Đóng Gói Gả Chồng - Chương 26 + 27 + 28 + 29 + 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Đóng Gói Gả Chồng


Chương 26 + 27 + 28 + 29 + 30


“Sao anh lại đến đây?” Giọng nói của Vu Đông có sự nghi hoặc nhưng đa phần đều là sự bất an.

“Anh đến đón em về nhà!” Hạ Phong thấy Vu Đông không mang khăn quàng cổ nên cởi khăn quàng cổ của mình ra rồi quấn cho Vu Đông.

“Anh… không giận em nữa sao?” Vu Đông nắm chặt chiếc khăn quàng cổ, trên khăn vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Hạ Phong.

Hạ Phong đứng trước mặt Vu Đông, dùng tay sửa sang lại chiếc khăn quàng nên có thể thấy được sự thấp thỏm trong mắt Vu Đông một cách rõ ràng.

Trong nháy mắt, sự đau đớn trong lòng hắn lập tức lan rộng ra.

“Là anh không tốt, là do anh quá nôn nóng.” Hạ Phong xin lỗi, cũng thuận tiện sửa sang lại đầu tóc cho Vu Đông.

“Là em không tốt, thật sự thì em không nên quay phim vào lúc đó.” Vu Đông lắc đầu liên tục.

“Chúng ta về nhà trước đi, chỗ này lạnh quá!” Tuy chỉ mới ở chung nhưng Hạ Phong đã phát hiện ra Vu Đông rất sợ lạnh.

Hạ Phong nói xong thì nắm tay Vu Đông đi về phía xe.

“Xe của em…” Vu Đông đi tới cạnh xe của Hạ Phong rồi mới nhớ ra xe của cô vẫn còn đang nằm trong bãi đậu xe.

“Ngày mai lại chạy xe về nhà đi!” Hạ Phong mở cửa xe đẩy Vu Đông vào, chỉ có chốc lát thôi mà mặt Vu Đông đã bị đông lạnh đến đỏ lên.

“À!”

Bởi vì có tuyết rơi nên xe chạy rất chậm, những cây cột đèn hai bên đường chính là sự ấm áp duy nhất của thành phố vào lúc này.

Từ lúc Hạ Phong về phòng mình thì Vu Đông vẫn luôn lo sợ và bất an, điều này làm cô rất khó chịu. Dù sao thì đã có nhiều năm Vu Đông không để ý cái nhìn của một ai đến như vậy.

“Hôm nay em rất xấu đúng không? Cho nên anh mới thất vọng về em?” Vu Đông mất mát nói.

Hạ Phong thực sự không muốn nói chuyện này vào bây giờ bởi vì trong lúc lái xe mà còn làm việc khác là rất nguy hiểm. Nhưng giọng nói của Vu Đông có vẻ rất khổ sở nên Hạ Phong do dự một chút, cuối cùng hắn bật đèn xi nhan, ngừng xe lại ở ven đường.

“Em quay phim xong thì em có cứu người hay không?” Hạ Phong hỏi.

“Có!” Vu Đông nháy mắt đưa ra một đáp án khẳng định.

“Vậy thì được rồi!” Hạ Phong nói, “Thực ra thì, anh không thất vọng, anh chỉ sợ hãi, anh sợ em… là một người lạnh lùng.”

Trong lòng Vu Đông trầm xuống, cô tự hỏi mình có phải là một người lạnh lùng không?

Một thân một mình lăn lộn trong thành phố này mười năm nên cô đã hình thành thói quen chuyện không liên quan đến mình thì sẽ không xen vào. Đặc biệt là mấy năm trước khi Vu Đông trùng sinh, sự hôi thối của xã hội ngày một nặng hơn, lòng phòng bị giữa người với người ngày càng tăng cao.

Có đôi lúc Vu Đông suy nghĩ, dù thành phố lớn như vậy nhưng cô vẫn chỉ có một mình.

Có phải người ta khi sống một mình lâu rồi thì sẽ không còn biết ở chung với người khác nữa hay không?

Lúc ở cùng Hạ Phong, Vu Đông luôn bắt buộc chính mình phải có thái độ thẳng thắn, thành thật.

Muốn cái gì cũng sẽ nói thẳng với Hạ Phong, không làm cho Hạ Phong hiểu lầm cô.

Nhưng cho dù làm vậy cũng chẳng thể tránh khỏi sự xung đột.

“Nhưng em cũng không phải người như vậy. Chỉ là lòng phòng bị của em quá nặng mà thôi!” Hạ Phong lại xin lỗi lần nữa, “Cho nên đó là lỗi của anh, anh đáng lẽ phải nghe em giải thích.”

“Anh… nghe em phát sóng trực tiếp?” Vu Đông suy đoán.

“Là Nhất Phàm nói cho anh biết.” Hạ Phong cười nói, “Cậu ta là fan của em.”

“À.” Vu Đông vẫn không vui vẻ hơn được chút nào.

“Em… đang giận anh sao?” Hạ Phong thấy sắc mặt của Vu Đông vẫn không tốt nên cẩn thận hỏi.

Vu Đông lắc đầu nói: “Em là một người lạnh lùng ư?”

“Không phải. Hôm nay là do anh không tốt.”

“Thật ra thì hôm nay em đã rất sợ hãi, nếu ông lão lúc nãy thực sự có chuyện thì sao? Em sẽ là một kẻ giết người đúng không?” Vu Đông không tự giác mà chảy nước mắt, “Những điều em nói lúc phát sóng trực tiếp đều là lấy cớ mà thôi! Gặp chuyện như thế này việc đầu tiên không phải là cứu người mà là gạt bỏ tâm tư riêng của mình! Em nói trường hợp bị lừa dối đó cho mọi người nghe, nói chuyện ăn vạ. Nhưng em chưa bao giờ bị người ta ăn vạ cả thì có tư cách gì mà hoài nghi người khác chứ?”

“Vu Đông…” Hạ Phong không biết nên làm gì bây giờ nữa.

“Anh nói rất đúng, em là một người lạnh lùng, điều đầu tiên em nghĩ đến chỉ là chính mình mà thôi…”

“Em đừng nói nữa!” Hạ Phong nhịn không được ôm lấy Vu Đông rồi tràn đầy tự trách nói: “Là anh không tốt, đều là lỗi của anh!”

“Hạ Phong. Hôm nay em rất sợ hãi, em sợ ông lão đó có chuyện gì, em lại sợ anh sẽ chán ghét em…”

“Không, anh sẽ không ghét em!”

“Từ trước đến giờ em vẫn luôn cho rằng, chỉ cần bản thân không chủ động hại người thì em đã là một người tốt rồi. Em…” Vu Đông nghẹn ngào nói, tất cả lời nói của cô đều bị đứt quãng.

Hạ Phong vô cùng đau lòng, giờ phút này hắn hận không thể tát mình hai cái nhưng lúc này hắn chỉ có thể ôm chặt Vu Đông, liên tục lặp lại câu “là anh không tốt”.

Cho đến khi cảm xúc của Vu Đông khôi phục lại thì Hạ Phong lấy tay ôm mặt Vu Đông, khuôn mặt đã bị sung đỏ lên vì khóc, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Đừng khóc, em khóc thì anh sẽ đau lòng!”

Vu Đông chớp chớp mắt.

“Em không phải là người ích kỉ, cũng không phải là một người có tâm địa lạnh lùng. Em chỉ không có cảm giác an toàn mà thôi!” Hạ Phong lau khô nước mắt cho Vu Đông, “Về sau anh sẽ luôn ở bên em, cho dù em làm gì anh đều sẽ ở bên cạnh. Nếu em bị ăn vạ anh sẽ bồi thường giúp em. Anh hy vọng em sẽ là một cô gái thiện lương, lạc quan, có cảm giác an toàn, tin tưởng thế giới này là tốt đẹp.”

“Lúc anh trở thành bác sĩ đã từng tuyên đọc lời thề của Hippocrates*. Nghề nghiệp của anh yêu cầu phải có y đức bởi vậy anh sẽ rất khắc nghiệt khi đối diện với mạng sống, em có thể tha thứ cũng như bao dung anh hay không?”

(*Hippocrates: bác sĩ người Hy Lạp, được coi là cha đẻ của ngành y học)

Vu Đông, người đã không khóc thật nhiều năm, bây giờ đang cảm thấy rất mất mặt. Cô nhìn ánh mắt thẳng thắn, thành khẩn và cực nóng của Hạ Phong thì không được tự nhiên nói: “Lời anh nói lúc nãy rất giống lời thề kết hôn mà linh mục hay đọc lắm đó!”

“A…”

Hai người nhịn không được nhìn nhau cười.

Hai người đều cảm thấy bắt đầu từ lúc này hai người đều đã đến gần đối phương hơn một ít.

Có lẽ là do không khí quá tốt, hoặc do hai người ngồi gần nhau quá nên cuối cùng Hạ Phong chậm rãi dựa sát vào, phủ lên đôi môi phấn hồng của Vu Đông, lưu luyến không rời.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng tuyết đã nhiễm trắng nóc xe.

@@

Ngày hôm sau.

Hạ Phong đưa cho Thiệu Nhất Phàm, người luôn quên ăn sáng một món ăn sáng, rồi lại mua cà phê. Buổi trưa Hạ Phong còn mời Thiệu Nhất Phàm một bữa cơm.

Cách xử sự ân cần, chu đáo như vậy khiến Thiệu Nhất Phàm chú ý.

“Nếu tớ là con gái tớ chắc chắn sẽ hoài nghi là cậu đang muốn theo đuổi tớ đó!” Thiệu Nhất Phàm nhìn Hạ Phong mang đến trà chiều thì trêu chọc nói.

“Có ăn hay không?” Hạ Phong hỏi.

“Đừng có vô nghĩa, đồ đưa tới cửa tớ sẽ không ăn sao?” Thiệu Nhất Phàm lấy mấy thứ, uống một ngụm cà phê rồi nói: “Xem ra cuộc gọi hôm qua tớ gọi thật là đúng lúc đó!”

“Cho nên tớ đã mời cậu ăn cơm rồi.” Hạ Phong cười nói.

“Nhìn khuôn mặt tràn ngập sắc xuân của cậu kìa. Chỉ có một bữa cơm mà muốn tống cổ tớ hả?” Từ sáng đến bây giờ Thiệu Nhất Phàm đã chú ý đến khóe miệng của Hạ Phong chưa bao giờ hạ xuống cả.

“Còn bữa cơm sáng và trà chiều nữa.” Hạ Phong nhấc ly cà phê trên tay lên.

“Tớ giúp cậu đại ơn đại đức mà cậu lại dùng những thứ nhỏ nhặt này để tống cổ tớ à?” Thiệu Nhất Phàm đương nhiên không chịu.

“Vậy cậu nói thử xem cậu muốn cái gì?”

“Nói chuyện tiến triển của hai người đi?” Thiệu Nhất Phàm đổi xong vẻ mặt bà tám trong vòng một giây.

“Hôm qua quả thực là có tiến triển.” Hạ Phong nhớ đến những lời nói ngày hôm qua nên trong mắt đều là sự dịu dàng.

“Ôi, ngọt chết tớ rồi!” Thiệu Nhất Phàm kêu lên.

“Thứ tớ mua là cà phê đen.” Hạ Phong nghi hoặc.

“Tớ đang nói biểu tình của cậu kìa, vẻ mặt ngọt ngào đó, ôi trời, ngọt chết người rồi!” Thiệu Nhất Phàm che ngực lại, “Tớ đã nhận được một vạn điểm thương tổn, tớ cần phải nhanh chóng thoát khỏi kiếp FA ngay!”

“Vậy thì cậu cứ tìm một người đi.” Hạ Phong nói.

“Cậu cho rằng tớ không nghĩ đến sao, nhưng tớ không tìm được ai thích hợp thôi.” Thiệu Nhất Phàm vừa hâm mộ vừa ghen tị nói, “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao, vừa đến cửa cục dân chính là đã có thể nhặt một người về.”

Hạ Phong nghe xong thì chỉ cười.

“Cậu nói thử xem, tại sao cậu lại may mắn đến vậy hả?” Thiệu Nhất Phàm oán thán nói, “Vợ thì dịu dàng, xinh đẹp, bạn gái cũ thì vẫn đang như hổ rình mồi*.”

(*như hổ rình mồi: luôn sẵn sàng nhảy vào cướp đoạt)

“Cậu nói lung tung gì vậy!” Hạ Phong tức giận nói.

“Tớ không có nói lung tung đâu.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Hai ngày trước An An đã gọi điện thoại cho tớ hỏi thăm tình hình gần đây của cậu. Tớ đoán là khi nào cô ấy đi du học trở về thì cậu sẽ có chuyện đó.”

“Tớ nói rồi, tớ đã chia tay với cô ấy rồi.”

“Không phải tớ chê cậu nhưng kinh nghiệm chia tay tớ phong phú hơn cậu nhiều.” Thiệu Nhất Phàm bắt đầu khoe khoang, “Một người con gái nếu còn chưa chịu bỏ qua mối tình này thì chia tay cũng chẳng thể phân rõ đâu.”

“Vậy cậu làm thế nào để chia tay?” Hạ Phong hiếu kì nói.

“Tớ đều là làm bọn họ nản lòng rồi tự chủ động nói chia tay với tớ.” Thiệu Nhất Phàm đắc ý nói, “Thuốc đúng thì bệnh khỏi, cũng không còn tái phát nữa.”

“Cậu chính là khối u ác tính của tình yêu đó!” Hạ Phong tặng cho một lời đánh giá.

“Sao cậu có thể nói vậy hả? Cậu đã quên đại ân đại đức mà tớ đã làm cho cậu sao?” Thiệu Nhất Phàm cả giận nói.

“Mai tớ đi Côn Sơn sẽ không mang về cổ vịt của Lễ Ký cho cậu đâu.” Hạ Phong uy hiếp.

“Vậy… Cậu chỉ cần mang một cái cổ vịt về thì nợ nần hai ta chấm dứt.” Thiệu Nhất Phàm vừa nghe xong thì đã xẹp ngay.

Hạ Phong từ Mỹ trở về cũng giúp bệnh viện mua máy móc. Bên Côn Sơn có một chi nhánh cũng được chia một chiếc máy nên Hạ Phong qua đó để giúp họ luyện tập.

Vì vậy khi Vu Đông từ phòng thu âm trở về nhà thì đã thấy Hạ Phong đang sửa sang lại tài liệu trong phòng khách.

Vu Đông nhìn bên cạnh có chiếc vali thì kinh ngạc nói: “Anh phải đi công tác sao?”

“Ừ!” Hạ Phong ngẩng đầu nói: “Đi hai ngày, ở Côn Sơn. Bởi vì đi giúp họ luyện tập nên anh phải sửa sang tư liệu lại trước.”

“Anh lái xe đi à?”

“Đúng vậy, dù sao cũng không xa lắm, hơn hai tiếng thì đến rồi.” Hạ Phong nói, “Nhất Phàm rất thích cổ vịt của một cửa hàng bên đó nên nhờ anh mua về giùm. Em có thích cái gì không? Anh mua về cho em.”

“Em thích anh đó!” Vu Đông cầm chén trà cười nói.

Hạ Phong sửng sốt, ngẩng đầu yên lặng nhìn chăm chú vào Vu Đông đang cười ngọt ngào.

Dù chưa đi nhưng hình như hắn đã muốn về nhà!
———–
Bên ngoài thành phố điện ảnh.

Vu Đông đỗ xe xong xuôi thì đi vào bên trong đoàn phim, cô vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với Hạ Phong.

“Anh đến nơi chưa?”

“Anh vừa mới đến!” Hạ Phong nhìn thời gian rồi nói, “Chắc chắn là em chưa ăn sáng rồi, mau đi kiếm cái gì ăn đi!”

“Hôm nay em đã ăn sáng rồi.” Vu Đông mỉm cười nói, “Bây giờ em đang đi vào đoàn phim để bàn bạc một số chuyện.”

“Đoàn phim? Ở ngoại thành thành phố điện ảnh ư?” Hạ Phong hỏi.

“Đúng đó!”

“Vậy em phải dậy sớm lắm đúng không?” Hạ Phong hơi lo lắng nói, “Lúc em ngủ không đủ giấc đều mơ mơ màng màng không à, em không có lái xe đến đó chứ?”

“Làm gì có chứ? Chỉ là lúc mới thức dậy nên chưa tỉnh hẳn thôi, em rửa mặt xong là tỉnh táo liền à!” Vu Đông bất mãn nói, “Em là người đàm phán đứng đầu của công ty nhưng qua lời của anh nói thì lại thành một đứa bé thiếu ngủ rồi!”

“Được rồi, em là người lợi hại nhất!” Hạ Phong chỉ có thể cười mà thôi.

“Anh lại có lệ em rồi, hừ, không nói với anh nữa.” Vu Đông không vui nói.

“Vậy không nói, bác sĩ trưởng khoa ngoại đã đến chỗ anh rồi.”

“Vậy anh làm việc đi.”

“Tạm biệt.”

Vu Đông vui vẻ cúp điện thoại, quen cửa quen nẻo tìm được đoàn phim của đạo diễn Lưu.

“Giám đốc Vu, cô đã đến rồi.” Người tiếp đãi Vu Đông vẫn là phó đạo diễn lúc trước, Vương Hâm.

“Đạo diễn Vương, đạo diễn Lưu có ở đây không? Tôi mang đĩa mẫu đến rồi.” Bởi vì đạo diễn Lưu yêu cầu cao về việc lồng tiếng nên tuy là hai bên đã ký hợp đồng nhưng đạo diễn Lưu vẫn yêu cầu được giám sát phần lồng tiếng. Vì vậy hôm nay Vu Đông đến đây để đưa đĩa mẫu.

“Đạo diễn Lưu đang ở trong đoàn phim kế bên.” Vương Hâm nói.

“Vậy tôi ở đây đợi đạo diễn về nhé.” Vu Đông nói.

“Chẳng biết được khi nào đạo diễn Lưu mới về đâu.” Vương Hâm lắc đầu cười nói, “Kế bên là đoàn phim của đạo diễn Triệu. Hai người bọn họ vừa thấy mặt nhau thì luôn nói chuyện thật lâu.”

“A?” Vu Đông ngẩn người hỏi, “Vậy tôi qua đó tìm đạo diễn Lưu có ổn không?”

“Được chứ.” Vương Hâm nói, “Nếu không cô chờ tôi làm việc xong thì tôi đưa cô qua cũng được.”

Vu Đông nhìn đoàn phim đang cãi cọ um xùm thì lắc đầu nói: “Không cần phiền phức như vậy, tôi tự đi qua đó là được.”

“Vậy thì cô cẩn thận một chút.” Vương Hâm nhắc nhở.

“A?” Vu Đông hơi nghi hoặc, chỉ đi qua đoàn phim bên kia thôi mà, phải cẩn thận điều gì chứ.

“Đạo diễn Triệu quay phim kinh dị, nghe nói kịch bản lần này kể về một sát thủ biến thái nên cảnh vật xung quanh đoàn phim được bố trí rất khủng bố. Tôi nghe nói có mấy người trợ lý nữ đã bị hù ngất xỉu.” Vương Hâm giải thích.

“Thì ra là vậy. Tôi sẽ cẩn thận, cám ơn đạo diễn Vương.”

Tuy nói là đoàn phim kế bên nhưng một đoàn phim quay phim cung đình, một đoàn phim lại quay phim hiện đại nên vẫn cách nhau một khoảng. Vu Đông phải đi khoảng mười phút mới tìm được đoàn phim.

Vừa bước vào cửa thì Vu Đông đã thấy có mấy cô gái sắc mặt trắng bệch ngồi xổm bên cạnh thùng rác, có vẻ như là vừa mới ói xong.

“Xin hỏi đạo diễn Lưu có ở bên trong không?” Vu Đông hỏi một người nhân viên làm việc đang đứng ngay cửa.

“Có.”

“Tôi có thể đi vào được không?” Vu Đông hỏi.

Nhân viên nhìn thoáng qua chiếc thẻ ra vào trên ngực Vu Đông, sau đó do dự nói: “Cảnh tượng bên trong hơi đáng sợ. Hay là tôi đi vào kêu đạo diễn Lưu giúp cô?”

Thật sự đáng sợ lắm ư? Lòng hiếu kì của Vu Đông càng lúc càng cao.

“Không sao đâu. Dù sao tôi cũng đã đến đây rồi, để tôi đi vào đó gặp đạo diễn là được.” Vu Đông nói.

“Vậy cũng được.” Nhân viên chỉ vào một chỗ nói, “Đạo diễn Lưu và đạo diễn Triệu đang ở bên đó.”

Vu Đông nói một tiếng cảm ơn rồi đi vào.

Còn chưa đi đến nơi thì từ xa Vu Đông đã nghe được hai tiếng cãi nhau lớn.

“Lão Triệu, tôi nói thật với anh, anh cứ quay như vậy thế nào cũng không được xét duyệt đâu.” Rõ ràng là giọng của đạo diễn Lưu.

“Cái này gọi là tả thực. Phim điện ảnh chính là phải phù hợp logic, phù hợp hiện thực cơ mà?” Đạo diễn Triệu phản bác, “Anh cho rằng ai cũng như anh quay phim cổ trang sao? Cho dù chết như thế nào cũng chỉ đổ máu mà thôi.”

“Anh lại bắt đầu chê bôi tôi rồi đấy hả. Anh làm cảnh phim máu me như vậy, sau này chiếu phim cũng phải che lại thôi.” Đạo diễn Lưu nói.

“Vậy tôi không chiếu phim ở trong nước, tôi ra nước ngoài chiếu được chưa.”

“Tính tình anh thật là bướng bỉnh đó…”

Cốc cốc.

“Đạo diễn Lưu!” Vu Đông gõ cửa cắt ngang cuộc thảo luận kịch liệt của hai người.

“Vu Đông?” Đạo diễn Lưu thấy Vu Đông thì mới nhớ đến việc này, “À, hôm nay tôi có hẹn với cô xem đĩa mẫu.”

“Đĩa tôi đã mang đến, lát nữa ngài cứ từ từ xem. Có vấn đề gì cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ điều chỉnh lại cho.” Vu Đông đưa đĩa qua, “Nếu không còn vấn đề gì nữa thì bên chúng tôi sẽ nhanh chóng lồng tiếng.”

Đạo diễn Lưu gật đầu cầm lấy chiếc đĩa.

“Ồ?” Vu Đông vô tình nhìn lướt qua ảnh trong máy của đạo diễn Triệu, cô bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trong ảnh rất quen thuộc.

“Sợ sao?” Đạo diễn Lưu buồn cười hỏi.

“Không phải, chỉ là có chút quen thuộc.” Vu Đông suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nhớ được là mình đã nhìn thấy ở đâu.

“Cô đã thấy rồi?” Đạo diễn Triệu nghe Vu Đông nói quen thuộc thì lập tức cảm thấy kì quái. Hiện trường cảnh phim này chính đã tác giả gốc tự mình bố trí, theo lý thuyết thì cảnh tượng này chưa có ai thấy qua mới đúng chứ.

“Thực sự rất quen.” Vu Đông vẫn đang cố gắng nhớ lại.

Một thiếu niên cao gầy, trên tay tràn đầy huyết tương đi đến. Thiếu niên vừa thấy Vu Đông thì ánh mắt lập tức sáng lên, cười tỏa nắng nói: “Chị!”

“Là em.” Lúc Vu Đông thấy được thiếu niên này thì cũng hoảng sợ.

“Chị, chị đến đây xem em quay phim điện ảnh sao?” Thiếu niên vui vẻ bước qua nói.

“Em đang quay phim điện ảnh?” Vu Đông kinh ngạc hỏi.

“Không phải là chị giúp em đề cử người đầu tư sao?” Thiếu niên nghi hoặc chớp mắt.

Vu Đông hồi ức lại rồi hỏi: “Ellen thật sự đầu tư ư?”

“Vâng!” Thiếu niên vui vẻ gật đầu, “Anh ấy giúp em tìm đạo diễn Triệu Kim làm tổng đạo diễn, còn tìm biên kịch Vương giúp em sửa chữa kịch bản nữa.”

“Cô ấy là chị của cậu?” Đạo diễn Triệu Kim hỏi.

“Chị ấy là chị gái kịch bản đó!” Thiếu niên cười nói.

“Kịch bản?” Đạo diễn Triệu Kim lập tức trợn to hai mắt, đánh giá Vu Đông hồi lâu sau đó nói: “Cô tên là gì?”

“Xin chào đạo diễn Triệu, tôi là Vu Đông. Đây là danh thiếp của tôi.” Một cơ hội nhận thức đạo diễn như vậy thì tất nhiên là Vu Đông sẽ không bỏ qua.

“Ừ, không tệ.” Đạo diễn Triệu cất danh thiếp rồi nói, “Cô đã cứu vớt một thiên tài đó!”

“A??” Vu Đông hơi buồn bực.

“Chị, em mang chị đi vào trong mơ của em nhìn thử.” Thiếu niên đã quên mất lý do mình đi vào tìm đạo diễn Triệu, nhanh chóng lôi kéo Vu Đông đến hiện trường đang quay phim.

Vu Đông nhìn hiện trường máu me lung tung, thi thể phảng phất như mới mang về từ nhà xác, ánh đèn âm u, khối thịt bị cắt mất thì bỗng nhiên rét run cả người.

“Chị ơi, đây là người chết thứ năm trong giấc mơ của em.” Thiếu niên bắt đầu giới thiệu, “Đạo diễn Triệu và biên kịch Vương đều nói cảnh tượng này xuất sắc nhất nên bảo em quay cảnh này trước. Hiện trường ở đây đều do em bố trí, tất cả đều giống y như trong mơ vậy…”

Vu Đông vất vả kiên trì đến lúc thiếu niên giới thiệu xong thì cũng sắp chịu không nổi nữa rồi. Cảnh tượng đã đáng sợ như vậy mà thiếu niên còn kể chi tiết kịch bản giết người nữa chứ.

Tuy nói là Vu Đông đã xem qua kịch bản của thiếu niên nhưng chỉ có quỷ biết hôm đó trên mái nhà cô chỉ tượng trưng lật vài tờ rồi xem sơ qua thôi, căn bản không có nhìn kỹ càng, lúc đó cô chỉ lo lừa dối thiếu niên thôi.

Chỉ có điều từ giọng nói của thiếu niên thì Vu Đông nhận thấy được thiếu niên đã vui vẻ hơn so với lúc trước, đặc biệt là lúc nhắc đến biên kịch Vương thì đôi mắt liền tỏa sáng lấp lánh.

“Ý em là em phụ trách quá trình giết người trong kịch bản còn biên kịch Vương phụ trách quá trình cảnh sát phá án.” Vu Đông nghe xong thì tổng kết lại nói.

“Vâng! Lúc đầu trong giấc mơ của em thì không có cảnh sát nhưng biên kịch Vương nói giấc mơ của em vẫn có sơ hở.”

Hai tháng trước, thiếu niên này tuy cũng thích cười nhưng trong mắt lại không có ánh sáng lấp lánh đến vậy mà chỉ có sự lạnh nhạt và thờ ơ với cuộc sống.

“Bây giờ em còn nằm mơ nữa không?” Vu Đông hỏi.

“Không còn.” Thiếu niên cười nói, “Từ lúc biên kịch Vương bắt được tất cả hung thủ trong giấc mơ của em thì em đã không còn mơ những giấc mơ như vậy nữa rồi.”

“Vậy người nhà của em thì sao?” Vu Đông nhớ rõ ba mẹ của thiếu niên đang dự định đưa cậu vào viện điều dưỡng.

“Em đã ra ngoài sống rồi.” Thiếu niên cười nói, “Em nghĩ em rời khỏi chỗ đó thì đối với mọi người đều là một việc tốt.”

Vu Đông nghe xong câu nói của thiếu niên thì hơi khổ sở nhưng cũng không biết nên an ủi cậu như thế nào.

“Chỉ là em càng thích cuộc sống bây giờ hơn.” Thiếu niên vẫn còn đang cười, “Đạo diễn Triệu nói em là thiên tài, biên kịch Vương cũng nói rất vui. Mọi người cùng nhau trinh thám, cùng nhau viết kịch bản rồi còn cùng nhau quay phim điện ảnh nữa. Đạo diễn Triệu nói khoảng nửa năm sau thì phim điện ảnh của em sẽ được chiếu trên toàn thế giới, vậy thì đến lúc đó mọi người đều có thể thấy được giấc mộng của em.”

“Chúc mừng em!” Vu Đông nói từ tận đáy lòng mình.

“Chị có biết không? Điều em vui vẻ nhất không phải là chuyện quay phim điện ảnh.” Trên mặt thiếu niên đều là sự thỏa mãn, “Mà là chuyện em phát hiện ra một điều, em chỉ là không giống đại đa số người thôi chứ em không bị bệnh tâm thần.”

“Đương nhiên không phải rồi. Em là thiên tài!” Vu Đông lặp lại lời của đạo diễn Triệu một lần nữa.

“Vâng!” Thiếu niên vui vẻ gật đầu.

“Em ký tên cho chị đi! Đợi đến lúc em nổi tiếng rồi thì chị sẽ mang nó đi khoe.” Vu Đông cầm quyển sổ tay luôn mang theo ra.

“Hì hì!” Thiếu niên hơi thẹn thùng ký tên của mình lên.

“Tần Vọng?” Vu Đông đọc lên một lần.

“Chị ơi, em không ở đây với chị được rồi, đạo diễn đang gọi em.” Thiếu niên vẫy tay với Vu Đông một cái rồi chạy về hiện trường quay phim.

Vu Đông nhìn hai chữ trên quyển sổ tay, phảng phất cô lại thấy được mái nhà đầy hoa lúc trước khi trùng sinh, đó là biển hoa lúc trước của cô.

Chỗ cô thường ngồi gọi là gì đó nhỉ?

“Tháp canh?”

Vẫn là.

“Tháp bảo vệ?”

Biển hoa đó chính là sinh mệnh sáng lạn nhưng lại điêu tàn của thiếu niên, nó đã làm bạn với Vu Đông vào những ngày tháng cô bị áp lực từ công việc đè nặng.

Bây giờ biển hoa này đã được nở rộ trong giấc mơ của thiếu niên, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ có thể nở ở mỗi một góc trên thế giới này.

Vậy thì biển hoa thuộc về Vu Đông đang ở đâu?

Ban đêm.

‘Anh biết trồng hoa không?’ Vu Đông nhắn tin hỏi Hạ Phong.

‘Sao vậy? Em muốn trồng hoa à?’

‘Em muốn trồng đầy hoa tươi trên ban công nhà mình nhưng em lại không biết chăm sóc hoa, ngay cả cây xương rồng em cũng không làm cho nó sống được.’ Vu Đông hơi ưu thương.

‘Đợi đến mùa xuân, anh sẽ cùng em đi chợ hoa.’

‘Anh chăm sóc?’

‘Anh chăm sóc!’

Anh sẽ là biển hoa của em sao?
————
Mùa đông là mùa dễ bị cảm nhất và Vu Đông đã bất hạnh mắc phải. Sáng hôm nay cô tỉnh dậy thì bỗng nhiên cảm giác đầu nặng muốn chết.

Cô nghĩ đến hôm nay không có việc gì nên tiếp tục ngả đầu xuống ngủ.

Cho đến lúc tiếng chuông điện thoại liên tục của Hướng Hiểu Nguyệt gọi đến.

“Alo?” Vu Đông cầm di động, mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi.

“Cậu chưa tỉnh táo hay là bị cảm rồi hả?” Hướng Hiểu Nguyệt nghe được giọng của Vu Đông thì hỏi.

“Cả hai đều có!” Vu Đông sờ trán mình, may mắn là không có sốt.

“Vậy hôm nay cậu có thể đi được không?” Hướng Hiểu Nguyệt nhíu mày nói.

“Đi đâu?” Vu Đông nghĩ đi nghĩ lại, hình như hôm nay đâu có việc gì.

“Sinh nhật cô chủ nhiệm đó.” Hướng Hiểu Nguyệt nhắc nhở.

Sinh nhật? Vu Đông nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của cô chủ nhiệm sao?”

“Cậu sốt lên rồi à? Kệ đi, có gì tớ đi một mình cũng được!” Hướng Hiểu Nguyệt hơi nhụt chí nên cúp điện thoại.

Vu Đông ngủ một giấc xong thì cảm thấy tốt hơn một chút. Cô dựa vào đầu giường hồi ức một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn chẳng nhớ được gì. Chỉ có điều nếu là sinh nhật của cô chủ nhiệm thì Vu Đông vẫn muốn đi.

Vu Đông tắm nước nóng xong thì cảm giác tỉnh táo hơn nhiều nên gửi một tin nhắn cho Hướng Hiểu Nguyệt.

‘Cậu gửi thời gian và địa điểm cho tớ. Tớ sẽ đến sau.’

‘6 giờ tối, quán cay Tứ Xuyên ở ngoài trường.’ Hướng Hiểu Nguyệt nhanh chóng trả lời.

Vu Đông quay đầu lại xem đồng hồ, đã là năm giờ rưỡi, xem ra cô sẽ đến muộn rồi.

Quà tặng vẫn chưa mua luôn, Vu Đông gãi đầu. Cuối cùng cô tìm thấy một bộ mỹ phẩm dưỡng da mà Hạ Phong mang từ Mỹ về.

Trên đường lái xe đến trường học, nhìn phong cảnh quen thuộc ở hai bên đường, mỗi một nơi đều có thể kích thích trí nhớ của Vu Đông. Thì ra những thứ cô cho rằng mình đã quên chỉ là những thứ mà cô không dám nhớ đến thôi.

Vu Đông để xe ở ven đường rồi mặc áo lông vũ bước nhanh vào tiệm cơm.

“Xin hỏi đi mấy người ạ?” Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi.

“À…” Cô đã quên hỏi Hướng Hiểu Nguyệt là phòng số mấy rồi, “Sinh nhật cô Lâm Lâm ở phòng số mấy?”

“Ở lầu ba!” Nhân viên phục vụ nói.

Vu Đông nói một tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đi lên chiếc thang bằng gỗ.

Chỉ đứng ở cửa lầu hai cũng đã nghe được âm thanh náo nhiệt trên lầu ba, có vẻ như có rất nhiều người đến.

“Ồ, ai đến đây nè?” Một thanh niên đẹp trai thấy Vu Đông thì cười nói.

Mọi người trong phòng Vu Đông đều cảm thấy rất quen nhưng đa số người cô lại không nhớ rõ tên họ, sớm biết vậy thì cô đã mở ảnh tốt nghiệp ra xem lại rồi.

“Vu Đông em đã đến rồi.” Cô chủ nhiệm hơi mập mạp cười tủm tỉm đi đến.

“Cô Lâm sinh nhật vui vẻ!” Vu Đông vừa nói vừa cầm hộp quà lên, “Xin lỗi em đã đến trễ.”

“Không sao không sao cả, em đến đây là là tốt rồi.” Cô chủ nhiệm nói.

“Vu Đông cậu đến rồi, bệnh cảm có nặng lắm không?” Lúc này Hướng Hiểu Nguyệt đi đến.

“Đỡ hơn nhiều rồi!” Vu Đông vừa cởi áo khoác vừa nhỏ giọng nói với Hướng Hiểu Nguyệt, “Sao có nhiều người đến quá vậy?”

“Đều là bạn học làm việc ở Thượng Hải, cũng không đến đủ người đâu, ở đây có mười mấy người thôi.” Hướng Hiểu Nguyệt nói.

“Sao cậu có vẻ không được vui lắm vậy?” Vu Đông thấy sắc mặt của Hướng Hiểu Nguyệt không tốt lắm nên hỏi.

“Một lát nữa thì cậu sẽ biết.” Hướng Hiểu Nguyệt ra vẻ thần bí nói.

Vu Đông cũng không tiếp tục truy vấn mà đi theo Hướng Hiểu Nguyệt ngồi xuống bàn tiệc. Vu Đông đã ngủ hết một ngày lại thêm việc bị bệnh nên đã đói lả, cô cúi đầu liều mạng ăn.

“Cậu ăn như thể bị đói từ bao giờ vậy?” Một cô gái tóc màu đỏ rượu cười nói, “Phương Hoa không cho cậu ăn à?”

Vu Đông ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, ừ, nhớ không ra tên rồi, nên cô đành cười cười không nói gì tiếp tục ăn.

“Lý Lệ, cậu có ý gì hả?” Hướng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên làm khó dễ.

“Tớ có ý gì chứ? Tớ đang chào hỏi Vu Đông thôi mà.” Lý Lệ ra vẻ khó hiểu nói, “Mọi người chúng ta đều biết Vu Đông tốt nghiệp liền kết hôn với Phương Hoa, tiền mừng đều đã chuẩn bị xong rồi nên chừng nào hai cậu mới bày tiệc vậy?”

Lý Lệ? Lúc này Vu Đông mới nhớ ra Lý Lệ là ai, còn không phải là cô gái yêu thầm Phương Hoa sao? Hồi đó cô còn phòng bị cô nàng này một thời gian dài.

“À… Hai người bọn tớ chia tay rồi.” Vu Đông ngăn cản Hướng Hiểu Nguyệt đang chuẩn bị cãi nhau, cô mang vẻ mặt bình tĩnh trả lời.

“Tại sao?” Lý Lệ ra vẻ khó hiểu nói.

“Tớ nghe nói cậu yêu thầm Phương Hoa nên cảm thấy nếu khẩu vị của tớ giống của cậu thì có chút mất mặt.”

“Cậu…” Lý Lệ thẹn quá thành giận* nói, “Cậu đừng tưởng rằng cậu không nói thì người khác sẽ không biết. Cậu bị Phương Hoa đá ở cửa cục dân chính.”

(*thẹn quá thành giận: xấu hổ quá nên trở nên giận dữ để che dấu sự xấu hổ)

“Cậu còn rõ ràng hơn là người trong cuộc như tớ ấy nhỉ.” Vu Đông nhìn xung quanh thấy ánh mắt của mọi người nhìn vào bên này như có như không thì nói, “Hôm nay là sinh nhật của cô chủ nhiệm nên tớ không muốn nói chuyện này. Nếu cậu tò mò thì để lúc khác hai chúng ta tâm sự riêng nhé!”

“Hừ.” Lý Lệ phảng phất đã thắng lợi nên ngồi xuống.

Hướng Hiểu Nguyệt tức giận cực kì nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của cô chủ nhiệm nên đành phải nén cơn giận lại.

Nhưng sự việc bình thường đều phát triển theo hướng hài kịch, vậy nên vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.

Đúng lúc này Phương Hoa bước vào, dù sao cũng là người dẫn chương trình của đài truyền hình nên khí chất, lễ nghi càng trưởng thành hơn so với lúc còn ở trường học.

Lập tức ánh mắt của Lý Lệ sáng lên.

Vu Đông thấy thì không nói gì mà tiếp tục ăn súp ngô trong chén.

“Cậu xem cặp mắt của Lý Lệ hận không thể nằm trên người của Phương Hoa luôn đó.” Hướng Hiểu Nguyệt châm chọc nói.

“Ăn súp đi, súp này khá ngon đó.” Vu Đông múc nửa chén cho Hướng Hiểu Nguyệt.

Cả lớp đều học ngành phát thanh nhưng cũng chỉ có mấy người vào được đài truyền hình thành phố. Vậy nên Phương Hoa vừa đến thì mọi người lập tức xôn xao cả lên, rất nhiều bạn học mời Phương Hoa qua chỗ mình ngồi.

Phương Hoa nhìn xung quanh, tuy Vu Đông đưa lưng về phía hắn nhưng do nhiều năm quen nhau nên hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra.

Bởi vì hơi xấu hổ nên Phương Hoa chọn một bàn kế bên mà ngồi xuống.

Các bạn học coi như là đã đến đông đủ. Chỉ mới làm việc ngoài xã hội có nửa năm nhưng cũng đã thay đổi rất nhiều người.

Quan hệ bình đẳng giữa các bạn học giờ đây đã thay đổi, lập tức mọi người được chia thành mấy loại.

Người kiếm tiền dựa vào việc lồng tiếng thì hâm mộ bạn học làm trong đài phát thanh.

Người làm trong đài phát thanh lại hâm mộ bạn học làm ở đài truyền hình.

Phát sóng dự báo thời tiết thì hâm mộ người phát sóng tin tức.

Phát sóng tin tức lại hâm mộ người dẫn chương trình tiệc tối.

Tiền lương thấp thì hâm mộ tiền lương cao.

Tiền lương cao lại hâm mộ bạn học nào mà gia đình có tiền.

Tất cả đề tài nói chuyện đều là thăng chức, quan hệ, nhà, xe, tiền.

Vu Đông hiểu rõ nhìn thoáng qua Hướng Hiểu Nguyệt, Hướng Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai.

Lúc này một bạn học nam tự xây dựng sự nghiệp ở bàn kế bên qua đây mời rượu.

“Chào các bạn nữ xinh đẹp.” Bạn học nam cười nói, “Chỉ mới nửa năm không thấy mà mấy bạn càng lúc càng xinh rồi.”

Mọi người sôi nổi đứng lên cầm ly uống để đáp lễ, Vu Đông không muốn uống rượu nên uống mấy ngụm trà.

“Mọi người đều có danh thiếp của tớ rồi phải không. Về sau có chuyện gì cần tìm tớ giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại nhé!”

Mọi người vui vẻ trả lời.

Vu Đông nhìn thoáng qua Hướng Hiểu Nguyệt, Hướng Hiểu Nguyệt ngầm hiểu nói: “Chỉ mới mở một công ty quảng cáo mà đã khoe khoang cả nửa ngày trời.”

Vu Đông nhướng mày.

Có người mở đầu nên mọi người bắt đầu đi mời rượu khắp nơi chỉ còn Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt ngồi im một chỗ lo ăn uống.

Cuối cùng Phương Hoa cũng cầm ly rượu đến bàn bên này.

“Chúc mọi người đều thuận lợi trong cuộc sống!” Phương Hoa lời ít mà ý nhiều nói xong thì mời rượu rồi uống ngay.

Mọi người rất nể tình uống thêm một ly, Phương Hoa nhìn thoáng qua Vu Đông đầu cũng không thèm nâng lên thì nhấp miệng bỏ đi.

“Tớ nếu là cậu thì hôm nay tớ sẽ xấu hổ không dám đến đây đó!” Lý Lệ ngồi xuống nói với Vu Đông.

Vu Đông nhìn cô nàng một cái, cô nàng này thấy được nước thì làm tới à?

“Giày rách ở đằng kia kìa, cậu muốn thì cứ đi nhặt đi nhé, đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa!” Vu Đông giọng nói lạnh lùng.

“Cậu…” Lý Lệ sắc mặt lập tức thay đổi.

“Đúng vậy đó, muốn nhặt giày rách thì nhanh chân lên. Có cần tớ giúp cậu gọi giày rách lại đây không hả!” Hướng Hiểu Nguyệt cười hì hì nói.

“Hướng Hiểu Nguyệt!” Lý Lệ nhịn không được lớn tiếng hét lên, lập tức toàn bộ người trong phòng đều nhìn về phía cô nàng. Lý Lệ phát hiện ra mình phản ứng không ổn nên nhanh chóng ngồi xuống.

Mọi người thấy không có việc gì thì tiếp tục sôi nổi nói chuyện phiếm và uống rượu.

Lúc này một bạn học nam cuối cùng ở bàn kế bên cũng lại đây mời rượu.

Bạn học nam này có vẻ không được tự nhiên cho lắm, lại đây được một lúc thì thẹn thùng cười nói: “Tớ mời mọi người một ly!”

“Tần Lỗi? Gần nhất cậu ở đâu làm việc, thăng chức thế?” Một bạn học hỏi.

“Tớ ở đài truyền hình làm người phụ trách.” Tần Lỗi cười nói.

“Người phụ trách?” Một bạn học khác kinh ngạc nói, “Cậu chính là lớp trưởng và là học sinh giỏi của lớp chúng ta đó.”

“Là công việc chứ không phải cuộc thi, học sinh giỏi thì có ích gì chứ!” Một bạn học khác rất có cảm xúc nói.

“Bây giờ đài truyền hình nếu không yêu cầu hộ khẩu thì lại yêu cầu hình tượng.” Bạn học trước đó còn nói thêm, “Giống như Tần Lỗi là người ở nông thôn thì hình tượng và khí chất đã thua người khác rất nhiều rồi.”

Mọi người anh một câu tôi một câu bắt đầu nói chuyện.

Còn Tần Lỗi lúc này thì cầm ly rượu đứng đó đi không được mà không đi cũng không được nên lập tức trở nên xấu hổ cực kì.

Đúng lúc này, Vu Đông cầm ly trà lên cụng ly với Tần Lỗi một cái rồi nói: “Tớ bị cảm rồi nên không uống rượu được, tớ lấy trà thay rượu nhé?”

“Vu Đông không uống được thì tớ uống với cậu, tớ kính cậu một ly!” Hướng Hiểu Nguyệt cầm ly rượu lên cụng ly với Tần Lỗi.

“Cám ơn!” Tần Lỗi cảm ơn nhìn hai người một cái, ba người không để ý tới mấy người khác, bắt đầu tự mình uống rượu nói chuyện với nhau.

“Tớ nhớ rõ cô chủ nhiệm đã từng nói, phong thái sân khấu của lớp trưởng là ổn nhất!” Vu Đông cười nói.

“Đúng đúng. Giọng lúc phát thanh của cậu thật là mê chết người đó!” Hướng Hiểu Nguyệt hưởng ứng nói.

Tần Lỗi nghe xong thì chỉ có thể cười khổ, phong thái sân khấu ổn thì có ích gì chứ, cuối cùng hắn cũng phải làm mấy công việc lặt vặt ở đài truyền hình mà thôi.

“Xã hội này luôn như vậy, có người có cơ hội sớm, có người có cơ hội trễ nhưng những người có thể ở lại đến cuối cùng đều là những người có đầy đủ sự tích lũy.” Vu Đông cười nói.

Tần Lỗi suy tư một hồi xong thì lần đầu tiên nở một nụ cười thật tình từ lúc đến đây.

Buổi sinh nhật không vui vẻ gì cho lắm cuối cùng cũng kết thúc, Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt bước chậm trên đường, nói chuyện lúc còn đi học.

“Trước kia bọn mình học xong là cứ phải ra đây mua trà sữa uống nè!” Hướng Hiểu Nguyệt chỉ vào một cửa hàng trà sữa nói.

“Là tiệm này sao?” Vu Đông, mười năm chưa trở về, vui vẻ một hồi.

“Sao cậu có vẻ kinh ngạc thế hả?” Hướng Hiểu Nguyệt khó hiểu nói.

“Muốn mua mấy ly uống không, nhân tiện mua một ly mang về cho Hân Hân nữa.” Vu Đông lập tức nói sang chuyện khác.

“Được, để tớ mua cho.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Cửa hàng bánh hạch đào* kia là chỗ Hân Hân thích ăn nhất, cậu đi mua đi. Tí nữa mua xong thì đứng ở chỗ cây mimosa nha.”

(*hạch đào: quả óc chó)

Vu Đông gật đầu, đi một khúc thì đến được cửa hàng, cô thuận lợi mua xong bánh hạch đào rồi đến dưới cây mimosa trước Hướng Hiểu Nguyệt.

“Phương Hoa, tớ thích cậu!”

Vu Đông đột nhiên nghe được người ta tỏ tình thì không kịp trốn ở đâu hết, đúng lúc đứng đối diện với Phương Hoa.

“Xin lỗi.” Phương Hoa thu hồi tầm mắt từ chối nói.

Vu Đông không muốn nghe chuyện riêng của người khác cho lắm nên đổi một phương hướng khác để đi rồi ngồi ở một chiếc ghế đá ven đường hơi xa chỗ lúc nãy.

Cũng không biết có phải là người mua trà sữa quá đông hay không mà Vu Đông đợi một hồi lâu Hướng Hiểu Nguyệt vẫn chưa đến.

“Tôi không có nói cho Lý Lệ biết.”

Vu Đông quay đầu lại nhìn thoáng qua Phương Hoa, không biết vì sao nhưng lần này gặp lại đối phương thì cô đã không còn giận dữ như lúc trước nữa.

“Anh đang nói cái gì?”

“Việc ở cửa cục dân chính.” Phương Hoa cắn răng nói.

“À!”

“Em… Gần đây em có sống tốt không?” Phương Hoa hỏi.

“Khá tốt!” Vu Đông kinh ngạc quay đầu lại nhưng cuối cùng cô vẫn cười cười với Phương Hoa.

“Em đã thay đổi rất nhiều.”

“Không chỉ có tôi, ai cũng đã thay đổi.” Vu Đông nghĩ đến buổi họp mặt hôm nay thì rất có cảm xúc nói.

“Tôi… Tôi đi nhé!” Phương Hoa không biết nói gì nữa.

“Tạm biệt.”

“Hai chúng ta còn có thể làm bạn bè không?”

Biểu tình của Phương Hoa lúc này làm Vu Đông nhớ lại lúc hai người mới bắt đầu yêu nhau.

Dưới những cành hoa mimosa, thiếu niên ánh mắt dịu dàng giữ má ửng hồng của thiếu nữ. Những năm tháng đó đã từng tốt đẹp như vậy nhưng thời gian đã thay đổi chúng ta.

Vu Đông lắc đầu.

“Vì sao?” Phương Hoa hơi bị tổn thương.

“Tôi sợ chồng mình sẽ ghen.” Vu Đông cười nói.

“Em có bạn trai rồi à?” Phương Hoa cũng không nghĩ từ ‘chồng’ của Vu Đông là thật.

Vu Đông mang Hướng Hiểu Nguyệt đã uống rượu về chung cư trước rồi mới lái xe đi làm.

“Em bị cảm rồi hả?” Giống như đã đặt trước đồng hồ vậy, Vu Đông vừa mới kết thúc việc phát sóng thì Hạ Phong đã gọi điện thoại đến.

“Bị một chút à, không nặng lắm đâu.” Vu Đông cười nói.

“Ngày mai có thể anh sẽ về trễ, trong nhà có hộp thuốc đó, em nhớ lấy thuốc uống biết không.” Hạ Phong dặn dò.

“Công việc có phiền phức gì không anh?” Vu Đông hỏi.

“Không có, chỉ có điều ngày mai có cuộc phẫu thuật nên giám đốc ở bên đây hy vọng anh có thể trực tiếp hướng dẫn ngay tại hiện trường.”

“Vậy sao anh không ngủ sớm đi?”

“Không sao, cuộc phẫu thuật bắt đầu vào buổi chiều.” Hạ Phong cười cười, “Hơn nữa anh thích nghe em dẫn chương trình.”

Vu Đông nhịn không được cười hỏi: “Vậy anh là thật thích em dẫn chương trình hay là tình nhân trong mắt Tây Thi* hả?”

(*tình nhân trong mắt Tây Thi: ý là nhìn người yêu của mình thì lúc nào cũng thấy xinh đẹp nhất, như Tây Thi, dù cô ấy có thể không xinh đẹp)

“Trước khi trả lời vấn đề này thì anh có thể hỏi một câu trước hay không?” Hạ Phong ở đầu dây bên kia cũng cười.

“Anh nói đi.”

“Tại sao chủ đề hôm nay lại là mối tình đầu?” Hạ Phong nhướng mày.

“Bởi vì hôm nay em gặp lại mối tình đầu của mình.” Vu Đông không chút kiêng dè nói.

“À? Vậy có hiểu được thêm chút gì không?” Giọng nói của Hạ Phong có chút kỳ lạ nói.

“Anh ghen à?” Vu Đông nhận thấy giọng nói của Hạ Phong không thích hợp lắm nên cô nhịn không được nói.

“Không có!”

“Không có? Vậy anh hỏi em có hiểu được thêm cái gì không để làm gì chứ?”

“Vậy… Vậy thì có một ít!”

“Hì hì…” Vu Đông giơ tay ra hứng mấy bông tuyết đang rơi lả tả xuống nói, “Anh ta hỏi em là bọn em còn có thể làm bạn được hay không, em nói… chồng của em sẽ ghen.”

“Em mau chóng đi ngủ đi nhé!” Hạ Phong ho khan một tiếng xong thì lập tức cúp điện thoại.

Vu Đông nhướng mày cười cười, đàn ông đàn anh mà còn thẹn thùng hơn so với con gái nữa chứ, thật là.
———-
Bụng của Nhậm Hân Hân từ lúc được ba tháng về sau thì càng ngày càng lớn, như bong bóng được bơm hơi vậy. Tuy Nhậm Hân Hân vẫn đến phòng làm việc để hỗ trợ nhưng hai người đã không dám để cô nàng làm bất cứ việc gì rồi.

Cũng chính vì vậy mà thời gian Hướng Hiểu Nguyệt và Vu Đông có mặt trong phòng làm việc trở nên dài hơn nhiều.

Gần đây bởi vì vội vàng làm bộ phim lịch sử của đạo diễn Lưu nên phòng làm việc lúc nào cũng phải tăng ca để lồng tiếng cho kịp. Vu Đông hầu như lồng tiếng hết tất cả giọng của cung nữ trong phim, đôi lúc cô còn phải lồng tiếng cho một số vai thái giám nữa. Bởi vậy Vu Đông cảm giác mình sắp mắc bệnh nhân cách phân liệt luôn rồi.

Nhậm Hân Hân nhìn thời gian thì thấy đã sắp đến mười giờ đêm nên nhanh chóng gọi hai người lại ăn cơm.

Vu Đông vừa ăn vừa nói với Hướng Hiểu Nguyệt: “Lát nữa cậu đưa Hân Hân về đi, nếu không kịp thì tí nữa tớ đi làm về sẽ lồng tiếng phần còn lại cho xong.”

“Không sao đâu, ở đây cũng có giường mà, tớ ngủ ở đây là được rồi.” Nhậm Hân Hân thấy hai người cũng rất vất vả thì suy nghĩ một lát rồi nói, “Nếu không để tớ lồng tiếng cho, dù sao đây cũng không phải là việc nặng nhọc gì.”

“Tuy không phải việc nặng nhưng làm nhiều cũng mệt người mà.” Vu Đông phản bác.

“Hay là mấy vai phụ còn lại cứ để tớ lồng tiếng cho. Tớ đã xem qua kịch bản rồi, không có quá nhiều cốt truyện kịch liệt đâu, tớ thay đổi âm sắc một chút là được, mất công cậu làm việc xong còn phải lại đây thêm lần nữa.” Nhậm Hân Hân nói.

“Tớ thấy như vậy được đó!” Hướng Hiểu Nguyệt ăn uống ngấu nghiến một hồi lâu thì mới ngẩng đầu lên nói, “Đợi đến lúc cậu đi làm về thì đã là hai giờ sáng rồi. Cậu mà còn lái xe lại đây thì khỏi ngủ luôn á.”

“Hôm nay là ngày Hạ Phong về từ Côn Sơn đó. Cậu về trễ lại làm Hạ Phong lo lắng nữa.” Nhậm Hân Hân phụ họa nói.

“Cậu không mệt thật à?” Vu Đông nhìn bụng của Nhậm Hân Hân thì vẫn hơi lo lắng nói.

“Phụ nữ nông thôn mang thai còn phải làm ruộng nữa, cậu nghĩ tớ làm bằng thủy tinh chắc!”

“Phụ nữ ở nông thôn đều có thân thể khỏe mạnh, giết gà mổ trâu là chuyện bình thường. Cậu còn dám so sánh với người ta?” Hướng Hiểu Nguyệt phá đám nói.

“Phụ nữ nông thôn như tớ thật là chưa từng giết gà mổ trâu đó!” Vu Đông liếc Hướng Hiểu Nguyệt một cái.

“Ai da, xém chút nữa thì tớ đã quên cậu cũng từ nông thôn lên đây. Cũng tại khí chất ưu nhã, trí thức của cậu hết đấy!” Hướng Hiểu Nguyệt khoa trương nói.

“Biến!” Vu Đông nhịn không được cười mắng.

Hướng Hiểu Nguyệt và Nhậm Hân Hân cũng vui vẻ theo.

“Đợi đến lúc làm xong hợp đồng này chắc cũng gần đến ngày tết rồi.” Hướng Hiểu Nguyệt hào khí nói, “Đến lúc đó tớ sẽ cho mấy cậu bao lì xì!”

“Vậy bà chủ Hướng định bỏ vào bao lì xì bao nhiêu thế?” Vu Đông nhướng mày nói.

Nhậm Hân Hân cũng tươi cười đầy mặt mà nhìn Hướng Hiểu Nguyệt.

“Tớ còn có thể bạc đãi hai cậu sao?” Hướng Hiểu Nguyệt giơ hai ngón tay ra nói, “Mỗi người hai vạn!”

“Cậu là Hoàng Thế Nhân* à, kiếm lời được biết bao nhiêu tiền mà cho bọn tớ có hai vạn!” Vu Đông giả vờ tức giận nói.

(*Hoàng Thế Nhân: nhân vật trong kịch sân khấu ‘Bạch mao nữ’, là một địa chủ ác độc, tượng trưng cho giai cấp phong kiến áp bức người dân nghèo khổ)

“Bao lì xì, đó chỉ là tiền trong bao lì xì thôi.” Hướng Hiểu Nguyệt phát hiện Vu Đông hiểu lầm thì sốt ruột giải thích, “Đợi đến năm sau còn có tiền hoa hồng nữa. Tớ định cho hai cậu mỗi người 20% tiền chia hoa hồng.”

“20% hình như là hơi nhiều đó?” Nhậm Hân Hân cảm thấy mình chưa làm được cái gì cả nên nếu cầm nhiều tiền chia hoa hồng như vậy thì cảm giác rất chột dạ.

“Vậy là vừa rồi. Dù sao bàn chuyện hợp đồng đều là tớ làm, lồng tiếng đều là cậu làm, cậu ta chỉ đăng kí cái công ty thôi.” Vu Đông lại cảm thấy như vậy là hợp lý rồi.

“Đúng vậy!” Hướng Hiểu Nguyệt cũng không phủ nhận.

Nhậm Hân Hân tự nhiên biết Hướng Hiểu Nguyệt không phải là chưa làm cái gì hết như lời của Vu Đông nói. Hai người kia nói vậy chỉ để lấy cớ cho cô nhận lấy 20% tiền chia hoa hồng kia mà thôi.

Trong lòng Nhậm Hân Hân cảm động, hai mắt bắt đầu đỏ lên, cô cảm thấy bản thân mình có hai người bạn tốt như thế này chính là sự may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.

Mấy người ăn khuya xong thì lại vội vàng một hồi lâu, Vu Đông thấy đã đến giờ thì rời khỏi phòng làm việc trước.

Từ phòng làm việc Hướng Hiểu Nguyệt đến đài phát thanh vẫn có một quãng đường, gần đây trời lại đổ mưa tuyết suốt ngày nữa nên đường không dễ đi cho lắm. Vu Đông xuất phát trước hai mươi phút so với ngày thường, cũng may là ban đêm ít xe chạy nên không mất thời gian nhiều lắm. Trước lúc phát sóng trực tiếp mười phút thì Vu Đông đã đến được đài phát thanh.

Vu Đông chuẩn bị một số việc trước khi phát sóng trực tiếp xong thì thấy còn dư lại vài phút nên gọi điện thoại cho Hạ Phong.

“Anh đã về đến đâu rồi?”

“Anh mới vừa tiến vào Thượng Hải.” Hạ Phong nghe bằng tai nghe bluetooth.

“Vậy khoảng mấy giờ anh về đến nhà?” Vu Đông hỏi.

“Khoảng chừng một tiếng nữa.” Hạ Phong dự đoán.

“Trời tuyết nên đường trơn lắm, anh chạy xe chậm thôi.” Vu Đông lo lắng nói.

“Ừ!” Hạ Phong đáp, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ nói, “Em sắp phát sóng trực tiếp rồi đúng không, mau đi vào đi. Anh đang mở radio đó.”

“Ừ!” Vu Đông đang muốn cúp điện thoại thì bỗng nhiên nghe được một tiếng vang lớn từ đầu dây bên kia truyền đến.

Vu Đông hoảng sợ, sốt ruột hỏi: “Hạ Phong, âm thanh gì vậy anh?”

Hạ Phong lập tức dừng xe, hắn nhìn khung cảnh trước mắt này thì cả người đều choáng váng.

“Hạ Phong, Hạ Phong, anh bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Vu Đông không nghe được Hạ Phong trả lời thì nóng vội cực kì, không ngừng kêu ở bên này.

“Anh không sao!” Hạ Phong phục hồi tinh thần lại thì nói, “Phía trước anh có một chiếc xe buýt bị lật nghiêng, anh phải qua bên đó nhìn xem, anh cúp điện thoại đây!”

“Alo? Alo?” Xe buýt bị lật nghiêng? Vậy Hạ Phong có việc gì không?” Vu Đông không yên ổn cầm di động.

“Vu Đông em đang làm gì vậy, đến giờ rồi kìa.” Vũ ca thấy Vu Đông chưa vào phòng để phát sóng trực tiếp thì mở cửa nhắc nhở.

“Vâng! Em đến ngay đây!”

Vu Đông ổn định tâm thần, Hạ Phong vẫn còn có thể nói chuyện điện thoại với cô thì chắc chắn là không có việc gì rồi.

Trên con đường chạy từ Côn Sơn đến Thượng Hải, một chiếc xe buýt lớn bị lật nghiêng đang nằm trên mặt đất, bởi vì mặt đường vừa ướt vừa trơn nên thân xe trôi ra một khoảng khá xa.

Trên đất đều là kính vỡ, không ít hành khách bị quăng ra khỏi cửa sổ, trường hợp vừa nhìn đã thấy sợ hãi.

Hạ Phong để xe của mình dừng ở chỗ đỗ xe khẩn cấp trước.

Hắn vừa chạy đến chỗ xe buýt vừa gọi cho xe cứu thương.

Hạ Phong kiểm tra mấy hành khách bị quăng ra khỏi cửa sổ xe trước, một số vẫn còn nhiệt độ và ý thức, vài người khác thì đã hôn mê, đa số đều bị gãy xương nên không thể đứng dậy được.

Có một số hành khách bị thương nhẹ thì tự động giúp đỡ các hành khách khác.

Hạ Phong nhìn trước nhìn sau, đường cao tốc vào lúc rạng sáng thì có rất ít xe đi ngang qua. Đợi một hồi lâu mới có hai chiếc xe nhà đi ngang qua quãng đường này, họ đều đang hỗ trợ gọi xe cứu thương.

Hạ Phong tính sơ sơ thì chiếc xe buýt này có thể chở được 53 người, cộng thêm tài xế thì ít nhất là có 54 người, nhiều người như vậy căn bản rất khó chở hết đến bệnh viện trong một lúc được.

“Cứu tôi với!”

“Tôi không cử động được, chân của tôi…”

“Con của tôi, làm ơn cứu con tôi với…”

Hạ Phong nghe được tiếng kêu thì nhanh chóng chạy đến bên cạnh một người mẹ đang ôm con rồi an ủi nói: “Cô để đứa nhỏ xuống trước để tôi nhìn thử xem.”

Người mẹ nhanh chóng buông con mình xuống.

Hạ Phong nhanh chóng kiểm tra một lần, hắn phát hiện đứa bé đã hôn mê, trên trán đều là máu, hiển nhiên là lúc lật xe đã bị đụng vào đầu, nhưng bây giờ không có đủ thiết bị nên không thể xác định tình trạng của đứa bé được.

“Cô cứ để đứa nhỏ nằm thẳng, đừng nhúc nhích biết không, đợi xe cứu thương đến.” Hạ Phong dặn dò người mẹ.

Người mẹ vừa khóc lóc vừa gật đầu.

Hạ Phong đứng lên chạy về phía xe mình lấy hòm thuốc ra, lúc hắn định chạy lại chỗ xe buýt lần nữa thì bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nhiều người bị thương như vậy thì trong thời gian ngắn xe cứu thương cơ bản không thể đưa hết bọn họ đến bệnh viện được.

Hạ Phong do dự một lát rồi mở cửa xe ra, radio vẫn đang phát nhạc.

Hạ Phong lấy di động gọi cho Vu Đông.

Vu Đông không yên tâm lắm nên lúc cô vào phòng thu âm cũng mang theo di động, lúc này Hạ Phong vừa gọi điện thoại đến thì cô ngay lập tức nhận cuộc gọi: “Hạ Phong.”

“Vu Đông, anh đang ở đường cao tốc XX, ngay đoạn đường XX.” Hạ Phong nhìn biển báo giao thông rồi nói, “Ở chỗ anh có một chiếc xe buýt bị lật nghiêng, có trên 50 người bị thương. Chỗ này có rất ít xe đi ngang qua, xe cứu thương muốn đến được đây vẫn cần một lúc nữa nhưng tình hình ở đây rất khẩn cấp.”

“Anh không có bị thương đúng không?” Vu Đông nói ra lời cô vẫn đang muốn hỏi nãy giờ.

“Anh không có chuyện gì.”

“Được, em sẽ giúp anh gọi xe.” Vu Đông nói xong thì cũng không cúp điện thoại mà trực tiếp dừng ca khúc đang được phát trực tiếp, giọng nói nghiêm túc: “Các bạn nghe đài xin chú ý, tôi là Ngư Đống, bây giờ tôi xin thông báo một tin tức khẩn cấp.”

“Trên con đường từ Côn Sơn đến Thượng Hải, ở đường cao tốc XX, đoạn đường XX, lúc nãy có một chiếc xe buýt bị lật nghiêng, có khoảng trên 50 người bị thương. Bởi vì trời tuyết đường trơn, tình trạng lại khẩn cấp nên để tranh thủ thời gian cứu viện tốt nhất tôi xin mọi người có xe ở gần đó nhanh chóng chạy đến giúp đỡ!”

Cô liên tục lặp lại ba lần.

“Mong các bạn tài xế nghe đài có thể vì người bị thương mà góp một phần sức lực, vì sinh mệnh của con người mà làm một lần chuyển phát nhanh.”

Vu Đông không biết sẽ có bao nhiêu tài xế nghe được tin tức này rồi đi hỗ trợ, cô chỉ đành hy vọng vào tỉ lệ nghe đài không tệ của chương trình này mà mang đến một ít trợ giúp cho nhựng người bị thương kia thôi.

Ở gần Côn Sơn, tất cả các tài xế taxi, có người nghe được tin tức từ radio, hoặc từ kênh taxi, nhưng tất cả các tài xế nghe được tin tức này đều dừng đón khách mà chuyển hướng đến đoạn đường được thông báo.

‘Tôi lập tức di chuyển đến đó!’

‘Tôi đang đến gần rồi!’

‘Tôi đã thấy xe buýt và rất nhiều đồng nghiệp!’

Vu Đông nhìn khu tin nhắn không ngừng nhảy lên thì dường như có một loại cảm động không nói nên lời tràn ngập trong lòng cô.

“Vu Đông, xe đã đến đây rất nhiều!” Hạ Phong nhìn những chiếc xe taxi đang đến gần, “Cám ơn em!”

Hạ Phong nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại rồi tiếp tục chạy đến chỉ huy và hỗ trợ, những người bị thương nặng quá thì đưa đi trước, vết thương nặng yêu cầu thiết bị trị liệu lớn thì đưa đi ba bệnh viện lớn nhất, vết thương nhẹ thì đưa vào bệnh viện gần đây.

Chỉ trong chốc lát thì những người bị thương đều được các tài xế xe taxi chở đi rồi, lúc này cảnh sát giao thông mới đến được không lâu.

‘Người bệnh đều đã được đưa đi rồi. Xe tôi trống chạy theo ở phía sau, tài xế của chúng ta mỗi người đều thật là trâu bò đó!’

Vu Đông nhìn thấy tin nhắn này thì mở micro ra nói: “Tôi mới vừa nhận được tin tức, người bị thương đều đã được các tài xế xe taxi đưa đi bệnh viện rồi. Những người tài xế khác đang đến không cần chạy đến nữa. Một lần nữa tôi xin cám ơn tất cả mọi người, tôi cũng mong mọi người lúc chạy xe nhớ chú ý an toàn hơn nữa.”

Toàn bộ thời gian phát sóng trực tiếp Vu Đông đều nhìn chăm chú vào khu tin nhắn.

Cô thông qua khu tin nhắn để biết tiến triển mới nhất của sự việc, mãi cho đến lúc kết thúc phát sóng trực tiếp.

Mới vừa kết thúc phát sóng trực tiếp thì Vu Đông lập tức cầm túi xách chạy ra ngoài, Vũ ca đang muốn tìm cô nói chuyện thì chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng lướt qua.

“Hạ Phong, anh đang ở đâu?” Vu Đông vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Hạ Phong.

“Bệnh viện XX.” Phía bên Hạ Phong đều là âm thanh hỗn tạp, “Anh đang phải ở bên này hỗ trợ nên đêm nay không về nhà đâu em nhé.”

Vu Đông cúp điện thoại, mở bản đồ rồi chạy đến.

Đợi đến lúc Vu Đông đến được bệnh viện XX thì đã là ba giờ rưỡi sáng.

Âm thanh ồn ào trong sảnh cấp cứu đều là tiếng động do bác sĩ và y tá chạy tới chạy lui phát ra.

Vu Đông xen lẫn trong một đám người nhà của bệnh nhân cuối cùng cũng tìm được Hạ Phong đang hỗ trợ cấp cứu ở một giường bệnh. Cô thấy biểu tình của Hạ Phong tuy có vẻ mỏi mệt nhưng cũng không đáng lo thì lúc này mới thở dài nhẹ nhõm được.

Vu Đông tìm được một cái góc không người ngồi xuống đợi Hạ Phong làm việc xong, đợi một hồi thì trời đã dần sáng.

Phòng cấp cứu cũng từ từ yên lặng trở lại, người bệnh cần được cứu giúp cũng đã được cứu giúp.

Vu Đông lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hạ Phong.

‘Anh làm việc xong chưa?’

Hạ Phong không gửi tin nhắn trả lời, Vu Đông nghĩ nghĩ rồi đứng dậy ra ngoài mua hai phần thức ăn sáng.

Cô mới vào đến cửa bệnh viện thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.

“Hạ Phong?” Vu Đông nhận cuộc gọi.

“Anh làm xong rồi, bây giờ anh về nhà.” Hạ Phong nói.

“Vậy anh ra ngoài đi, em đang đứng ở cửa nè.” Vu Đông trả lời.

Hạ Phong sửng sốt rồi cầm di động ra khỏi phòng cấp cứu, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vu Đông với chiếc áo lông vũ trắng đang đứng cạnh cửa vẫy tay với hắn.

“Sao em lại đến đây?” Hạ Phong chạy đến hỏi.

“Em lo lắng anh đó.” Vu Đông nói.

“Anh đã nói mình không có chuyện gì rồi mà.”

“Vậy em cũng phải tận mắt nhìn một cái thì mới yên tâm được chứ!” Vu Đông nói, “Anh mới nói một câu không bị sao rồi cúp điện thoại ngay, làm em vẫn lo lắng lắm biết không.”

Hạ Phong nhìn Vu Đông chăm chú, bỗng nhiên hắn không biết nên nói gì bây giờ nữa, trong lòng tự nhiên có một thứ cảm xúc không tên xuất hiện.

“Anh làm việc cả đêm nên chắc bây giờ cũng đói rồi nhỉ, em có mua sữa đậu nành và bánh bao nè.” Vu Đông giơ bữa sáng lên như đang hiến vật quý vậy.

Hạ Phong cuối cùng cũng nhịn không được, kéo Vu Đông qua rồi ôm chầm lấy cô.

“Sữa đậu nành…”

Từ ngày trở thành bác sĩ thì mỗi một ngày Hạ Phong đều phải đối mặt với sinh lão bệnh tử.

Không có ai nhận thức rõ ràng và minh bạch hơn hắn về sự yếu ớt của sinh mệnh. Nhưng cho dù là vậy, mỗi lần gặp được tình huống như thế hắn vẫn cảm thấy bi thương và bất đắc dĩ từ tận đáy lòng mình.

Nhưng ở giờ phút này, sự lo lắng và nụ cười của Vu Đông lại một lần nữa làm hắn cảm nhận được sự tốt đẹp của sinh mệnh.

Những điều đó làm cho sáng sớm mùa đông hôm nay càng ấm áp và động lòng người hơn cả!
————–
Hạ Phong tăng nhiệt độ trong xe lên một ít, bên cạnh hắn là Vu Đông đang ngủ say vì đã mệt mỏi cả ngày.

Từ cửa đài phát thanh đến bệnh viện này phải đi hơn một tiếng hơn nữa đường còn trơn trượt nên có lẽ còn tốn nhiều thời gian hơn.

Vu Đông vốn là người ngủ nhiều, lại lăn lộn cả đêm nay nên cũng mệt mỏi.

Thừa dịp đèn đỏ, Hạ Phong cởi áo khoác của mình ra khoác thêm cho Vu Đông.

Vu Đông hơi lật người lại, để mặt mình hướng về phía Hạ Phong. Hạ Phong thấy khuôn mặt đỏ bừng khi ngủ của Vu Đông thì nhịn không được cười dịu dàng.

Vào buổi sáng giờ đi làm thì xe cộ rất đông đúc nhưng trong xe lại vô cùng yên lặng, làm cho người ta có cảm giác năm tháng tốt đẹp vô cùng.

Trên thế giới này có ngàn vạn người, nhưng chỉ có mình em làm cho anh vừa thấy thì đã vui vẻ từ tận đáy lòng.

Hạ Phong bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

Xe chậm rãi chạy đến dưới lầu khu nhà, mặc dù hơi luyến tiếc khi phải đánh thức Vu Đông nhưng Hạ Phong biết ngủ trong xe cũng không được thoải mái cho lắm.

“Vu Đông!” Hạ Phong nhẹ nhàng gọi.

Vu Đông không hề hay biết gì mà tiếp tục ngủ say.

“Vu Đông, dậy dậy, về đến nhà rồi!” Hạ Phong nhẹ nhàng đẩy đẩy Vu Đông.

“Ư?” Vu Đông mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi nhìn thoáng qua Hạ Phong sau đó thì lập tức nhắm mắt lại, giọng nói có chút khô khốc: “Em buồn ngủ quá…”

“Dậy nào, về phòng ngủ.” Hạ Phong hơi buồn cười nhìn Vu Đông không chịu đứng lên.

“Ư ~~” Vu Đông nói giọng mũi, “Em buồn ngủ mà ~”

Vậy là không định thức dậy rồi, Hạ Phong lắc đầu, cúi người cởi dây an toàn của Vu Đông ra sau đó bước xuống xe dự định ôm Vu Đông lên lầu.

Hạ Phong sợ Vu Đông lạnh nên che kĩ người Vu Đông lại bằng chiếc áo khoác của mình lúc nãy rồi một tay ôm chân Vu Đông, một tay ôm vai nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực mình.

Vu Đông vẫn còn ngủ nên vô ý thức vùi đầu vào cổ Hạ Phong.

Hạ Phong đột nhiên bị nóng, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, hắn đặt Vu Đông vào lại xe rồi dùng tay sờ sờ trán của Vu Đông.

Rõ ràng khác với độ ấm của người bình thường, Vu Đông đã bị sốt!

Chết tiệt!

Hạ Phong cột đai an toàn lại cho Vu Đông rồi lên xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Vừa đến được bệnh viện thì Hạ Phong nhanh chóng ôm Vu Đông chạy vào phòng cấp cứu.

“Bác sĩ Hạ, có chuyện gì vậy?” Y tá trưởng Lưu thấy Hạ Phong ôm một người vội vàng chạy vào thì lo lắng hỏi.

“Y tá trưởng Lưu, giúp tôi tìm một cái giường!” Hạ Phong sốt ruột nói.

“À, được!” Y tá trưởng Lưu vẫy tay một cái thì nhanh chóng có một y tá đẩy giường lại đây rồi đẩy Vu Đông vào phòng bệnh.Chỉ chốc lát sau bác sĩ chuyên gia nội khoa Lý Thụy Dân vô cùng lo lắng chạy đến.

“Khoa trưởng Lý.” Hạ Phong sắc mặt sốt ruột hô.

“Đừng lo lắng quá, để tôi nhìn thử trước đã.” Khoa trưởng Lý trấn an.

Kiểm tra từng bước xong thì khoa trưởng Lý bắt đầu ghi đơn thuốc cho Vu Đông rồi bảo y tá truyền nước biển cho Vu Đông.

Khoa trưởng Lý viết xong đơn thuốc thì đưa cho y tá đang trực ban sau đó nhìn thoáng qua Hạ Phong rồi nói: “Cô gái này là gì của cậu vậy?”

“A?” Hạ Phong đang lo lắng cho Vu Đông nên khi nghe vậy thì hơi sửng sốt nhưng sau đó vẫn thành thật trả lời: “Vợ của tôi.”

“Cậu kết hôn rồi?” Khoa trưởng Lý lập tức kinh ngạc, Hạ Phong chính là người đàn ông độc thân có giá trong bệnh viện, có vô số y tá nhìn chằm chằm nhưng ông chưa bao giờ nghe được chuyện anh ta đã kết hôn?

Y tá trưởng đứng kế bên nghe vậy cũng bị hoảng sợ, xem ra ban y tá lại khóc lóc thảm thiết một trận rồi.

“Đúng vậy, mới chỉ đi đăng kí thôi, vẫn chưa tổ chức hôn lễ.” Hạ Phong nói.

“Hèn gì, tôi đang hỏi tại sao kết hôn mà vẫn chưa mời mọi người đấy!” Khoa trưởng Lý biểu hiện trên mặt một cách rõ ràng câu ‘thì ra là vậy’.

“Đến lúc đó nhất định sẽ mời ngài, ngài nhất định phải đến đó.” Hạ Phong cười nói.

“Chuyện đó là chắc chắn rồi!” Khoa trưởng Lý cười trêu, “Trách không được chỉ là một cơn bệnh nhẹ lại làm cho cậu khẩn trương như vậy. Lúc nãy y tá chạy đến kêu tôi làm tôi còn tưởng là có chuyện gì lớn nữa đấy.”

“A… Thật là làm phiền ngài rồi!” Hạ Phong tự nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của khoa trưởng Lý, Vu Đông không có vấn đề gì lớn.

“Được rồi, dù sao thì quan tâm quá sẽ bị loạn. Cô ấy không có vấn đề gì đâu, chỉ là phong hàn nên gây sốt lại cộng thêm mệt mỏi, tỉnh dậy sẽ không sao. Tôi đã ghi đơn thuốc rồi, cầm thuốc về uống là ổn.” Khoa trưởng Lý nói.

“Vâng, cám ơn khoa trưởng Lý.”

Hạ Phong lại ngồi ở trước giường Vu Đông một lát, hắn thấy Vu Đông ngủ say quá nên chỉnh chỉnh lại đầu tóc của Vu Đông, đắp kĩ chăn lại cho cô rồi mới đứng dậy ra ngoài.

“Y tá trưởng Lưu, phiền ngài chăm sóc cô ấy một ít.” Hạ Phong bước đến bàn y tá nói với y tá trưởng Lưu.

“Người nhà của người trong bệnh viện chúng ta đương nhiên sẽ chăm sóc kĩ rồi, yên tâm đi.” Y tá trưởng Lưu nói.

“Đợi đến lúc cô ấy tỉnh thì làm phiền chị gọi điện thoại cho tôi.” Hạ Phong không yên tâm lắm nên còn bổ sung thêm.

“Yên tâm đi!” Y tá trưởng Lưu cười mập mờ.

Hạ Phong hơi ngượng ngùng, nói lời cảm ơn xong liền đi khoa ngoại.

“Lưu tỷ, cô gái lúc nãy là bạn gái của bác sĩ Hạ sao?” Một cô y tá bà tám hỏi.

“Không phải bạn gái.” Y tá trưởng Lưu lắc đầu.”Vậy thì tốt rồi, lúc nãy có rất nhiều người hỏi em cô ấy có phải bạn gái của bác sĩ Hạ không, bọn em đều đang khẩn trương hồi lâu đó.” Cô y tá che lại ngực, vẻ mặt an tâm nói.

“Chị nói thật nhé, mấy đứa tụi em làm gì cứ suốt ngày mơ tưởng bác sĩ Hạ thế hả, người ta có thể coi trọng mấy em sao?”

“Lưu tỷ, vậy là chị không hiểu rồi. Soái ca chính là của mọi người, chỉ cần soái ca chưa kết hôn thì mọi người đều có thể mơ tưởng đó.”

“Vậy thì mấy đứa có thể dừng mơ rồi.” Y tá trưởng Lưu chỉ vào phòng bệnh nói, “Cô gái xinh đẹp lúc nãy không phải là bạn gái của bác sĩ Hạ mà là vợ.”

“Cái gì?” Cô nàng y tá này lập tức tru lên, chấn động cả người rồi vội vàng cúi đầu thảo luận với đồng nghiệp trong diễn đàn, trong lúc nhất thời, diễn đàn đều là tiếng khóc ai oán.

Tại sao người đàn ông tốt đều kết hôn sớm như vậy chứ?

Trong văn phòng khoa ngoại.

Thiệu Nhất Phàm đang xem tin tức, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Phong bước vào nên ánh mắt Thiệu Nhất Phàm lập tức sáng lên, vội vàng đến gần bà tám nói: “Hạ Phong, Hạ Phong. Vu Đông lên tin tức rồi.”

“Tin tức gì?” Hạ Phong nghi hoặc.

“Đây nè, cậu xem, cậu xem đi…” Thiệu Nhất Phàm kéo Hạ Phong đến trước máy tính rồi click mở một trang web.

Tin tức miêu tả tai nạn xe buýt tối hôm qua và còn thuyết minh một cách rõ ràng việc tất cả các tài xế xe taxi tự phát cứu trợ những người bị thương.

“Theo tin tức nói là có người nghe gọi điện thoại đến radio thuyết minh tình huống, sau đó Vu Đông trực tiếp thông qua phát sóng trực tiếp kêu gọi các tài xế taxi, làm cho bọn họ tự phát cứu trợ và đã cứu rất nhiều người.” Thiệu Nhất Phàm kích động nói, “Cậu xem tấm ảnh này đi, trước cửa bệnh viện đều là xe taxi, trường hợp hôm qua nhất định là rất đồ sộ.”

“Hôm qua vì sao không phải là ca đêm của tớ chứ. Nếu như vậy thì tớ đã có thể nghe Vu Đông phát sóng rồi.” Thiệu Nhất Phàm vẻ mặt tiếc hận.

Hạ Phong xem tin tức xong thì trở lại chỗ ngồi của mình rồi trực tiếp mặc chiếc áo blouse trắng vào.

Thiệu Nhất Phàm lúc này mới phản ứng lại, lúc nãy Hạ Phong mặc áo sơ mi bước vào: “Sao cậu chỉ mặc chiếc áo sơ mi đã đi làm rồi? Áo khoác của cậu đâu?”

Hạ Phong hồi ức lại một lát rồi nói: “Ở trong phòng bệnh.”

“Phòng bệnh? Cậu đã đi kiểm tra phòng rồi à?” Thiệu Nhất Phàm kỳ quái nói.

“Vu Đông bị sốt, tớ mới đưa cô ấy đến đây nên để quên áo khoác ở đó rồi.” Hạ Phong giải thích.

“Thần tượng của tớ bị sốt?” Thiệu Nhất Phàm kinh ngạc nói.

“Thần tượng của cậu?” Hạ Phong liếc nhìn Thiệu Nhất Phàm một cái.

“Đúng vậy, từ hôm nay trở đi Vu Đông sẽ là thần tượng của tớ.” Thiệu Nhất Phàm vẻ mặt nghiêm trang nói.

“Cậu vui vẻ là được rồi!” Hạ Phong mặc kệ Thiệu Nhất Phàm, cầm ống nghe bệnh rồi định đi kiểm tra phòng.

Giấc ngủ lần này của Vu Đông rất sâu, lúc cô tỉnh lại đã là sáu giờ chiều.Đại khái đã ngủ được một tiếng.

Vu Đông mờ mịt nhìn bốn phía, hồi lâu sau cô mới phản ứng lại là mình đang ở bệnh viện. Chiếc ghế bên cạnh có treo một cái áo khoác lông đen, Vu Đông biết được nó là áo của Hạ Phong.

Sao cô lại đến bệnh viện rồi?

“Tỉnh rồi?” Y tá trưởng Lưu thấy Vu Đông tỉnh dậy thì bước vào sờ sờ trán Vu Đông, “Có vẻ như cơn sốt đã lùi rồi, nhưng vẫn phải đo nhiệt độ cơ thể thêm lần nữa.”

“Hạ Phong đâu?” Vu Đông hỏi.

Y tá trưởng thấy giọng nói của Vu Đông hơi khô khốc nên rót cho cô một ly nước.

“Cám ơn chị!” Vu Đông nhận lấy ly nước rồi nói lời cảm ơn.

“Bác sĩ Hạ đã đến đây vài lần nhưng thấy cô vẫn còn đang ngủ nên đã đi rồi.” Y tá trưởng Lưu nói, “Cô đừng vì vậy mà trách cậu ta, bác sĩ đều bận cả.”

“Tôi biết!” Vu Đông cười cười.

“Vừa nhìn thì biết cô là một cô gái tốt, biết suy nghĩ cho người khác. Hèn gì bác sĩ Hạ lại lo lắng cho cô đến vậy!” Y tá trưởng Lưu bỗng nhiên cười nói.

“A?”

“Buổi sáng lúc cậu ta đưa cô tới thì đều làm chúng tôi hoảng sợ, thậm chí còn làm kinh động đến khoa trưởng của chúng tôi nữa. Cuối cùng khoa trưởng đến đây kiểm tra thì chỉ là một bệnh nhỏ nên làm bác sĩ Hạ rất xấu hổ.” Y tá trưởng Lưu nói đến đây thì nhịn không được cười.

“Thật sao?” Vu Đông thật sự rất kinh ngạc.

Y tá trưởng Lưu thấy biểu tình của Vu Đông thì tưởng là cô không tin vì vậy tiếp tục khuyên nhủ: “Đương nhiên là thật rồi. Bác sĩ ở bệnh viện mỗi người đều phải chữa bệnh cứu người nên dành rất ít thời gian cho người nhà nhưng điều đó cũng không có nghĩa là họ không quan tâm đến người nhà của mình.”

“A?” Vu Đông không biết tại sao y tá trưởng Lưu lại nói điều này nên lập tức nghi hoặc.

“Cô đừng hiểu lầm bác sĩ Hạ, cậu ta thật sự rất lo lắng cho cô!”

“Tôi biết mà, cám ơn chị!” Cuối cùng thì Vu Đông cũng hiểu ý của y tá trưởng, thật là một hiểu lầm thú vị!

“Tôi giúp cô gọi cho bác sĩ Hạ nhé!”

“Không cần đâu, tôi không sao. Chị cứ để anh ấy làm việc đi.” Vu Đông từ chối nói.

“Vậy thì không được rồi, bác sĩ Hạ đã dặn dò tôi vài lần, bảo nếu cô tỉnh lại thì nhất định phải báo cho cậu ta.” Y tá trưởng nhìn nhiệt kế của Vu Đông, “Nhiệt độ cơ thể rất bình thường, lát nữa nhớ uống thuốc là được.”

Vu Đông gật đầu.

Y tá trưởng Lưu đi ra ngoài.

Vu Đông lấy di động ra xem thử, trên đó có vài cuộc gọi nhỡ, có đài phát thanh gọi, có Hướng Hiểu Nguyệt gọi. Vu Đông nghĩ nghĩ rồi khoác áo đi đến hoa viên của bệnh viện gọi điện thoại, cô sợ gọi điện thoại trong phòng sẽ làm ảnh hưởng đến thiết bị của bệnh viện.

“Giám đốc Mã, thật xin lỗi, di động của tôi để ở chế độ im lặng nên không chú ý đến việc ngài đã gọi đến.” Vu Đông trả lời cuộc gọi của giám đốc Mã trước.

“Thì ra là vậy, không sau đâu.”

“Ngài tìm tôi có việc gì vậy?”

“À, không phải là chuyện lớn gì. Hôm nay lãnh đạo đài biết hôm qua cô đã làm một việc tốt nên muốn khen ngợi cô thôi.” Giám đốc Mã nói.

“Lãnh đạo quá khách khí rồi.” Vu Đông suy nghĩ một lát thì biết chuyện cứu trợ hôm qua đã được lãnh đạo đài biết đến.

“Làm chuyện tốt thì đương nhiên phải được khen ngợi rồi. Như vậy đi, chiều mai cô đến đài phát thanh nhé!” Giám đốc Mã nói.

“Vâng.”

Vu Đông cúp điện thoại xong thì lại gọi cho Hướng Hiểu Nguyệt.

“Hiểu Nguyệt, việc lồng tiếng của phòng làm việc đã đến đâu rồi?” Vu Đông hỏi.

“Tớ và Hân Hân đã làm xong hết rồi, yên tâm đi.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Hôm nay cậu đang bận việc gì mà không nhận điện thoại hả?”

“Tớ bị sốt rồi, đang ở bệnh viện.”

“Cái gì? Bây giờ cậu sao rồi? Tớ đến bệnh viện thăm cậu.” Hướng Hiểu Nguyệt kích động nói.

“Không cần đâu, Hạ Phong ở đây rồi.”

“Vậy được rồi!” Hướng Hiểu Nguyệt còn nói thêm, “Tớ sẽ không quấy rầy thế giới hai người của cậu đâu.”

Vu Đông cười cười cúp điện thoại.

Vu Đông trở lại phòng bệnh thì thấy Hạ Phong đã ở bên trong. Hạ Phong thấy Vu Đông trở về thì cau mày oán trách nói: “Em mới khỏi bệnh xong thì đã chạy lung tung rồi.”

Hạ Phong nói xong thì kéo tay Vu Đông rồi cầm bàn tay lạnh lẽo của cô nói: “Sao tay em lạnh thế hả?”

“Em ra ngoài gọi điện thoại.” Vu Đông giải thích.

“Em đã quên vì sao em bị bệnh rồi à.” Hạ Phong không đồng ý nói.

“Em sai rồi.” Vu Đông biết Hạ Phong đang quan tâm cô nên cảm thấy rất chột dạ.

“Em đó…” Hạ Phong vẻ mặt ‘không biết nên xử lý em thế nào nữa’.

“Hì hì…” Vu Đông thấy Hạ Phong không tức giận thì ngây ngô cười.

“Em đói bụng rồi đúng không.” Hạ Phong biết Vu Đông đã chưa ăn gì một ngày nên chắc chắn đã đói rồi.

“Ừ ừ!” Vu Đông gật gật đầu.

“Anh dẫn em đi ăn.” Hạ Phong giúp Vu Đông kéo dây kéo áo khoác lên rồi cầm tay cô ra khỏi phòng bệnh.

Dọc theo đường đi đều có y tá đánh giá hai người nhưng Hạ Phong luôn nắm lấy tay Vu Đông, chưa từng bỏ ra.

Bàn tay này phảng phất có ma lực vậy, Vu Đông nghĩ, chẳng sợ con đường phía trước tràn đầy bụi gai nhưng chỉ cần anh vẫn luôn nắm tay em thì em sẽ luôn bước cùng anh.

“Em đang nghĩ cái gì vậy?” Hạ Phong bất đắc dĩ nhìn lại người nào đó bắt đầu ngây ngốc.

“Nghĩ về anh!”

Hạ Phong chớp chớp mắt sau đó chậm rãi nở nụ cười, hắn xoa đầu Vu Đông rồi sủng ái nói: “Đồ ngốc!”

Thiệu Nhất Phàm đang đứng đằng sau hai người năm mét, nhịn không được ở trong lòng điên cuồng thét gào: “Trời ạ, nếu tớ không phải anh em tốt của cậu thì tớ nhất định sẽ chúc cậu mau chia tay!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN