng ‘chiếc hộp’ của mình lên Yanagi Nana.”
“———!!”
“Ồ đúng rồi, cậu không biết điều đó. Cậu kinh ngạc cũng là lẽ dĩ nhiên thôi. Nhưng cậu muốn ta đi vào vấn đề phứt đi cho xong, đúng không? Ta e rằng ta không thể cho cậu thời gian để bình tâm lại.”
Đúng là một con quái vật suốt ngày mỉa mai.
“Thôi, ta không biết cậu càm thấy thế nào, nhưng với Yanagi Nana, cậu là vị cứu tinh. Cậu là nguồn giúp sức của cô ta trên hết bất cứ ai, kể cả bạn trai Kijima Touji của cô ta. Dĩ nhiên, ‘cô ta’ khóa chặt Yanagi Nana khi chính mình cũng biết điều ấy. Cậu đã gây ấn tượng mạnh mẽ lên ‘cô ta’. Dù sao, cũng cần khá nhiều thứ để được xem là một vị cứu tinh bởi ai đó. Do vậy, ‘cô ta’ đã lập nên một nguyên tắc mới trong lòng mình một cách vô thức: Hoshino Kazuki có tư chất của một vị cứu tinh.”
“…Ta chẳng thấy có nghĩa lí gì cả.”
“Thế sao? Nhưng còn nữa đấy!…‘Cô ta’ đã có những khát khao mâu thuẫn nhau sau khi thấy một vị cứu tinh như thế. Một mặt, cô ta muốn ban ‘điều ước’ với bất kì giá nào, nhưng trên mặt khác, cô ta mong mỏi ai đó ngăn chặn mình lại.”
Tôi đã biết điều đó. Cô ấy đã nói với tôi về cảm xúc thật của cô ấy trong ‘Trò chơi Tiêu khiển’.
“Những mối hoài nghi về ‘điều ước’ của cô ta thích hợp với một phần trong cô ta mong ước có ai đó ngăn cản cô ta, nên chúng kết hợp với nhau. Một ‘chiếc hộp’ ban điều ước chính xác như bản chất của chúng. Nói cách khác, ‘chiếc hộp’ cũng đã ban cho cô ta một niềm tin tự mâu thuẫn với chính mình rằng một vị cứu tinh sẽ đến và phá hủy chính ‘điều ước’ của cô ta.”
—Cái gì?
Sau khi xem tôi là vị cứu tinh?
Có nghĩa rằng vị cứu tinh nhận được năng lực để phá hủy những ‘điều ước’ từ ‘chiếc hộp’ của cô ấy?
“Cậu chưa từng tự hỏi rằng tại sao cậu có thể giữ lại kí ức trong ‘Lớp học Loại bỏ’ trong khi cậu không phải là ‘chủ nhân’? Tại sao cậu hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng khi Shindou Iroha đây dẫm lên cái bóng của cậu? Không phải khá hợp lí khi cho rằng cậu đang chịu ảnh hưởng từ ‘Hạnh phúc Rạn vỡ’ suốt sao, và do đó có thể kháng cự lại năng lực của những ‘chiếc hộp’ ấy?”
‘Hạnh phúc Rạn vỡ’ có hai năng lực.
Năng lực để tạo ra ‘O’.
Và năng lực để tạo ra “vị cứu tinh”.
“‘Chiếc hộp’ của cô ta đã chỉ định vai trò của một vị cứu tinh cho cậu. Hay ta nên nói rằng…”
“Hoshino Kazuki, cậu là hiệp sĩ, kẻ phải ngăn cản Otonashi Maria.”
Hiệp sĩ.
Tôi là…hiệp sĩ của Maria.
Tôi đã thu được năng lực ấy từ chính Maria?
“———”
Tôi nhìn vào lòng bàn tay mình. Tôi nắm lại, tôi mở ra. Nắm lại, mở ra. Búa, bao.
Aa…chúng là đôi tay hoàn toàn bình thường, chẳng đáng tin cậy và nhỏ bé khi so sánh với những người cùng lứa tuổi với tôi. Tôi không cảm thấy năng lực đặc biệt nào trong chúng. Thế nhưng…tôi không biết tại sao, nhưng có gì đó là lạ…Không, không đúng.
Phải là ngược lại.
—Cái cảm giác kì quặc luôn len lỏi trong từng sợi tơ ý thức của tôi vừa biến mất.
“Thôi, sao bây giờ cậu không kiểm tra xem liệu cậu có thật sự nhận được năng lực từ ‘Hạnh phúc Rạn vỡ’ hay không?”
“Thử? Làm sao?” – Tôi hỏi.
‘O’ liếc nhìn Iroha như thể hắn chỉ vừa nhớ ra sự hiện diện của chị và trả lời, chẳng hề nhúc nhích một phân.
“Phá hủy ‘chiếc hộp’ của cô ta dù cô ta có muốn hay không.”
“Gì——!?” – Iroha thốt lên và quắc mắt với tôi.
Chị không cần phải trông như thế đâu. Tại sao em lại nghe theo lời chỉ dẫn của một kẻ như ‘O’, kẻ mà em hết sức căm thù? Ngay cả khi em thật sự có năng lực phá hủy ‘chiếc hộp’ của chị, nhất định em không muốn làm thế.
Dù vậy.
“……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………Heh, hehe.”
Tôi chỉ biết cười khúc khích.
“Kazuki-kun…?”
Iroha nhăn mặt. Nhưng tôi không thể nhịn cười.
“Heh, hehe… a, ha, ahahahahaha!”
“…Gì? Có gì mà vui thế?”
Chu choa, cái cảm giác dâng trào từ trong thâm tâm tôi là gì đây?
Sự thôi thúc không thể kìm nén nổi đây là gì?
—Tôi muốn thử.
—Tôi muốn thử sức mạnh này.
—Tôi muốn đập nát cái ‘chiếc hộp’ mà Iroha đang trân trọng nắm giữ.
Aaa, tôi không còn cảm thấy “cái tôi” nhỏ nhoi bên trong tôi nữa.
Thật đáng kinh tởm. Tôi tự hỏi tại sao tôi cảm thấy như thế và cảm giấc ấy từ đâu ra. Cứ như thể tôi bị cuốn theo bởi ngoại lực nào đó, như thể ý chí của tôi bị điều khiển cũng bởi cái lực ấy. Tôi vừa trải qua hiện tượng đó: mặc dù tôi vừa rơi vào hố sâu tuyệt vọng sau khi tôi cho rằng cứu được Maria là điều không tưởng, những cảm xúc ấy bằng cách nào đó đã bị gạt đi để tôi có thể tìm một lời giải đáp mới với việc tra hỏi Iroha.
Cuối cùng, tôi có lời giải thích.
Tất cả đều được sắp đặt bởi Maria.
Tất cả đều là lỗi của cô ấy. Cô ấy phá phách cuộc đời tôi. ‘Chiếc hộp’ của Maria là cội nguồn của mọi tội lỗi. Là lỗi của cô ấy khi tôi cố gắng đâm Iroha, là lỗi của cô ấy khi tôi chấp nhận để Mogi chết lúc tôi phá hủy ‘chiếc hộp’ của cô ấy, tất cả đều là lỗi của Maria.
Tôi đã nằm dưới sự kiểm soát của Maria.
“Heh, ha, ahahahahahahahahahaha, HAHA, hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha!”
Và cảm giác ấy—hết sức tuyệt vời.
Bởi vì nó có nghĩa rằng tôi thuộc về cô ấy theo đúng nghĩa thuần túy của từ ấy. Dĩ nhiên cảm xúc hết sức tuyệt vời vì đó là mục tiêu của tôi suốt đến nay.
Tôi từng cảm thấy có lỗi khi cố gắng loại bỏ Otonashi Aya, ngược lại với ý muốn của Maria. Một lẽ, tôi không biết liệu đó là điều đúng đắn cần làm hay không, lẽ khác, tôi không muốn cô ấy buồn hơn nữa.
Nhưng giờ đây tôi đã được sự cho phép của Maria.
Tôi có đủ thừa nhận để thổi tung Aya sang kiếp sau.
Đi và thực hiện tràn đầy khao khát tối tăm này là ổn thỏa đối với tôi.
Aaa, Maria.
Maria yêu dấu của anh.
Dù em có căm thù anh bao nhiêu, dù em có vùng vẫy và khóc lóc bao nhiêu, anh sẽ phá hủy ‘chiếc hộp’ của em. Anh sẽ nghiền nó ra bã. Anh sẽ xé toạc bức tranh em đã không tiếc thân mình vì nó ngay trước mắt em. Anh sẽ phá hủy nó, đập tan nó, xé toạc nó, cướp đoạt nó, dẫm bẹp nó và vứt bỏ nó.
Aaa, trái tim tôi đập thình thịch trong thích thú. Tôi thở hồng hộc vì cảm giác hứng khởi.
Vượt trội.
Áp đảo.
Toàn năng.
“…Cậu có sao không, Kazuki-kun?” – Iroha hỏi. Chị nhận ra hơi thở hồng hộc của tôi, và rằng tôi đang lấy tay ấn lên ngực trong khi đang ngồi xổm.
Ừ, đúng thế. Trước khi tôi giết Otonashi Aya, tôi phải xác nhận rằng sức mạnh của tôi là thật.
“O-Oa…cậu liếc nhìn tôi gì thế?”
Và tôi sẽ lợi dụng cô gái bị ám ảnh bởi những ‘chiếc hộp’ vì mục tiêu ấy.
—Nhưng tôi làm cách nào để phá hủy một ‘chiếc hộp’?
Tôi cố gắng suy nghĩ một cách logic về những biện pháp có thể…trong phút chốc, nhưng tôi ngờ rằng nó chẳng đưa tôi đến đâu cả. Ruột gan báo với tôi rằng tôi nên hình dung về sức mạnh của tôi thay vào đó.
Do vậy, tôi cố dựng nên một hình ảnh trong đầu.
Tôi tưởng tượng mình là một hiệp sĩ trong một hoang mạc nhơ màu máu. Một đội quân khổng lồ với kẻ thù được trang bị đủ thứ áo giáp và vũ khí đang đứng trước mặt tôi, kéo dài xa tận tầm mắt. Tôi đâm chúng bằng cây trường kiếm của tôi, tạo nên một ngọn núi xác chết và không bao giờ dừng chém giết dù nó sản sinh ra lòng căm thù và oán hận.
Tất cả là để gặp được Maria.
Để cứu cô ấy khỏi lâu đài mà cô ấy đang bị cầm giữ, tôi chất đống những xác chết để tạo một ngọn núi chiều cao tương đương. Tôi leo lên ngọn tháp bằng xương bằng thịt như một cái cầu thang để với đến Maria đang bị mắc kẹt.
Để cứu cô ấy.
Aaa.
“Aaa.”
Tôi nhận ra rồi.
“Mình nhận ra rồi.”
Chẳng có cảm hứng bất chợt nào cả. Tôi chỉ đơn thuần kết nối những mảnh ghép tôi đã tìm ra. Như thể tôi đang giải một chiếc nhẫn thách đố một cách ngẫu nhiên, không hề mảy may suy nghĩ. Với cảm giác như thế, tôi phát hiện ra—
—‘chiếc hộp’.
—cách đúng đắn để sử dụng ‘chiếc hộp’.
Một khi nghĩ rằng làm sao để sử dụng ‘chiếc hộp’, không thể làm chủ nó được nữa. Phải giữ chính mình khỏi việc lấy những khao khát của mình lấp đầy ‘chiếc hộp’, và chỉ nhận thức rằng nó tồn tại. Tất cả những gì cần làm là nhận ra sức mạnh ban cho ‘điều ước’ có tồn tại. Chỉ cần tin tưởng vào bản thân mình và hướng đến mục tiêu.
‘Chiếc hộp’ có thể được để trống rỗng. Không, nó phải trống rỗng.
Đó là điều tôi nhận ra.
Và thế là đủ. Chỉ với mỗi sự hiểu biết ấy không thôi, tôi có thể sở hữu được sức mạnh của hiệp sĩ để đập tan những ‘chiếc hộp’. Tôi có thể nhận được công cụ ban cho điều ước của tôi—
‘Chiếc hộp Trống rỗng’
“…Nào, bắt đầu thôi nhỉ?”
Tôi chộp lấy khuôn mặt của Iroha bằng tay phải, dùng lòng bàn tay che mắt chị lại và sử dụng tay còn lại để giật mạnh cánh tay chị và kéo chị xuống đất.
“Hở? Ư…?’
Tôi ngồi lên người chị. Iroha tròn mắt nhìn tôi. Rõ ràng mọi chuyện diễn ra quá nhanh với chị.
Sự chậm chạp của chị là đòn chí tử. Đã quá muộn rồi. Sự thất bại của chị đã được định đoạt.
Không để mất giây phút nào thêm, tôi nhấn tay mình vào ngực chị như một thanh kiếm.
“Ơ? A! Gnn!…Hư!!”
Và tôi lấy nó ra.
Tôi lấy thứ đồ giả mạo rẻ tiền của ‘Cái bóng Tội lỗi và Trừng phạt’ ra.
“……Hơ? Hơ? Cái gì?”
Tôi mỉm cười đắc thắng khi nhìn Iroha vùng vẫy, không biết được tình trạng của mình ra sao.
Đúng là một chiến thắng dễ dàng.
Gỡ bỏ ‘chiếc hộp’ của một người dễ dàng thế sao?
Tôi nhìn ‘chiếc hộp’. Nó cứng và tròn, đen kịt như một trái đạn pháo, nhưng tôi chắc rằng ‘chiếc hộp’ của Daiya trông khác. Nỗi thống khổ của ‘chủ nhân’ tỏa ra từ ‘chiếc hộp’ bé nhỏ trong tay tôi, nhưng tôi không hề bận tâm.
“…A?” – Chỉ sau khi thấy vật thể mà tôi đang cầm, Iroha mới nhận ra tôi đã làm gì chị. “A…! Aaa!”
Iroha phản ứng như thể tôi đã xé nát trái tim chị. Chị ôm lấy ngực và nhìn tôi với vẻ mặt tái mét.
“Cậu…cậu đã làm gì?”
Chẳng cần thiết phải giải thích chuyện rõ rành rành.
Tôi giữ im lặng và Iroha tiếp tục.
“L-Làm sao cậu có thể làm được chuyện như gỡ bỏ ‘chiếc hộp’ được!?”
…Tại sao ư? Tôi nên đáp lại thế nào đây?
Bởi vì tôi là ‘hiệp sĩ’. Đó là sự thật, nhưng vô nghĩa đối với Iroha.
Thế thì tôi nên đáp lại sao đây?
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là điều mà Daiya từng nói với tôi.
—Ôi trời, Daiya đúng là sắc bén. Hắn luôn có được phân tích đúng không sai một li. Khi ấy tôi phủ nhận, nhưng cuối cùng hắn đã đúng.
Tôi nhắm mắt lại trong phút chốc và tuyên bố.
“Bởi vì tôi tồn tại là để dẫm nát ‘điều ước’ của những người khác.”
Nói một cách nào đó, đây là lời khẳng định tôi là kẻ thù của chị.
Đôi mắt chị mở to, nhìn tôi không dời. Sau khi thoáng hiểu được vẻ mặt của tôi, chị chuyển ánh mắt xuống nhìn ‘chiếc hộp’ tôi đang giữ trong tay.
Sau khi lặp đi lặp lại động tác vài lần, cuối cùng chị nhận ra tôi đang suy tính gì và gương mặt chị còn tái xanh hơn nữa.
“Dừ…Dừng lại đi! Nếu cậu đập vỡ nó, tôi sẽ…!”
“‘Chiếc hộp’ chẳng có giá trị sử dụng chính đáng nào cả.”
“Tôi không còn cách nào khác! Sau khi biết về nó. Sau khi biết về nguồn sức mạnh có thể thực hiện điều thần kì! Tôi không thể tưởng tượng ra mình sống mà thiếu nó được…Tôi không thể chịu nổi cuộc sống không có ‘chiếc hộp’ nữa! Trả nó cho tôi đi!”
Ra là vậy. Một khi đã phát hiện ra lỗ hổng trong thực tế, không thể sống thiếu nó được. Tôi nghĩ ‘O’ đã từng một lần nói điều tương tự thế. Có nghĩa rằng chỉ đơn thuần việc biết về ‘chiếc hộp’ thôi đã gây ảnh hưởng ghê gớm.
Biết làm sao hơn được. Tôi phải dạy cho Iroha một bài học.
“Chị nói thiếu từ gì đấy?”
“Hở?”
“Cầu xin tôi đừng, đừng đập nát ‘chiếc hộp’ của chị! Nhưng đầu tiên, quỳ xuống trước mặt tôi trước đã.”
“…Cậu bị sao thế, Kazuki-kun? Để mục đích gì cơ chứ?”
“Chị chẳng tuyệt vọng đến mức phải quỳ gối sao? Thế thì nó chắc hẳn là một ‘điều ước’ ngu xuẩn rồi! Chị chẳng hề chuẩn bị ngậm đắng, dù chị sẵn sàng hi sinh người khác ư?”
“Cậu đang tránh né câu hỏi của tôi!”
“Bởi vì tôi không chấp nhận bất kì câu hỏi nào từ chị! Nào, xin tôi đi!”
Chắc hẳn nhận ra tôi đang nghiêm túc, Iroha ngậm chặt môi.
“…Cậu không lừa được tôi đâu. Chẳng có gì đảm bảo rằng cậu sẽ không đập nát ‘chiếc hộp’ của tôi ngay cả khi tôi tự hạ nhục chính mình.”
“Dĩ nhiên chẳng có đảm bảo gì cả. Nhưng trừ khi chị quỳ xuống trước mặt tôi, tôi sẽ đập nát ‘chiếc hộp’ này ngay lập tức. Đừng có kén chọn!”
Iroha không đáp lời tôi và thay vào đó chỉ nhìn ‘O’.
“Vô ích thôi! ‘O’ sẽ không giúp chị đâu.”
“…..chậc!”
“Tôi biết rằng khiến chị quỳ xuống trước mặt tôi không phải là ý kiến hay. Chị có thể chờ tôi sơ hở và lấy lại ‘chiếc hộp’. Đó là lí do chị vừa nhìn ‘O’ – bởi vì chị hi vọng rằng hắn sẽ xen vào mà mở cái sơ hở ấy ra cho chị. Nhưng vô ích thôi. Kẻ bảo tôi kiểm tra sức mạnh của mình chính là ‘O’, thế nên hắn sẽ không cản đường tôi đâu. Và bởi vì tôi biết chị đang tìm vết nứt trên áo giáp của tôi, tôi sẽ không để mất cảnh giác.”
“Hư…”
“Nếu chị muốn ngăn tôi đập nát ‘chiếc hộp’ của chị, chị không còn cách nào khác ngoài việc khẩn cầu sự rộng lượng tốt đẹp của tôi. Chị biết không, có lẽ quỳ gối trước mặt tôi sẽ không hoàn toàn vô nghĩa đâu. Tôi nghĩ rằng đập nát ‘chiếc hộp’ này là lựa chọn đúng đắn, nhưng nếu chị có thể thuyết phục tôi ngược lại, tôi sẽ không làm đâu.”
Về cơ bản, đó không phải là lời nói dối.
Tôi không nghĩ rằng Iroha có thể khiến tôi thay đổi quyết định, nhưng nếu bằng cách nào đó chị làm được, dĩ nhiên tôi sẽ không phá hủy ‘chiếc hộp’ của chị.
“……”
Iroha rơi vào im lặng.
Trong một lúc, chị chẳng hề chuyển động chút nào.
Nhưng cuối cùng.
“Ư…ưưưư…”
Chị bắt đầu khóc.
Vẫn nằm dưới đất, nước mắt chị tuôn trào. Như một đứa bé không thể tự lo liệu cho bản thân đòi xin thứ gì đó, nước mắt chị tuôn trào và gương mặt cứ nhăn nhúm lại.
Và rồi chị làm như lời tôi bảo. Chị quỳ xuống trước mặt tôi, trán chạm xuống đất.
Thật tình, tôi hết đỗi ngạc nhiên.
—Iroha đấy sao? Iroha với ý chí mãnh liệt từng chặt ngón tay của mình để đạt được mục tiêu trong ‘Trò chơi Tiêu khiển’ đấy sao…?
“Tôi xin cậu. Xin cậu, đừng phá hủy nó. Xin cậu, trả nó lại cho tôi đi.” – Chị luống cuống nói, nước mắt tuôn chảy.
Chị không nói thế một cách mù quáng bởi vì tôi ra lệnh cho chị, nhưng bởi vì chị biết rằng cầu xin và quỳ xuống là tất cả những gì chị có thể thực hiện. Như một đứa bé không thể tự lo liệu cho bản thân biết rằng tên người lớn đang bắt nạt mình sẽ không dừng lại cho đến khi nó khóc toáng lên.
Tôi đã dồn Iroha vào đường cùng một cách tàn bạo.
Không đời nào tim tôi không quặn đau khi nhìn thấy cảnh ấy.
“…Không có nó…không có nó…tôi không sống nổi nữa…”
Iroha thèm khát ‘chiếc hộp’ này như bị nghiện vậy.
Chị thật tình tin rằng ‘chiếc hộp’ là sự giúp sức mà chị cần. Chị nghĩ rằng chị không thể sống mà thiếu ‘chiếc hộp’ được nữa, và lẽ dĩ nhiên, điều đó có lẽ đã đúng sau khi chị phát hiện ra và bắt đầu sử dụng nó.
Đó là cách mà ‘chiếc hộp’ hoạt động.
Chúng phá hủy người ta để họ không còn quay trở về chính mình như xưa được nữa.
“…Tôi nghe rồi. Chị không làm gì được nếu không có ‘chiếc hộp’. Nếu chị làm mất nó, vết thương sâu sắc trong tim chị sẽ còn mãi.”
“…Ừ. Nên xin cậu đấy, trả nó lại cho tôi đi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn…”
Trong khi tôi đau lòng vì cảnh tượng chị khóc hết nước mắt, tôi giữ ‘chiếc hộp’ trước mặt chị.
Chắc hẳn chị tin rằng tôi không sẵn lòng trả nó dễ dàng đến thế nên chị nhìn tôi với đầy vẻ ngạc nhiên. Thấy nụ cười nhẹ nhàng của tôi và ‘chiếc hộp’ trước mắt chị, gương mặt chị dãn ra nhẹ nhõm.
“C-Cảm ơn…” – Chị vừa nói với thái độ trân trọng vừa hớt hải đưa tay về phía trước.
“Cảm ơn?” – Tôi nghiêng đầu. “Dù tôi nói với chị rằng tôi sẽ làm chị bị thương nghiêm trọng sao?”
“Hở?”
“Chị nghĩ rằng tôi sẽ trả thứ này cho chị thật sao?” – Tôi vừa nói vừa bóp nát ‘chiếc hộp’.
Một thứ chất lỏng màu đen chảy ra giữa những ngón tay của tôi như thể tôi vừa đập bẹp một con côn trùng to đùng, làm bẩn tay và gương mặt của chị.
Gương mặt của Iroha đông cứng cứ như thời gian đã ngưng lại trong khi chị đắm trong những gì còn lại của ‘chiếc hộp’ của chính mình.
Chị đưa tay lên gương mặt mình và sờ đi sờ lại để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hết lần này đến lần khác, chị xác nhận rằng ‘chiếc hộp’ đã bị phá hủy bằng những ngón tay run run của mình – không chịu tin nó đã bị phá hủy, dù tất cả đều rất thật.
“Ư, a—”
Cuối cùng, chị chấp nhận sự thật.
“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!”
Không biết vì phá hủy ‘chiếc hộp’ có ảnh hưởng trực tiếp lên cơ thể chị, hay vì cú sốc tâm lí, đôi mắt của Iroha trợn tròn và chị ngất đi.
“Phù.” – Tôi thở dài, nhìn xuống chị.
Khóc lóc cầu xin ư?
Giỡn mặt với tôi à?
Tôi đã trông đợi mọi chuyện xảy ra thế này. Tôi còn đoán trước được rằng tôi sẽ đau lòng đến mức độ nào đó khi nhìn chị. Do vậy, nếu có cách nào đó để chạm đến tâm can tôi và thuyết phục tôi không phá hủy ‘chiếc hộp’ của chị, đó nhất định không phải là cầu xin lòng thương xót của tôi. Thay vào đó, đáng lẽ chị nên đứng dậy bảo vệ lí tưởng của mình dù trong tình trạng ngặt nghèo, đáng lẽ chị nên đối diện tôi với sức mạnh tinh thần lấn át dù không còn gì để mất.
Nếu Iroha vẫn còn tỉnh táo như chính mình, chị đã làm chính xác như thế, và có lẽ đã thuyết phục được tôi xem xét lại lập trường của tôi về ‘chiếc hộp’.
Nhưng chị không thể làm được thế. Iroha trước kia sẽ không bao giờ quỳ gối và ngất đi. Chị đã mất đi chính mình tới mức lố bịch.
Đây có phải là bằng chứng cho thấy chị đã bị ‘chiếc hộp’ điều khiển và chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ với chị không?
Đó là lí do tôi cho chị thấy tận mắt ‘chiếc hộp’ của chị bị phá hủy thế nào. Tôi cho chị biết rằng chị sẽ không bao giờ lấy lại được ‘chiếc hộp’ của mình.
Tôi không biết liệu chị có thể phục hồi được hay không; thật lòng, không thể dám chắc. Nhưng còn hơn để chị nhận một ‘chiếc hộp’ mới và tiếp tục phạm sai lầm. Còn hơn để chị làm tổn thương người khác vì niềm tin oái oăm của chị. Iroha sẽ phải chấp nhận sống mà không có ‘chiếc hộp’.
Nếu không thể, Iroha này, nhảy vào đống lửa mà chết đi, đừng cản đường tôi.
“Bằng chứng đây.” – ‘O’ nói với tôi trong khi tôi đang nhìn xuống Iroha. “Cậu nhất định đã bị ảnh hưởng bởi ‘Hạnh phúc Rạn vỡ’. Cậu đã có sức mạnh của một ‘hiệp sĩ’.”
“Chắc vậy.” – Tôi đáp lại và nhìn ‘O’.
Biểu hiện trên gương mặt của phiên bản tuyệt sắc này của ‘O’ không phải là thứ bình lặng tôi đã quen. Biểu hiện trống rỗng tương tự như búp bê. Và như một con búp bê được làm quá hoàn mỹ trông ma quái hơn là đẹp đẽ, biểu hiện trống rỗng trên cô gái tuyệt sắc kia khiến tôi kinh tởm.
A—Ra là vậy.
Trong vô thức, tôi đã nhìn thấu bản chất thật sự của cô ta, và đó là lí do tại sao cô ta luôn khiến tôi cảm thấy kinh tởm đến thế.
Chính xác. Giờ tôi đã nhớ ra. Khi tôi nhìn thấy cô ta trong khung cảnh mà tôi chỉ nhớ được trong giấc mơ của tôi, cô ta trong hoàn toàn giống hệt bây giờ.
Đó là thứ mà ‘O’ trông giống hệt.
Và đó là biểu hiện cô ta bộc lộ ra bên ngoài một cách thuần túy nhất.
Có nghĩa rằng cuối cùng cô ta đã quyết định đối mặt với tôi.
“Kazuki-kun. Ta từng nói với cậu rằng mục tiêu của chúng ta là giống nhau. Nhưng dường như câu nói ấy chỉ đúng về một phía, nhưng sai về mặt còn lại. Cả hai chúng ta đều hành động và tồn tại vì Otonashi Maria. Chúng ta giống nhau về mặt đó. Nhưng trong khi ta tồn tại để ban ‘điều ước’, cậu tồn tại để phá hủy nó. Hành động của chúng ta cân bằng lẫn nhau, còn vai trò thì đối lập hoàn toàn. Hừ, thật đáng hổ thẹn khi ta vẫn còn cảm thấy chúng ta giống nhau. Ta phải kiềm nén cảm xúc thân thuộc. Bởi vì dù sao, chúng ta là—”
“Đúng thế. Chúng ta là—”
Kẻ thù.
Không ai trong cả hai người chúng tôi có thể thốt ra.
Nhưng không cần thiết.
Tôi sẽ đánh bại ‘O’.
Điều đó tương đương với việc giành lại Maria số không. Hai mục tiêu này gắn kết với nhau.
“Nhưng ta e ta phải nói rằng cậu sẽ không thể thắng trận chiến này đâu, Kazuki-kun. Loại bỏ ta có lẽ cũng dễ dàng thôi, vì cậu chỉ cần phải đập nát ‘Hạnh phúc Rạn vỡ’ như cậu vừa làm với ‘chiếc hộp’ của Shindou Iroha. Ta cầm chắc thất bại nếu cậu làm thế, nhưng cậu cũng không nắm được chiến thắng. Chỉ cần phá hủy nó thôi…” – Cô ta nhìn xuống Iroha. “…có khả năng cậu sẽ phá hủy luôn cả tính cách của Otonashi Maria giống như cách cậu làm với cô gái này – hay còn tệ hơn nữa. Shindou Iroha có lẽ còn khả năng hồi phục, nhưng nhất định Otonashi Maria thì không thể. Cô ta đã chịu đựng đến những giới hạn cuối cùng để là chính mình. Sự cân bằng quá thiếu ổn định đến nỗi mất đi ‘chiếc hộp’ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền khiến cô ta sụp đổ hoàn toàn. Ta chắc rằng cậu nhận thức đầy đủ việc ấy, nhưng nói rõ hơn: nếu cậu dùng vũ lực phá hủy ‘chiếc hộp’ của cô ta, trái tim của cô ta nhất định sẽ vỡ vụn thành từng mảnh và sẽ không còn hi vọng phục hồi nào.”
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi nghĩ ‘O’ nói đúng.
Tôi không thể cứu Maria chỉ bằng việc phá hủy ‘chiếc hộp’ của cô ấy. Nếu tôi làm thế, cô ấy sẽ sụp đổ trong khi vẫn bị ám ảnh bởi “Otonashi Aya” mà cô ấy tạo ra, và sẽ không bao giờ phục hồi được nữa.
Chẳng còn nghĩa lí gì nếu chính cô ấy không muốn từ bỏ ‘chiếc hộp’ của mình.
Nhưng đó là—
“Hoàn toàn không thể.” – ‘O’ nói cứ như đã đọc được suy nghĩ của tôi. “Bởi vì cậu phản bội cô ta, cô ta đã quyết định một lần sau hết. Cậu hiểu điều đó có nghĩa gì, đúng không? Có nghĩa rằng cô ta sẽ không tự vứt bỏ ‘chiếc hộp’ của mình. Sức mạnh tinh thần của cô ta to lớn đến nỗi cô ta sẽ chẳng hề nao núng ngay cả khi tính mạng bị đe dọa. Cậu đã chứng kiến việc ấy vô số lần rồi, nên cậu cũng hiểu quá rõ rồi nhỉ?”
Đúng thế, tôi đã chứng kiến quá nhiều lần.
Rằng Maria không thể sử dụng vũ lực ngay cả khi cô ấy sắp bị giết. Rằng cô ấy không thể hi sinh bất cứ ai vì cô ấy muốn tất cả mọi người đều hạnh phúc.
Tự mình phá hủy ‘chiếc hộp’.
Maria sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó. Cô ấy sẽ không bao giờ hành động vì hạnh phúc ích kỉ của bản thân mình. Tôi chìm vào tuyệt vọng quá sớm, nghĩ rằng chẳng còn cách nào để cứu cô ấy.
Tuy vậy.
“Ta có thể làm được!”
Tôi biết được rằng tôi là vị cứu tinh.
Tôi biết được rằng tôi là ‘hiệp sĩ’.
“Maria nhất định sẽ chịu nhường lại ‘chiếc hộp’!”
Tôi không biết tôi có thể đạt được mục tiêu của mình bằng cách nào, nhưng tôi vẫn tin vào chính sức mạnh của mình khi giờ đây cuối cùng tôi đã chấp nhận ‘chiếc hộp’ của tôi.
Sức mạnh này được tạo ra bởi chính Maria vì cô ấy cầu mong điều đó, thế nên tôi sẽ chẳng thể nào thất bại được.
Tôi sẽ làm nên điều thần kì xoay chuyển mọi tình thế.
“Bởi vì giờ đây ta đã có ‘Chiếc hộp Trống rỗng’ cùng với ta.”
Bây giờ không gì có thể ngăn cản được tôi.
Mm…đầu tiên, tôi sẽ lấy lại Maria từ tay Daiya. Sau đó, tôi sẽ chiến đấu chống lại chính Maria và khiến cô ấy từ bỏ ‘chiếc hộp’ của mình.
“Ra là vậy. Thế thì ta sẽ phá hủy ‘Chiếc hộp Trống rỗng’.”
Nhất định ‘O’ sẽ trở thành kẻ thù của tôi.
…A, chỉ đến bây giờ tôi mới phát hiện danh tính thật sự của ‘O’. Cuối cùng tôi nhận ra sau khi phát hiện rằng cô ta là kẻ thù của tôi.
Tại sao tôi không nhận thấy lẽ hiển nhiên ấy sớm hơn nhỉ? Ít nhất, đáng lẽ tôi phải thấy ra ngay khi tôi bắt gặp hình dáng hiện tại của cô ta.
Ý tôi là, không phải tôi đã nghĩ rằng trông họ giống nhau khi tôi lần đầu thấy cô ta hay sao?
‘O’
Đó chỉ là chữ cái đầu tiên. Maria đã tạo ra thứ này, nên tôi cho rằng trong tiềm thức cô ấy cho nó cái tên ‘O’, cái tên mà cô ấy đã thân thuộc. Nếu thế, cái tên ấy chỉ có một ý nghĩa mà tôi có thể nghĩ ra.
Cô ấy muốn trở thành một thứ ban điều ước cho người khác. Nói theo cách nào đó, ‘O’ chính là như vậy. —Nói theo cách nào đó, ‘O’ là lí tưởng của cô ấy.
Và có tên của một người mà Maria đang cố trở thành với việc tự kiềm nén chính mình.
Đúng thế, nguồn gốc của cả hai đều như nhau. Đó là lí do tại sao tôi xem cả hai người là kẻ thù của tôi.
Tôi thốt ra tên của ‘O’ với một sự thù địch sâu sắc.
“Otonashi Aya.”
Tôi không biết cái tên ấy bắt nguồn từ đâu. Có lẽ có một con người thật sự đã truyền cảm hứng cho cô ấy. Otonashi, có lẽ là một thành viên trong gia đình Maria.
Thứ tôi biết là cả hai chúng tôi, ‘O’ và tôi, tồn tại vì Maria.
Nhưng chúng tôi không thể cùng tồn tại. Bởi vì chúng tôi đối lập nhau trong sâu thẳm từng cá nhân, chỉ một người trong số chúng tôi có thể sống sót. Nhưng nhất định tôi sẽ không thua cuộc.
Nên tôi đặt ý định hoàn toàn rõ ràng.
“Ta sẽ giết cô, ‘Otonashi Aya’.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!